Có Một Không Hai

Chương 45: Chương 45: Em không phải thuộc về Tử Thần. (một)




Tôi đáp: “Có.”

Tôi trả lời kiên định như vậy, Lý Tương Nam cũng không nói gì nữa. Mỗi ngày anh ta trừ việc nhìn chằm chằm tôi uống xong thuốc, những chuyện còn lại đều là loại tư tưởng “Em nói cái gì cũng đúng“. Cẩn thận nhớ lại, thật ra thì những năm gần đây anh ta đều là như vậy. Loại nguyên tắc rộng lượng, vô hạn chiều chuộng này làm cho người ta cảm thấy không bị gò bó, nhưng cùng lúc lại cảm thấy rất xin lỗi.

Tôi nghĩ như vậy, liền rất nhanh tỏ vẻ thành khẩn mười phần nói với Lý Tương Nam rằng tôi cảm thấy tôi thật đúng là không xứng đáng với anh ta, anh ta đang ngồi lột cam cạnh bàn, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói một câu: “Không có gì. Dù sao gần đây em cũng không xứng đáng với rất nhiều người không phải sao?”

Tôi nói: “. . . . . .”

Vào tối hôm đó tôi đi nhà họ Cố. Trước khi đi tốn thời gian một buổi chiều để chuẩn bị ăn mặc và tinh thần bên ngoài. Lý Tương Nam nói tôi gầy không ít, tôi cũng cảm thấy như vậy, bởi vì những áo quần trước kia vừa người bây giờ mặc vào có hơi rộng. Vậy nên không thể không đi mua trang phục lần nữa. Rồi lại vào thẩm mỹ viện dừng lại một lúc, bởi vì bây giờ nhìn tôi rất giống rau dưa bị sương lạnh tàn phá, mất đi một phần mềm mại. Trang điểm cho đến khi khiến khuôn mặt trở nên bình thường, không nhìn ra dáng vẻ tiều tụy tôi mới ra khỏi thẩm mỹ viện. Lý Tương Nam mặc tôi giày vò, từ đầu tới cuối im lặng không lên tiếng.

Tôi mặc dù trên đầu lưỡi nói cần thiết, nhưng nếu thật sự muốn tôi nói ra lý do không thể không gặp Cố Diễn Chi, tôi lại nói không ra được. Chỉ là tôi sắp rời khỏi thành phố T, nghĩ rằng trong ba tháng tiếp theo không còn được nhìn thấy người này, liền mãnh liệt muốn nhìn thấy anh một lần cuối cùng. Về phần kết quả gặp mặt là tốt hay xấu, anh đối xử với tôi là lạnh nhạt hay là vẫn như thường ngày, đều không nằm trong phạm vi suy tính của tôi.

Trước khi đi bản thân tôi cũng không xác định đến tột cùng là Cố Diễn Chi có ở nhà hay không. Trước kia giờ này anh luôn cố gắng về nhà, nhưng mà sau khi ly hôn, nói không chừng sẽ đi tham gia một bữa tiệc tụ hội hoặc là tiệc tối từ thiện với Diệp Căng. Tôi ôm những tâm tình lộn xộn lung tung này càng ngày càng tiến đến gần nhà họ Cố, trong lòng cũng theo đó không khống chế được càng ngày càng thấp thỏm. Xa xa thấy cây bạch quả trước cửa, tán lá cây xếp thành hình cái ô tản ra màu xanh lá cây nhu hòa dịu dàng, im lặng đứng dưới thời tiết có hơi nóng bức. Đợi đến khi xe taxi dừng lại, đến gần nhìn thấy đất dưới tàng cây hơi khô hạn. Đờ đẫn nhìn mặt đất một lát, lấy chai nước suối chưa uống hớp nào trong túi xách ra, mở nắp bình tưới vào dưới gốc cây. Đến khi kéo cái chân bị thương khó khăn tưới xong giọt nước cuối cùng, thì nghe thấy tiếng vang từ cửa chính. Ngẩng đầu lên thấy gương mặt già nua của quản gia.

Tôi và ông ta nhìn nhau một lát. Ánh mắt của ông ta dừng lại ở cây nạng của tôi. Tôi hỏi: “Chú Hồ, Cố Diễn Chi có ở nhà không?”

Ông ta dừng lại một chút, nói: “Có.”

Tôi nói: “Tôi có đồ quên ở trong nhà muốn lấy đi. Tôi có thể đi vào một chuyến không?”

Tôi mặt không đỏ lên tim không đập nhanh tìm một cái cớ vụng về như vậy. Ông ấy lại nhìn tôi một lát: “Xin chờ một chút.”d/đ/L/Q/Đ.

Năm phút sau, tôi đứng ở trong phòng khách nhà họ Cố. Cách đó không xa một bóng người thon dài ngồi trên sofa. Bên cạnh để một quyển tạp chí, bàn tay tùy ý đặt lên trên đùi, quần áo ở nhà màu xám tro mặc ở trên người của anh tạo cảm giác cực kỳ đẹp mắt. Ánh mắt nhìn tôi bình tĩnh, không thay đổi sắc mặt.

Tôi tận lực quên đi câu “Hi vọng chúng ta về sau không cần gặp lại nhau” của anh lúc trước, hắng giọng một cái, mở miệng: “Em tới lấy chút đồ.”

“Lấy cái gì?”

Tôi đáp: “Thẻ sinh viên của em còn ở trong phòng sách. Lúc tốt nghiệp cần cầm theo để gạch bỏ.”

Anh nhìn tôi, một lát sau cúi đầu lật tạp chí. Tôi đứng ở nơi đó nhất thời vẫn không nhúc nhích, trên cửa sổ mở một nửa có ánh hoàng hôn dịu dàng chiếu xuống. Lông mi Cố Diễn Chi rung động, đường cong một bên mặt lưu loát, lồng trong vầng sáng dịu nhẹ, mỗi một phần mỗi một chút đều trở nên hoàn mỹ.

Anh không động, tôi liền nhìn không chút kiêng kỵ. Nghĩ đến ba tháng kế tiếp sẽ không thể nhìn thấy không thể nghe thấy, có lẽ trong ánh mắt từ từ còn mang theo một chút tham lam. Chung quanh yên tĩnh như vậy. Đôi mắt của tôi nháy cũng không nháy một cái. Muốn điêu khắc mỗi một tấc của anh vào trong đầu. Cho đến khi anh không chút để ý lật qua một tờ tạp chí, làm vang lên một tiếng động nhẹ nhàng, tôi mới đột nhiên bừng tỉnh.

Ngượng ngùng nhấc chân đi đến phòng sách. Biết rõ thẻ học sinh ở ô thứ nhất trong ngăn kéo, lại cố tình cúi người xuống, bắt đầu tìm từ chỗ cách nó xa nhất. Rất nhanh nhét vào trong túi xách một quyển album ảnh. Lại quét đi một quyển tranh phác thảo của Cố Diễn Chi. Tôi nhớ rất rõ về quyển tranh phác thảo này, bên trong đều là Cố Diễn Chi nhân lúc nhàn hạ rãnh rỗi vẽ tôi, trên mỗi một trang còn viết thời gian vẽ. Bây giờ bị anh để ở ngăn kéo dưới cùng, có thể thấy được nếu tôi không mở ra, nó sẽ vĩnh viễn không thấy mặt trời. Nếu đã như vậy thì cứ để tôi vơ vét đi là hợp lí nhất.

Tôi ở trong phòng sách mè nheo thật lâu, vơ vét không ít thứ vào túi xách. Thậm chí còn có một cây viết Cố Diễn Chi hay dùng. Cuối cùng lúc cầm tấm thẻ học sinh màu xanh dương đi ra thì giống như ăn trộm mà hơi chột dạ. Lại phát hiện Cố Diễn Chi đang chống trán ngủ trên ghế sa lon. Hô hấp nhẹ nhàng, tay khoác lên trên đầu gối, đè lên một góc tạp chí.

Có gió mát khẽ thổi lất phất vào. Tôi ngừng lại tại chỗ một lát, cố gắng không phát ra âm thanh mà ôm chăn mỏng tới, động tác chậm chạp nhẹ nhàng khoác lên trên người anh. Lại đột nhiên bị cầm lấy cổ tay.

Trong lòng tôi giật mình, lập tức rút tay. Lại bị nắm càng chặt hơn, bị dùng sức kéo về phía đối diện. Chỉ có thể đứng vững bằng một bàn chân, thân thể thăng bằng vốn là không ổn, Cố Diễn Chi cố ý làm như vậy, tôi rất nhanh mất đi thăng bằng, không bị khống chế rơi vào lồng ngực trước mặt.

Trong mũi là mùi vị nhàn nhạt nhẹ nhàng khoan khoái không thể quen thuộc hơn được. Giọng nói trầm trầm của Cố Diễn Chi vang lên trên đỉnh đầu: “Chân bị làm sao?”

Tôi muốn không dấu vết đứng lên, lại bị anh đè lại sau lưng, hiệu quả giãy giụa là không được gì (làm nhiều công ít). Cuối cùng duy trì tư thế này mở miệng: “Mấy ngày trước lúc xuống cầu thang bị ngã.”

Anh im lặng một lát, hỏi: “Hôm nay tại sao tới?”

“Tới lấy đồ.”

“Anh muốn nghe lời thật.”

“Thật sự là tới lấy đồ.” Tôi nói, “Anh cảm thấy thẻ học sinh không đủ quan trọng có phải không?”

Cố Diễn Chi nhàn nhạt mở miệng: “Anh đúng là cảm thấy thẻ học sinh không có gì quan trọng.”

Tôi nói: “Nhưng em cảm thấy nó rất quan trọng.”

Anh không trả lời, cũng không buông tay. Cứ như vậy giữ vững cái tư thế này. Tôi bắt đầu hơi cảm thấy chịu đựng không nổi. Đầu choáng váng muốn ói. Gần đây triệu chứng như vậy thỉnh thoảng sẽ xảy ra, nhưng trên dưới cả người đều thay phiên nhau không thoải mái, đây chỉ là một triệu chứng trong đó, có lẽ là một triệu chứng của thời kỳ cuối, nghĩ như vậy, ngay cả gọi điện thoại báo cáo cho Yên Ngọc cũng lười. Chỉ là tình huống bây giờ không giống bình thường. Người tôi đang níu lấy áo rất đặc biệt. Đặc biệt đến mức giây phút này bị anh ôm, những sự mạnh mẽ kia bao gồm việc tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra sụp đổ trong giây lát, chỉ cảm thấy tôi đã gây thêm phiền toái cho người này nhiều năm như vậy, tại sao không thể nhiều thêm một lần gây phiền toái nữa. Anh vẫn bao dung như vậy, anh không gì làm không được.

Tôi bệnh đến khổ sở như vậy, chỉ muốn tìm người khóc một chút. Tại sao nhất định phải kiên trì, vì cái gì tôi không thể mềm yếu một lần nữa. Hốc mắt vì vậy mà có chút ê ẩm, lời nói vẫn gắt gao đè nén dưới đáy lòng chợt tuôn ra: “Em có chuyện muốn. . . . . .”

Giọng nói bình tĩnh của anh phát ra cùng lúc với tôi: “Lý Tương Nam đối với em không tốt sao?”

Tôi há miệng, lời nói mới rồi toàn bộ khựng lại trên bờ môi, không thể nói ra khỏi miệng. Một lát sau, nói: “Diệp Căng đối với anh có tốt không?”

Ánh mắt của anh dừng lại trên mặt tôi thật lâu. Không nói mội lời. Tôi nói: “Hôm nay em, tìm thẻ học sinh đúng là một chuyện rất quan trọng. Còn có,“ dừng một chút, nói tiếp, “Chúc anh và Diệp Căng hạnh phúc. Cùng với, ngày mai em sẽ đi thành phố A với Lý Tương Nam. Hôm nay thuận tiện tới đây chào tạm biệt anh.”

Tay anh vịn ở sau lưng tôi từ từ buông ra. Tôi tìm lại thăng bằng, thử đứng lên. Nghe thấy anh chậm rãi bình thản mở miệng: “Oản Oản, mấy ngày không thấy, bản lĩnh nói chuyện của em rất có tiến bộ.”

Tôi nói: “Em hi vọng sau này anh có thể trôi qua tốt.” Câu này là lời thật lòng.

Anh nhìn tôi một lát. Mắt dần dần tối đen như mực, nặng nề trả lời: “Tốt.” d*đ*Leee*Quyyyyy*Đooooon

Ngày thứ hai khi tôi rời đi thành phố T thì bầu trời vừa thoát khỏi không khí u ám mấy ngày nay, sáng sủa rực rỡ. Lý Tương Nam đang kéo hai vali hành lý, còn phải đỡ tôi cùng bước lên máy bay. Tôi lấy quyền lợi bệnh nhân mà ra trận nhẹ nhàng, trong ngực chỉ ôm một quyển tranh phác thảo dày và một cuốn album ảnh mỏng lấy trộm từ nhà họ Cố. Vừa hối hận ngày hôm qua nên lấy đi nhiều hơn một chút mới đúng. Vừa cầm quyển tranh phác thảo của Cố Diễn Chi mở ra. Vào lần đầu tiên tôi phát hiện quyển sách này, Cố Diễn Chi từng nói mỗi bức tranh trong này đều là anh tiện tay vẽ khi đang nhớ người nào đó. Mỗi một lần đều là như vậy. Mỗi bức tranh đều là cùng một người. Khi nói những lời này khóe mắt anh mang chút ý cười. Tôi đã từng vì thế len lén đếm số trang, lúc ấy còn chưa đếm xong, sau lưng đã truyền đến giọng nói mang vẻ buồn cười: “Em không phát hiện ở góc phải phía dưới đều có đánh số trang sao? Nhân với mười là được.”

Tôi nói: “. . . . . .”

Những bản phác thảo mà Cố Diễn Chi nói là tùy tiện vẽ đó, phải gọi là bút họa đơn giản. Bởi vì mỗi bức tranh đều chỉ có le que vài nét bút. Nhưng mỗi lần xem tôi đều rất tự luyến cảm thấy anh vẽ rất sinh động. Quyển tranh phác thảo trước mặt tôi đã xem phần lớn, có nhiều bức là dáng vẻ của bản thân mà tôi cũng chưa từng để ý tới. Ví dụ như tư thế ôm chặt gối đầu không chịu buông tay lúc ngủ khi còn bé. Tôi từng khăng khăng cho rằng đây là do Cố Diễn Chi cố ý phỉ báng, tôi tuyệt đối không có khả năng ngủ thành ra như vậy, cho đến sau này chợt nhận ra mỗi lần tỉnh lại đúng là đều đang ôm thật chặt Cố Diễn Chi, từ đó mới không còn nói gì.

Mỗi một bức tranh đều có thể kéo ra một đoạn quá khứ. Tôi lật từng tờ một đến phía sau, phát hiện ở góc trên của một trang giấy chỉ vẽ một đôi mắt, so với những bức tranh trước đó khéo léo và tỉ mỉ hơn, con ngươi nông nông sâu sâu, lông mi dài ngắn bằng nhau, còn có dáng vẻ đuôi mắt hơi nhếch lên, rõ ràng chính xác giống như người thật. Ở góc phải phía dưới có chữ nhỏ ghi lại thời gian, tôi cẩn thận nhớ lại, chính là ngày thứ hai sau khi anh đi khách sạn tìm tôi, nói ra lời cầu xin làm hòa.

Tôi lấy lại tinh thần, lật tiếp về phía sau, mỗi một tờ phía sau cũng không lặp lại, chân mày, mũi môi, lỗ tai, cuối cùng là hình dáng và tóc, mỗi một nét vẽ đều giống như bất cứ chuyện gì anh làm, vừa đúng để đạt sự hoàn mỹ. Tổng cộng sáu bức. Bức cuối cùng ghi chú thời gian là một ngày trước khi tôi đến nhà tìm Cố Diễn Chi. Sau bức này đều là giấy trống.

Tôi nhìn quyển phác thảo ngẩn người một lát, thình lình một cái tay đưa tới, lấy quyển phác thảo đi, lật qua vài tờ, “soạt” một cái xé xuống những tờ giấy trống. Tôi tức giận hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Em chờ một chút, xem thử.”

Anh ta tháo xuống năm tờ giấy phần lớn trống không, đè lên trên tờ thứ sáu, từ từ hiện ra một khuôn mặt. Sau đó dựng quyển tranh phác thảo sát bên tai tôi, trùng hợp có một cô tiếp viên hàng không đi tới lấy ly rỗng, khẽ nghiêng đầu, thoáng dừng lại, mỉm cười nói nhỏ: “Bức phác họa này và cô đây cực kỳ giống nhau. Nhìn thoáng qua còn làm cho người ta tưởng là một bức ảnh trắng đen phóng to ra đấy.”

Lý Tương Nam nói: “Những bức này đều là do Cố Diễn Chi cầm thước đo xong vẽ em à?”

“Anh nhìn kỹ thời gian vẽ xem.”

Anh ta liếc mắt một cái, kế tiếp im lặng một lúc lâu. Nhẹ giọng mở miệng: “Khách quan mà nói, thật ra thì lúc trước anh vẫn cảm thấy em không nên ép buộc Cố Diễn Chi chịu loại chuyện bị khống chế tâm lý này.”

“Nhưng mà bây giờ thì thế nào?”

Lý Tương Nam nghiêm túc nói: “Anh cảm thấy có khả năng Cố Diễn Chi không cách nào quên em, cơ bản cũng như trình độ cực đoan ngoan cố giống em. Em làm tâm lý khống chế với anh ta là đúng, thật sự.”

————

Bởi vì gãy xương, nên quá trình trở về trong núi hơi phiền phức hơn so với tưởng tượng của tôi một chút. Nhưng mà một ngày sau, vẫn có thể về đến trong núi. Trước cửa nhà Yến Yến vẫn mang dáng vẻ tươi tốt tràn đầy sức sống. Lúc tôi chống gậy xuống xe là cô ấy vịn tôi, nhìn Lý Tương Nam đứng bên cạnh, lại nhìn tôi, lòng vòng như vậy hai lần, hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Người này là?”

Tôi nhìn bầu trời một chút, chậm rãi nói: “Câu này của cậu thật là một câu hỏi đúng trọng tâm.”

Buổi tối kề gối nói chuyện với Yến Yến. Tất cả những gì không thể nói mấy ngày qua cuối cùng cũng tìm được lối thoát, nói đến hết vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, lúc này đã có ánh sáng mờ thông qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào gian phòng. Yến Yến trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Nhưng sau khi cậu làm hết những chuyện đó, không cảm thấy Cố Diễn Chi có hành động nào tương đối đặc biệt sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.