Không lâu sau khi thi đại học, tôi trở về núi tảo mộ.
Mộ của cha lúc nào cũng có người dọn dẹp, cho nên lúc tôi đến vẫn sạch sẽ. Vài năm trước tôi trồng một cây tùng ở trước mộ, hiện giờ đã cao đến nửa người tôi rồi. Tán cây xanh um tươi tốt. Tôi đứng một lúc lâu ở trước mộ, còn Cố Diễn Chi thì đứng chờ ở dưới chân núi.
Tôi còn nhớ rất rõ giọng nói và dáng điệu của cha. Ngữ khí của ông khi nói chuyện rất độc đáo. Nó mang theo điểm nhẹ nhàng ung dung khó nói nên lời. Mẹ thường từng nói, thời điểm theo tôi chập chững tập đi, so với tất cả những người cha ở trấn thì ông kiên nhẫn hơn. Mà tôi vẫn nhớ, khi còn bé ông cõng tôi lên núi, đường đi hơi xóc nảy, ông liền kể chuyện cười cho tôi nghe.
Cũng có rất nhiều chuyện trước kia tôi còn nhớ rõ. Không dám quên, cũng chưa từng quên. Có lúc còn mơ thấy. Đều là chuyện xưa, ấm áp khó nói nên lời, cảnh trong mơ thoáng như mới ngày hôm qua, chỉ là hình ảnh hơi có màu vàng của thời gian. Có khi lại chỉ mơ thấy mỗi mình cha thôi, không có thêm bất kỳ chuyện gì khác, chỉ có ông đứng ở đó, lặng im, ôn hòa nhìn tôi, khóe mắt có ý cười nhàn nhạt.
Hàng năm tôi trở lại tảo mộ, ít thì một lần, nhiều thì ba bốn lần. Thời gian mỗi lần ở lại đều không ngắn, tôi thường nói với cha những việc lớn việc nhỏ gần đây. Những người tôi nhắc đến gồm Diệp Tầm Tầm, Yên Ngọc, Giang Yến Nam, thỉnh thoảng có cả Lí Tương Nam nữa, đương nhiên, người tôi đến nhiều nhất vẫn là Cố Diễ Chi. Mà năm nay chắc tôi sẽ đứng ở trước mộ rất lâu.
Trong một bữa liên hoan trước đó không lâu, Giang Yến Nam cắn ly rượu đỏ nhìn tôi và Cố Diễn Chi. Dáng vẻ tươi cười mang ý thích thú. Không được bao lâu sau anh ta vẫn không nhịn được, lắc lắc ly rượu từ từ nói, anh ta cảm thấy Cố Diễn Chi là do cha tôi phái tới thay ông chiếu cố tôi. Từ lúc đầu đến giờ, toàn bộ chuyện đều phát sinh đúng như vậy. Sớm hơn một chút hay chậm hơn một chút, không chừng đã là một câu chuyện khác rồi. Duyên phận kỳ diệu như vậy, như là ông trời đã định trước vậy.
Diễn đàn lê quý đôn
Giang Yến Nam người này, Cố Diễn Chi nhận xét anh ta là, thường xuyên ngu dốt nói bài văn nọ tiếp bài văn kia, thỉnh thoảng mới thể hồ quán đính (câu này ta không hiểu nên đành để nguyên, các nàng thông cảm nha). Tôi cảm thấy lời nói của anh ta bây giờ là thuộc cái sau. Tôi đứng trước mộ cha trầm mặc một lúc lâu, nhìn ngũ quan dung mạo trên ảnh ông, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn thấp giọng nói: “Cha, cha có cảm thấy, hiện tại con đang quá mức hạnh phúc không? Quả thực hạnh phúc này có phần không giống sự thật, con cảm thấy bỏ đi hơn phân nửa chuyện đã qua mới là bình thường. Con cảm thấy chính mình như đang trên mây vậy, đúng là loại cảm giác này, nên từ từ dùng đến tương lai mới đúng, bây giờ toàn bộ đã đến, vạn nhất sau này dùng hết, con nên làm sao bây giờ?”
Khi tôi xuống núi, hoàng hôn đã cận kề. Núi cao nơi xa cùng với những đám mây rộng lớn, giống như những dải tơ lụa vậy. Cố Diễn Chi đứng dựa bên cạnh xe, anh mặc chiếc áo màu trắng, trên mặt là cặp kính râm, tư thái lại vô cùng tùy ý. Chờ tôi đến gần, liền kéo tôi đến, động tác rất tự nhiên. Sau đó anh cúi đầu nhìn tôi, khóe miệng có phần tươi cười: “Có khó khăn gì sao?”
Tôi nói với anh: “Em vừa kể chuyện thi đại học cho cha nghe, kể chuyện em ở trường thi. Sau đó nói lần này em thi không tốt. Sau khi nói xong em cảm thấy cây tùng bên cạnh mộ cha lung lay hai cái, anh nói xem, có phải cha ở dưới đất biết chuyện, trách cứ em không?”
Cố Diễn Chi ừ một tiếng, tháo kính xuống, đeo lên mắt tôi, cười nói: “Để anh đi nói một câu với cha em.”
Tôi cho rằng anh chỉ thuận miệng đùa vui, nhưng quả thật Cố Diễn Chi đã lên núi. Tôi trơ mắt nhìn anh biến mất sau bụi cây, quá nửa giờ sau mới thấy anh đi xuống. Trước kia Cố Diễn Chi chưa từng làm như vậy bao giờ, tôi chạy đến phía trước, vội hỏi anh đã làm gì, anh tùy tiện nói hai câu. Tôi nói anh lờ mà lờ mờ đi lên tìm cha tôi cha tôi sẽ không thể nhận thức anh, Cố Diễn Chi a... một tiếng nói cha tôi nhất định sẽ nhận thức anh, nói xong anh mở cửa xe, từ phía sau tôi gắt gao ôm lấy anh không cho phép đi, kiên trì muốn biết trên núi anh đã nói cái gì, trong đầu rất nhanh nhớ lại chính mình gần đây có để người này nắm được nhược điểm gì của mình không, sau đó cực kỳ chán nản phát hiện ra quả thực toàn thân tôi đều là nhược điểm, Cố Diễn Chi tùy tiện tố cáo một chuyện tôi cũng không thể giải thích được cái gì. Nhận thức này quả thực làm người ta tuyệt vọng, đương nhiên tôi càng thêm sốt ruột, túm thật mạnh áo sơ mi của anh kiên trì muốn anh nói rõ ràng mọi chuyện, cuối cùng Cố Diễn Chi bị tôi giày vò không chịu nổi nữa.
Đột nhiên hai bên cổ tay tôi bị anh nắm lấy. Cả người bị một cỗ lực đạo phía trước áp lên thân xe. Tôi theo bản năng vùng vẫy, nhưng không có hiệu quả, khuôn mặt phía trước càng ngày càng áp sát gần hơn, tôi cố gắng quay mặt sang một bên: “Chờ, chờ chút! Bây giờ đang ở bên ngoài! Bên ngoài đấy!”
Chóp mũi tôi bị anh cắn một cái, anh chậm rãi mở miệng: “Anh biết là đang ở bên ngoài.”
Nói xong liền hôn tôi đến không thể thở được. Mãi đến khi trong đầu tôi trống rỗng, hốt hoảng mới nghe thấy giọng nói của anh: “Anh chỉ nói với cha em, năm sau khi chúng ta trở lại đây, nói không chừng ông ấy đã trở thành cha vợ anh rồi. Mong ông ấy có thể chuẩn bị tâm lý trước.”
Tôi không thể phân rõ đông tây nam bắc gì nữa, trong mơ màng ừ… một tiếng, liền bị mang vào trong xe. Mãi đến năm phút đồng hồ sau, xe đã chạy ra được hơn nửa đường, đột nhiên tôi quay sang hỏi: “Anh vừa nói cái gì cơ? Cha vợ?”
Anh nói: “Ừ.”
Tôi sững người, bị giọng nói đặc biệt bình tĩnh của anh làm cho mơ hồ: “Em cảm thấy, hình như em đã hiểu sai, cảm thấy hình như không đúng.”
Trong mơ hồ lại nghe thấy giọng nói trấn định như cũ: “Oản Oản, em không hề hiểu sai. Chờ sau sinh nhật hai mươi tuổi của em, chúng ta sẽ kết hôn.”
“.....”
Tôi trừng mắt nhìn anh, tiêu hóa những lời này trong 3 phút.
d.đ.l.q.đ
Khi mở miệng, vẫn nói năng lộn xộn như cũ: “Chờ một chút, anh nói chuyện chúng ta sẽ kết hôn khi nào? Trước đây anh chưa từng nói qua đúng không? Anh trực tiếp lên núi, nói chuyện kết hôn với cha em sao? Đến lúc đó rõ ràng em còn chưa tốt nghiệp đại học, người nào, người nào muốn kết hôn với anh sớm như vậy chứ?”
“Trước tiên có thể đăng ký trước, chờ em tốt nghiệp thì cử hành hôn lễ.” Anh ôn hòa nhã nhặn nói, sau đó nhìn tôi một cái, giọng nói lại càng ôn hòa hơn, “Oản Oản, đến khi em hai mươi tuổi, anh đã ba mươi tuổi rồi.”
“Nói như vậy cũng không sai...” Ngữ điệu của anh mềm nhẹ như vậy, khiến tôi không tự chủ được mà thì thào, rồi lại cảm thấy không đúng lắm, “Nhưng là, cảm giác thấy thiếu thiếu một cái gì đó…”
Anh từ chối cho ý kiến, đột nhiên không biết lấy từ đâu ra một thanh chocolate, đưa tới trước mặt tôi: “Ăn kẹo không?”
“.....”
------
Từ trong núi trở về, dựa theo kế hoạch ban đầu, kế tiếp là một chuyến du lịch đến bãi biển. Nhưng lại không ngờ lịch đi công tác của Cố Diễn Chi có thay đổi. Ngày thứ ba chúng tôi trở về thành phố T, Cố Diễn Chi cùng mấy người thư ký phải đi thành phố A. Buổi tối trước hôm anh đi, tôi nằm trên giường nhìn anh chuẩn bị hành lý, hỏi: “Các anh sẽ đi bao lâu?”
“Trên dưới nửa tháng.”
Tôi ở một tiếng. Tạm ngừng hồi lâu, cầm quần áo lên gấp rồi đưa cho anh. Lại hỏi: “Nửa tháng các anh đều ở thành phố A sao?”
Anh ừ một tiếng, nghĩ nghĩ, nói: “Anh sẽ mang cho em bánh ngọt từ bên kia về. Nghe nói hương vị cũng được.”
Trong lòng tôi nghĩ tôi mới không có hứng thú gì với bánh ngọt đó, một mặt ngửa mặt lên, lại hỏi: “Trong đoạn thời gian này các anh sẽ bề bộn nhiều việc sao?”
Động tác của anh hơi hơi dừng lại, quay đầu lại, nhìn nhìn tôi. Tôi lập tức bổ sung: “Là em tùy tiện hỏi thôi, anh không cần trả lời đâu.” Dừng một chút, lại nhìn lên trần nhà, tùy ý nói một câu, “Đương nhiên, nếu anh nói cho em biết, anh cũng không có tổn thất gì, đúng không?”
Tôi nghe thấy một tiếng cười nhẹ, đột nhiên bị một vòng tay ôm lấy. Tôi theo bản năng níu chặt áo, cằm đã bị nâng lên. Người trước mặt tôi rất anh tuấn, khóe mắt vẫn còn ý cười: “Nhiều việc hay không, tóm lại không có quan hệ gì. Nếu em nhớ anh cứ thử gọi điện thoại cho anh, xem có phải trong vòng ba tiếng chuông anh sẽ nhấc máy không.”
Tôi nhỏ giọng hỏi: “Cái này, nếu anh không nhấc máy thì sao? Ví dụ như thư ký tìm anh, hoặc có mỹ nhân tìm anh, lại ví dụ như, thư ký mỹ nhân tìm anh, vân vân...”
Cằm lên bị anh nâng lên, nhẹ nhàng lắc lắc hai cái. Trong giọng nói của Cố Diễn Chi mang theo vẻ buồn cười: “Có người đang lo lắng, muốn cùng đi với anh sao?”
Tôi nhìn anh, trong lòng cảm thấy có chút nhụt chí.
Đến một lúc nhất định, chung quy vẫn là có lòng tham không đáy. Được đáp lại ngày càng nhiều, lại càng tham lam hơn. Trước kia Cố Diễn Chi đi công tác, kỳ thật không khác gì hiện tại, đã nhiều năm như thế, tôi đều không hỏi qua vấn đề này. Đúng là hiện tại tôi hỏi anh hơi nhiều. Sau khi hỏi xong vẫn cảm thấy không lỡ. Mà loại tình cảm này càng về sau, thậm chí tôi còn cảm thấy có chút oán niệm anh – rõ ràng anh biết tôi lưu luyến anh như vậy, vậy mà vẻ mặt tươi cười trên mặt anh vẫn không thay đổi, giọng nói vẫn trêu đùa thoải mái, căn bản không thể hiện chút không lỡ nào lại cả.
Tôi có chút buồn bực, lập tức quên toàn bộ hứa hẹn vừa rồi của Cố Diễn Chi, chỉ nhớ rõ một câu nói đùa của anh. Gạt tay anh ra, mang theo vẻ giận dỗi: “Em mới không đi.”
Bản thân tôi đã nói như vậy, đến ngày hôm sau, Cố Diễn Chi và hai người thư ký vẫn như tự nhiên rời đi. Thư ký của Cố Diễn Chi xinh đẹp mà mang chút khí khái, vừa nhìn đã biết là người phụ nữ giỏi giang thành thục. Tôi suy nghĩ xu thế phát triển tính cách tương lai của chính mình, cảm thấy tôi tuyệt đối không thể có được loại khí chất này. Cũng không thể làm thư ký của Cố Diễn Chi. Cho nên chỉ có thể buông tha, có phần ghen tỵ nhìn bọn họ cùng nhau rời khỏi phòng khách. Một mặt nhìn còn mặt kia lại nghĩ nếu đêm qua tôi bị cảm lạnh, hôm nay sáng sớm nếu để Cố Diễn Chi thấy tôi cảm mạo phát sốt, cũng không biết anh có đau lòng không. Cũng không tùy ý chỉ để lại cho tôi một bóng lưng như vậy. Nghĩ như vậy nên khi thấy bọn họ đi càng ngày càng xa, mắt thấy anh gần bước vào trong xe, rốt cục tôi vẫn không nhịn được, đứng ở trên bậc thang dùng toàn lực ho khan hai tiếng.
Ngay sau đó liền nhìn thấy động tác của Cố Diễn Chi dừng lại, xoay người lại nhìn tôi. Sắc mặt tôi bình tĩnh mà ho hai cái nữa, rốt cục anh đi về chỗ tôi. Nhưng chưa chờ đến khi anh đến gần, đột nhiên quản gia chui ra, che khuất hơn nửa tầm mắt tôi, thân thiết hỏi tôi: “Đỗ Oản, đêm qua bị cảm lạnh sao?”
Tôi đè thấp giọng nói, cố gắng làm như yết hầu không được khỏe: “Vâng.”
Diễn~đàn!lê@quý#đôn
Vẻ mặt quản gia hiền lành: “Ai, vừa lúc tôi có bài thuốc bí truyền, sau khi uống vào mấy thứ bệnh đơn giản này, kể cả đối với cảm lạnh, chẳng bao lâu cô sẽ khôi phục lại đâu. Đừng đừng ở đây hứng gió nữa, vào nha đi tôi sắc thuốc cho cô.”
“…..”
Tôi vùng vẫy không muốn đi, rốt cục đợi đến khi Cố Diễn Chi đến trước mắt. Rất nhanh quản gia cũng nhìn thấy anh, quan trọng hơn là, tôi còn chưa kịp mở miệng ông đã có phần kinh ngạc mở miệng trước: “Sao thiếu gia lại trở lại? Không phải việc quan trọng bây giờ là đến sân bay sao, nên khẩn trương đi đi thôi. Đỗ Oản chỉ là hơi cảm lạnh thôi, rất nhanh sẽ tốt. Cậu không cần phải lo lắng.”
“…..”
Tôi đờ đẫn mà tuyệt vọng trừng mắt nhìn quản gia, cơ hồ muốn trừng đến khi có một lỗ thủng trên lưng ông. Sau đó lại quay đầu nhìn Cố Diễn Chi đầy trông mong, anh ừ một tiếng với quản gia, quay đầu hỏi tôi: “Còn chỗ nào không thoải mái không? Có cần anh gọi Yên Ngọc qua không?”
Đây không phải câu trả lời tôi muốn nghe. Đột nhiên tôi cảm thấy nhụt chí. Bả vai rụt lại, nhìn xuống mặt đất nói: “Không có, chỉ là cảm lạnh thôi, uống thuốc là được rồi. Anh cứ đi đi, gặp lại sau.”
Nói xong tôi xoay người vào nhà, đi thẳng lên lầu. Không lâu sau tôi nghe thấy tiếng khởi động xe. Tôi nằm úp sấp trên giường, nhìn chiếc xe đang dần dần đi xa, rồi biến mất, tôi chống cằm ngần người thật lâu. Bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa, tôi hoảng sợ, lao tới, là Yên Ngọc mang theo hòm thuốc đứng ở trước cửa, anh đẩy đẩy kính mắt, mặt không chút thay đổi nhìn tôi.
Anh nói: “Cố Diễn Chi gọi điện nói em bị cảm, bảo anh đến xem. Làm ơn lần sau ốm nhẹ vậy đừng gọi anh được không, cái này người không học y cũng biết, các em làm như vậy là đang đại tài tiểu dụng biết không hả? Đúng rồi, Cố Diễn Chi đâu? Vừa rồi dưới lầu anh không gặp.”
Tôi ừ... một tiếng, suy sụp nói: “Anh ta cùng thư ký bỏ trốn rồi.”