Có Một Không Hai

Chương 6: Chương 6




Tôi nhìn anh một lúc, sau đó nói: “… Bạn gái?”

Anh nói: “Không phải em có một người bạn cùng bàn tên là Diệp Tầm Tầm sao. Diệp Căng là chị họ cô ấy.”

Tôi lại nhìn anh một lúc, hỏi: “Như vậy cô ấy được bao nhiêu tuổi rồi?”

Anh tạm ngừng việc hướng dẫn tư thế, cúi đầu, có chút buồn cười liếc tôi một cái: “Như vậy em đoán xem cô ấy mấy tuổi rồi, tiểu đồng học Đỗ Oản?”

Tôi không đáp lại hỏi: “Hai người lui tới bao lâu rồi? Hai người quen nhau như thế nào? Anh thích cô ta ở điểm nào?”

Lần này anh đẩy đầu tôi trở về: “Em chuyên tâm học cho tôi một chút.”

Mà tôi lại rất khó để chuyện tâm tiếp.

Hai chữ Diệp Căng này giống như âm thanh ma quỷ lọt vào tai tôi, xuyên qua não, đánh thẳng tới trái tim. Căn bản tôi không thể nghe rõ Cố Diễn Chi nói gì nữa. Một mặt không yên lòng chỉ ừ a a với hướng dẫn của Cố Diễn Chi, một mặt lại đưa mắt nhìn về phía Diệp Căng.

Diệp Tầm Tầm đã từng nói, đỗi đãi với bạn gái người ta, thật ra không khác gì đối đãi với sủng vật của người ta cả. Bạn đến thăm chủ nhà, chợt thấy một con mèo, trong mắt chúng ta tiêu chuẩn thứ nhất để phán xét con mèo này là nó nhìn có được không, có xinh đẹp hay không, có sạch sẽ hay không; giám định xong những thứ này rồi, mới có thể quan tâm dòng máu của con mèo này tinh khiết hay không, hoạt bát hay chỉ nằm dí một chỗ, và trình độ dính người, v…v…; nhưng cuối cùng vẫn là nhìn con mèo này có xinh đẹp hay không, có được không, có sạch sẽ không. Bất kể dòng máu của nó tinh khiết hay không tinh khiết, hoạt bát hay không hoạt bát, dính người hay không dính người, chỉ cần nó có một khuôn mặt dễ nhìn, như vậy nó chính là sủng vật kiêu ngạo của nhà người ta .

Giống như, thời điểm chúng ta đối đãi với bạn gái người ta, đầu tiên cũng là xem mặt. Sau đó mới nhìn đến vóc dáng, phong cách, gia thế và tính tình. Nhưng cuối cùng vẫn là xem mặt. Chỉ cần cô ta sở hữu một khuôn mặt người gặp người thích, như vậy bất kể tính tình phách lối thế nào, chỉ số IQ thấp hay nhân phẩm kém cỏi, vẫn khiến chúng ta cảm thấy ghen tỵ, cô ta chính là bạn gái kiêu ngạo của nhà người ta.

Như bây giờ tiêu chuẩn phán xét rơi trên người Diệp Căng. Bất kể thế nào, cô ta rất phù hợp với thẩm mỹ của người hiện đại. Khuôn mặt tròn tròn xinh xắn, mắt to, sống mũi tinh tế, mặc bộ váy chơi tennis ngắn màu hồng nhạt, đứng trong đống người khác phái, càng thêm nhẹ nhàng đến chướng mắt.

Tôi nhìn có chút nhập thần. Cho đến khi tai bị một người không nặng không nhẹ kéo một cái. Sau đó Giang Yến Nam lộ ra bộ mặt tự tiếu phi tiếu* hỏi: “Em đang ngắm anh chàng nào vậy? Nhìn đến mức mắt không chớp một cái.”

*tự tiếu phi tiếu: cười mà như không cười

Cố Diễn Chi nói: “Cô ấy nhìn về phía kia ngẩn người được một lúc rồi. Tôi gọi tên hai lần cũng không nghe thấy.”

Giang Yến Nam cười nói: “Em cứ nói thẳng ra coi trọng người nào. Trước mắt có mấy anh chàng bên kia chưa có bạn gái. Bình thường đều là bộ dạng như vậy, nhân phẩm cũng tạm được. Nếu muốn lấy làm chồng có thể phải suy nghĩ một chút, nhưng nếu chỉ làm bạn trai chơi bời một chút thì vẫn có thể.”

Tôi nói: “……”

Giang Yến Nam lại cầm chiếc vợt trong tay tôi, cân nhắc: “Nhanh như vậy đã làm xong rồi sao? Đỗ Oản, chiếc vợt tennis này là do anh Diễn Chi của em đặc biệt tìm người làm riêng cho em đấy, cũng một kiểu với chiếc vợt màu đen của cậu ta. Mấy ngày trước cậu ta ngã bệnh, chuyện đầu tiên sau khi xuống giường chính là tìm người làm chiếc vợt này. Em xem anh Diễn Chi của em thương em nhiều thế nào. Đúng rồi, còn có, Cố Diễn Chi, chẳng lẽ cậu không thấy hai chiếc vợt tennis này từ kiểu dáng đến màu sắc đều đặc biệt giống đồ đôi sao?”

Cố Diễn Chi chộp lấy tay anh, lành lạnh nói: “Cậu có thể đi nghỉ ngơi.”

Tôi trơ mắt nhìn Giang Yến Nam rời đi, còn không kịp nói câu nào, chỉ còn hai người tôi và Cố Diễn Chi đối mặt nhau. Trong tay anh đang cầm một quả bóng tennis, ngón tay thon dài. Tôi thấy thế lại ngẩn người một lúc, cho đến khi anh mở miệng, giọng nói như chưa có chuyện gì xảy ra: “Lần thi giữa kỳ này không được khá?”

Hai ngày nay tôi vẫn cảm thấy bụng thỉnh thoảng có chút đau, lại có điểm trướng, giống như uống quá nhiều nước đá, lại hình như không phải, cảm giác hết sức không quen. Nhưng trừ lần đó ra, không có cảm giác gì khác. Nên không để ý đến. Lúc này anh hỏi tôi chuyện này, đúng lúc bụng tôi phát tác, cả người nhất thời lạnh toát, da gà nổi lên đầy người.

Dđlqđ

Anh nhìn sự biến hóa của tôi, có chút buồn cười. Đưa tay uốn tóc tôi: “Tôi mới hỏi một câu, em liền nổi da gà như vậy?”

Tôi thấp giọng nói: “Tôi muốn trở về.”

“Lát nữa anh cơm xong tôi đưa em về.” Anh ngồi xổm trước mặt tôi, ánh mắt ôn hòa, giọng nói dịu dàng, dùng giọng thương lượng nói, “Oản Oản, để anh em tìm giáo viện kèm tại nhà cho em được không?”

Tôi lập tức nói: “Tôi không muốn.”

“Tại sao?”

“…..”

Tôi không chịu trả lời anh.

Bây giờ nghĩ lại, đứa trẻ tự ái và kiêu ngạo dù yếu ớt thế nào cũng muốn liều mạng. Rõ ràng biết rõ việc nghe hiểu bài tốt hơn không hiểu. Rõ ràng thời điểm làm bài tập mỗi tối khổ sở gấp gáp đến phát khóc. Nhưng đối với người trước mặt vẫn không muốn thừa nhận thành tích học không tốt. Hơn nữa còn cẩn thận che giấu, giả giả bộ bộ rằng không có gì thay đổi. Trước kia ở trong núi việc học tập của tôi vẫn luôn rất kiêu ngạo. Hôm nay làm bộ rằng vẫn tốt như vậy.

Tôi lừa mình dối người cho là Cố Diễn Chi chỉ thuận miệng hỏi, cho là anh giống với Đỗ Trình Sâm, cái gì cũng không biết. Dĩ nhiên tôi cũng không hy vọng bọn họ biết. Lại nhớ ra Cố Diễn Chi tên bạn cùng bàn và chương trình thể dục cũng biết, như vậy tự nhiên cũng biết rõ thành tích tồi tệ kia của tôi.

Đứa trẻ nào cũng luôn cho là có thể lừa gạt được người lớn. Nhưng nên nhớ có một từ gọi là “trò trẻ con”. Sau một hồi lâu, Cố Diễn Chi vẫn đứng chờ câu trả lời của tôi, tôi cố chấp không chịu trả lời. Thời điểm hai chúng tôi đang yên lặng giằng co, Diệp Căng chợt chạy đến: “Diễn Chi, Yên Ngọc tìm anh.”

Cố Diễn Chi “ừ” một tiếng, vẫn nhìn tôi. Tôi vẫn im lặng không lên tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác. Sau một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân rời đi.

Anh vừa đi, chỉ còn lại tôi và Diệp Căng hai mắt nhìn nhau. Chị ta cúi đầu nhìn tôi một lát, mở miệng trước: “Em tên là Đỗ Oản đúng không? Chị có nghe Diễn Chi nói, Diệp Tầm Tầm là bạn cùng bàn của em phải không?”

Tôi nói: “Em cũng nghe anh ta nói, chị là chị họ của Diệp Tầm Tầm.”

Chị ta quay đầu nhìn về phía Cố Diễn Chi, lại quay đầu lại: “Cậu ấy không nói cái gì khác về chị sao?”

“.... Chị là bạn gái của anh ấy.”

Một câu này khiến vẻ mặt Diệp Căng như hoa hồng bị dính nước, liền cười thật ngọt ngào: “Người này thật là… Cậu ấy nói thế thật sao?”

Tôi gật đầu một cái.

“Cậu ta thật là…” Sau chữ “thật là” hồi lâu cũng không có câu kế tiếp, chỉ vén vén tóc cười một lát, mới nói tiếp, “Đúng rồi, biểu hiện của Diệp Tầm Tầm ở trường học như thế nào?”

Tôi mơ hồ cảm thấy bụng đau dữ dội, bất động thanh sắc cố giấu: “Vô cùng tốt. Thành tích đặc biệt tốt, nhân duyên cũng đặc biệt tốt, cái gì cũng đặc biệt tốt. Là đại biểu cho khóa ngữ văn bọn em kiêm ủy viên nghệ thuật. Bảng là do cô ấy vẽ. Mỗi lần viết văn đều phải in và phát hành hơn một trăm trang, sau đó cô ấy được cả lớp tán dương.”

Diệp Căng cười nói: “Vậy còn em? Nghe nói em là con gái của Đỗ Tư Thành. Chú Đỗ là người đặc biệt có tài văn chương, lúc trước rất nổi tiếng ở thành phố T. Thành tích học tập của em chắc cũng vô cùng tốt đúng không? Em biết vẽ tranh không?”

“…..” Tôi cảm thấy trên trán đang có giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, giọng nói từ sau cổ họng cố nặn ra, “Ngượng quá, em đau bụng phải đi vào nhà vệ sinh một chuyến.”

Năm phút đồng hồ sau, tôi đứng trong nhà vệ sinh, thấy trên quần lót có một vết máu, trong đầu lập tức trống không.

Không biết bao lâu sau, rốt cục tôi hồi phục lại tinh thần. Sau đó phản ứng đầu tiên chính là sợ hãi không biết có phải mình sắp chết hay không.

Bây giờ nghĩ lại, khi đó phản ứng như thế, thật sự là ngây thơ đến đáng thương. Vậy mà sau này thời điểm tôi lại cảm thấy mình ngây thơ, đột nhiên tôi nghĩ đến Diệp Tầm Tầm. Cô ấy cũng vì chuyện này mà bị sợ đến mức oa oa khóc lớn thiếu chút nữa nhảy lầu cho đến khi bị Yên Ngọc mạnh mẽ ôm đi. So sánh với chuyện ấy, nhất thời lại cảm thấy biểu hiện bình tĩnh, trầm mặc mà chống đỡ khi đó, thật đáng mừng.

Hiện tại tôi vẫn nhớ cảm giác hàng vạn hàng nghìn sự rối rắm trong lòng mấy phút ngắn ngủi khi đó. Vết máu sáng rõ như vậy, bụng lại đau như vậy, trong nháy mắt toàn bộ những suy đoán đáng sợ đều toát ra trong đầu, ví dụ như u, bệnh ung thư, nội tạng ra máu,v...v... Tâm tình phức tạp, suy nghĩ kinh khủng hồi lâu. Lại nghĩ tới cuộc sống một năm sau, cảm thấy không quen, nhất thời tôi nghĩ không cần trị liệu mà cứ trực tiếp nằm trên giường đợi đến khi kết thúc cuộc sống là được rồi.

Sau đó tôi lại muốn, tôi lẻ loi một mình nằm trên giường ở thành phố T này, còn không bằng trở lại núi, nằm bên cạnh Yến Yến, vừa nói chuyện với cô ấy, vừa lẳng lặng chờ chết tốt hơn.

Sau một năm ở thành phố T, rốt cục tôi xác định, tôi không thích hợp với nơi này.

Cố Diễn Chi bọn họ ở nơi này đều đã quen, nhưng tôi không thích. Trước mặt người khác tôi không chịu thừa nhận, nhưng không thể không tự thừa nhận với bản thân, ở thành phố T, tôi không tìm được bất kỳ cái gì khiến mình cao hứng.

Thành tích của tôi không tốt. Tôi không thể tự do tâm sự với bạn bè. Tôi cũng không còn là trung tâm tiêu điểm của lũ trẻ. Tôi không thể chạy đến nói với Đỗ Trình Sâm, anh ta mời một người giúp việc không đối tốt với tôi, lúc anh không có ở nhà tôi không có cơm ăn. Tài xế trong nhà cũng luôn lười biếng, thường lấy đủ mọi cớ không đón tôi tan học. Nhà họ Đỗ trên dưới tổng cộng không có mấy người, hình như tôi đều đắc tội với họ mấy lần, không thể xác định sau khi nói với Đỗ Trình Sâm anh ta có tin tưởng tôi không. Người lớn bọn họ đều có năng lực đổi trắng thay đen quá mạnh mẽ, tôi không kham nổi hậu quả sau khi thất bại. Vậy nên tôi không có dũng khí làm thử.

Tôi đứng trước gương trong phòng vệ sinh ngẩn người một lúc, trong nháy mắt thông suốt hiểu ra. Nếu kết quả đi thành phố T là như thế, hơn nữa rất nhanh tôi sẽ chết, chết sớm cũng là một đặc quyền. Tại sao tôi không chiều mình một chút, trở về núi.

Nghĩ tới đây, tôi lập tức hành động.

Tôi theo góc tường phòng vệ sinh, lặng lẽ chạy ra ngoài. Càm tạ Đỗ Trình Sâm đều cố định cho tôi phí sinh hoạt, giúp tôi sau khi chạy ra khỏi sân tennis, có thể bắt taxi thuận lợi trở lại nhà họ Đỗ. Ngoài ra tôi cũng cảm tạ trí nhớ của mình. Vẫn còn nhớ rõ chuyến bay đến thành phố T lúc trước, Cố Diễn Chi cầm tờ hộ khẩu của tôi đi làm thủ tục. Vì vậy việc đầu tiên sau khi trở lại nhà họ Đỗ lục tung mọi thứ tìm sổ hộ khẩu, sau đó đơn giản xử lý vấn đề chảy máu, lại cầm lấy rương hành lý Cố Diễn Chi lúc trước cho mình, cuối cùng ngồi xe đến sân bay, chạy thẳng đến nơi bán vé máy bay.

Người bán vé đứng sau cánh cửa sổ hỏi: “Người bạn nhỏ muốn đi đâu?”

Tôi đưa sổ hộ khẩu tới, giả bộ trấn định: “Thành đô Tứ Xuyên.”

Người bán vé nhận lấy sổ hộ khẩu, lật đi lật lại, ngẩng đầu lên: “Chỉ một mình em thôi sao?”

“Vâng.”

“Cha mẹ em đâu?”

Tôi nói: “Một mình em không thể mua vé máy bay sao?”

Cô ta suy nghĩ một chút, vẫn mỉm cười: “Có thể. Nhưng mà một mình em mua vé sẽ tương đối lâu. Em ngồi trong phòng chờ một lát được không? Không nên chạy loạn, bất cứ lúc nào cũng có người gọi em đến lấy vé.”

Tôi gật đầu một cái.

Tôi ôm lấy rương hành lý, ngồi nhìn ra ra ngoài cửa sổ, thành phố T đã về đêm, ánh sao trên trời sáng lấp lánh yên tĩnh.

Còn nhớ rõ năm ngoái, đại khái cũng như bây giờ, cũng là ban đêm như vậy, Cố Diễn Chi dắt tay tôi từ sân bay đi ra. Hai tay anh rất ấm áp, nhìn tôi đang không chớp mắt nhìn ánh đèn xung quanh, cúi người xuống, cười cười hỏi: “Thích nơi này không?”

Tôi nhìn ánh mắt sâu tĩnh của anh, gật đầu một cái. Anh liền nói: “Sau này em có thể ở mãi nơi này.”

Nhưng cuối cùng anh đã sai. Có một ít người, chỉ hợp với đất đai ở một số nơi. Giống như vị thuốc đông trùng hạ thảo hoa mai, chỉ có thể sinh trưởng ở trong núi, chuyển sang chỗ khác, sẽ không sống nổi.

Cũng như, thành phố T, là địa bàn của Cố Diễn Chi. Mà vùng núi phía tây kia, mới là địa bàn của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.