Đỗ Vi Ngôn thu thập hành lý, lúc ngồi trên xe do hội nghị hiệp thương chính trị phái tới, đang là một sớm mùa thu sương mù giăng lối. Cô vô cùng vui mừng vì không phải ngồi cùng xe với Giang Luật Văn. Thật ra trước khi xuất phát cảm giác lo lắng này vẫn cứ quấn quanh mình, cho đến khi chiếc xe màu trắng chạy đến trước mặt, cô mới thấy bản thân mình giả vờ ngớ ngẩn. Giang Luật Văn làm sao có thể đi cùng mình? Nhiều lắm là qua mấy ngày ở Minh Võ, bọn họ còn có thể gặp nhau vài lần ở các buổi hội nghị tọa đàm.
Từ thành phố Thiên Doãn đến thị xã Minh Võ, phải chạy dọc tỉnh Lâm Tú. Địa hình tỉnh Lâm Tú nhiều núi nhiều sông, khoảng cách đường thẳng trên bản đồ trông như rất ngắn, nhưng trên thực tế thời gian chuyển động vòng vèo trên đường, cũng bằng mấy lần lộ trình đi không ngừng nghỉ. Mấy năm nay tuyến giao thông cao tốc trong tỉnh nhanh chóng phát triển, từ các tỉnh miền Bắc, tới Minh Võ, lộ trình ngắn lại đến bốn giờ đồng hồ, nếu như từ hướng nam qua Hồng Ngọc, đương nhiên hao phí càng nhiều thời gian.
Đỗ Vi Ngôn ngồi ở hàng cuối cùng, xe chạy vào một đường hầm dài dằng dặc, toàn bộ ánh sáng đều bị đường hầm màu đen cắn nuốt, chỉ còn hai dãy đèn đường trên tường hầm, liên tục đọng lại thành hai đường ánh sáng ngọc rực rỡ lan tỏa, tràn ra trong tầm mắt.
Bài hát trong tai nghe đang xa xôi cất lên:“Hoa rơi vào bùn đất, em bước vào trò chơi, nếu như anh thích chơi cờ, em tình nguyện bước vào bàn cờ……”
Giọng nữ nhẹ nhàng du dương đến kỳ diệu, mà thân thể Đỗ Vi Ngôn đang rơi vào trong bóng tối, cuối cùng cũng có chút tình cảm ấm áp trào tới, cô hơi giật mình tựa vào cửa sổ xe, trông thấy mặt mình được phản chiếu rất rõ nét, chóp mũi để trên thủy tinh, thở ra một màn sương trắng lờ mờ.
Từ khi nào, mình lại trở thành người có thể dễ dàng bị ca từ làm cho tâm tư xúc động như vậy?
Cô gái trong hư ảo khe khẽ cười cười, má lúm đồng tiền nho nhỏ, giống như một bông hoa nhỏ, không nhanh không chậm nở ra.
Chạy ra khỏi đường hầm rộng lớn nóc cong cong, bác Tôn lái xe cho xe dừng ở trong một khách sạn nhỏ ven đường, quan tâm nói:“Ở chỗ này ăn cơm trưa đã, rồi hãy đi?”
Thật ra cũng không còn lựa chọn nào khác. Nhóm lái xe thường đi qua con đường này đều biết, trên đường này, cũng chỉ ở nơi này mới có thể nghỉ ngơi giảm xóc một chút, lại đi tiếp, chính là một đường cao tốc, toàn bộ hành trình chạy thẳng đến Minh Võ, muốn ăn cơm cũng không có chỗ.
Đỗ Vi Ngôn nhảy xuống xe, mệt mỏi duỗi lưng, vận động gân cốt, có mưa bụi nhỏ hơi lạnh của mùa thu rơi vào trên gáy, nhỏ từng giọt từng giọt ẩm ướt, dường như có thể làm ướt lông mi người ta, nhìn ra thế giới bên ngoài sương mù như nước.
Một nhóm bảy người ngồi xuống trong căn phòng nho nhỏ, tùy thích chọn vài món ăn. Quay đầu nhìn ngoài phòng, trời mùa thu mưa càng lúc càng lớn, rơi trên mặt đất, giống như mũi tên mạnh mẽ. Bà chủ rất nhanh bưng đồ ăn lên, thịt băm ớt xanh, thịt sấy đậu phụ khô, rau xào, ba chậu sành đầy ắp.
Món ăn nhà nông bình thường, nhưng hơn hẳn ở nguyên liệu tươi sốt. Hơn nữa từ sáng sớm đã bắt đầu ngồi xe, mọi người đều không tránh khỏi có chút mệt nhọc, một đám ăn như hổ đói, như gió cuốn mây tan đem cả ba món ăn ăn sạch sẽ.
Ông chủ rút ra điếu thuốc, đi lên nói chuyện phiếm, bác Tôn nghe xong hồi lâu, mờ mịt nói:“Ông ta…… Nói cái gì thế?”
Đỗ Vi Ngôn nhịn cười, tạm thời ở giữa làm phiên dịch:“Ông chủ hỏi bác đi đến nơi nào?”
Cũng không chờ bác Tôn trả lời, cô liền hì hì cười nói với ông chủ:“Minh Võ.”
Tỉnh Lâm Tú hướng ra ngoài mười dặm, tiếng địa phương rất khác nhau. Nghe thấy Đỗ Vi Ngôn một hơi nói tiếng địa phương chính hiệu, sắc mặt ông chủ mờ mịt có vài phần kinh ngạc mừng rỡ:“Cô gái, cô là người ở đây?”
Nói chuyện với đồng hương, hết sức vui vẻ, ông chủ lấy tiền cũng không cần số dư, còn tươi cười nói:“Lúc trở về lại ghé qua đây ăn nhé.”
Tiểu Lương nén cười, thấp giọng nói:“Cậu đúng là không biết xấu hổ.”
Đỗ Vi Ngôn trừng mắt nhìn:“Xuỵt! Khi quay lại còn có thể được giảm giá đấy.”
Đều không mang theo ô, may mắn là xe dừng không quá xa, bọn họ một đám cầm áo khoác che ở trên đầu, bước nhanh chạy về phía chiếc xe.
Bác Tôn khởi động mấy lần, xe vẫn cứ run run tại chỗ, lại im hơi lặng tiếng mà chết máy. Bác lớn tiếng chửi mắng một câu, quay đầu nói:“Tôi đi xem.”
Trên xe tổng cộng cũng chỉ có một chiếc ô, Đỗ Vi Ngôn ngồi ở vị trí dựa sát vào cửa sổ, vội vàng cầm lấy cầm ô nói:“Cháu che giúp bác.”
Gió lớn trong cơn mưa, giống như kênh rạch chằng chịt, ào ào giội lên chân người đi đường.
Đỗ Vi Ngôn biết giầy đã ướt đẫm rồi, không nhịn được chà chà chân, hỏi bác Tôn:“Thế nào ạ?”
Bác Tôn ủ rũ lắc đầu, chà xát tay:“Không có biện pháp rồi.”
Đúng lúc bó tay không có cách giải quyết, có bốn chiếc xe từ xa xa trước sau chạy nhanh đến, nhanh như chớp, từ một chấm đen nhỏ, cho đến khi gặp thoáng qua, thời gian chỉ là vài giây đồng hồ.
Bọt nước bắn tung tóe lên, Đỗ Vi Ngôn đứng ở một bên đường quốc lộ, không kịp tránh né, bản năng khi gặp chuyện kinh hoảng chính là đem mặt quay về bên trong, theo tiềm thức nhắm hai mắt lại.
Chỉ nghe thấy liên tiếp vài tiếng phanh lại, chiếc ô trong tay Đỗ Vi Ngôn cũng rơi ở một bên, trên người chợt lạnh, sau đó cảm thấy da thịt ẩm ướt, trong lòng cô đau thương kêu lên một tiếng, không dám mở mắt ra xem bộ dạng thê thảm của mình lúc này.
Trái lại sắc mặt bác Tôn rất vui vẻ, vừa lấy khăn tay từ trong túi đưa cho Đỗ Vi Ngôn, vừa nhanh chóng nghênh đón đoàn xe, hướng về phía một người lái xe đang xuống xe, lão luyện chào hỏi:“Sư phó, giúp chút việc đi?”
Phía bên kia có bốn chiếc xe, đều lẻ loi một vài người ngồi thoải mái. Người lái xe thấy Đỗ Vi Ngôn cả người bị nước bùn bắn lên tung tóe liền chạy về cùng người trên xe trao đổi vài câu, cuối cùng quyết định để cho bọn họ đi nhờ xe. Sáu người trên xe chia ra nhét vào trong ba chiếc xe, trong đó có một chiếc SUV ngừng lại ở trạm dịch vụ đằng trước.
Đám đồng nghiệp bất chấp mưa to vẫn đổi xe, Đỗ Vi Ngôn đi theo Tiểu Lương, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, xe đã ngồi đầy rồi.
Người lái xe có phần bất đắc dĩ nhếch miệng cười cười, mắt lại nhìn cô gái trẻ tuổi quần áo phong phanh cả người lại ướt đẫm, cuối cùng chỉ chỉ vào chiếc xe bên kia:“Này, cô chờ một chút, để tôi đi hỏi đã.”
Trong mưa to tầm tã, Đỗ Vi Ngôn đi về phía chiếc xe màu đen kia, không ngừng nói với lái xe:“Cảm ơn anh.”
Lái xe giật ra cửa bên ghế phụ, cười nói:“Không có gì.” Lại cúi đầu xuống nói với người nọ ở phía sau xe,“Làm phiền rồi, Dịch tiên sinh.”
Chỉ nghe thấy người nọ ở phía sau không nặng không nhẹ đáp lại một tiếng, Đỗ Vi Ngôn theo bản năng muốn ló người nhìn xem người ở phía sau trông như thế nào, chỉ là ánh mắt lướt qua mấy cái vali trên ghế phụ, rõ ràng ghế phụ không thể ngồi, bỗng nhiên cô có chút lúng túng không biết làm sao.
Vẫn là thanh âm kia như cũ nhàn nhàn truyền đến:“Để cho cô ấy ngồi phía sau đi.”
Không biết có phải do mùa thu bỗng nhiên rét lạnh hay không, Đỗ Vi Ngôn chợt sợ run cả người, răng không ngừng va vào nhau lập cập……Thanh âm này, vì sao lại quen thuộc như vậy? Lúc cô vòng trở lại đi về chỗ ngồi phía sau, thấy chính mình đạp vào mấy vũng nước nho nhỏ, bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa trực tiếp ngã ngập vào trong.
Cửa xe đóng lại thật mạnh.
Cô không nhịn được, nâng mắt lên, thử quan sát người ngồi bên cạnh.
Là một người đàn ông trẻ tuổi, trong tay giơ lên một quyển tạp chí, hoàn toàn che khuất khuôn mặt của hắn.
Đỗ Vi Ngôn trong lòng hơi giật mình, nhìn thấy đó là một quyển tạp chí ngôn ngữ, phần in ở góc trang bìa là hai chữ “Điền tộc” — cô biết rằng, phong trào này của ngành giáo dục còn chưa qua. Hơn nữa phong trào này đến nay vẫn chưa hết nhiệt, điều đó có ý nghĩa là, Đỗ Vi Ngôn cô, vẫn như cũ là con cưng của giới học thuật. Với một học giả trẻ tuổi mà nói, lúc này trông thấy thuật ngữ đó, có phần bất ngờ, đương nhiên cũng có phần kiêu hãnh.
Đỗ Vi Ngôn rất nhanh phục hồi lại tinh thần, đáy lòng lướt qua vài phần kinh ngạc, người ngồi trong chiếc xe này…… Vì sao lại có hứng thú với tập san chính của ngôn ngữ học như vậy?
Người nọ dường như biết cô đang quan sát mình, chậm rãi buông tạp chí xuống.
Hắn có một đôi con ngươi kì lạ, màu sắc vô cùng trong trẻo, giống như đá Huyền Vũ màu đen thời xa xưa. Cho dù hấp thụ toàn bộ ánh sáng bên ngoài, nhưng nó cũng không lóng lánh, cho dù cao quý thu hút người ta, cũng luôn ẩn đi màu sắc ở bên trong.
Đỗ Vi Ngôn hô hấp trong nháy mắt cứng đờ, cái tên kia ở trên môi gần như đã thốt ra –
Nhưng mà người lái xe đằng trước ngoảnh đầu lại hỏi một câu:“Dịch tiên sinh, có thể khởi động xe được chưa?”
Dịch tiên sinh?
Chân mày Đỗ Vi Ngôn nhẹ nhàng nhếch lên, cái tên kia thuận thế nuốt xuống dưới, cô há miệng thở dốc:“Anh tên gì?”
Hỏi hắn một đằng, hắn trả lời một nẻo:“Vẫn là phong cách như xưa, giúp đỡ em, em sẽ không nói một tiếng cảm ơn.”
Thanh âm người đàn ông trẻ tuổi giống như mây trôi nhẹ nhàng bay tới, dường như có ý cười, nhưng trong ánh mắt của hắn, lại không mang theo nửa phần độ ấm, giống như là mưa lạnh giờ phút này đang trút nước xuống ngoài cửa sổ.
Hắn đem tạp chí đặt ở một bên, ý cười trên khóe miệng từ nhạt nhẽo, dần dần tụ lại thành mãnh liệt nồng đậm, cuối cùng chậm rãi chảy xuôi, lan tràn đến trong mắt, vẻ anh tuấn khó có thể nhìn gần.
Anh tuấn như vậy, khiến cho đáy lòng người ta bất an.
Đỗ Vi Ngôn chú ý tới một câu hắn nói “Phong cách xưa”, trong lòng hồi hộp, hai tay nắm lai, đầu ngón tay gần như bấu vào lòng bàn tay.
Phong cách xưa…… Hắn ám chỉ…… Những chuyện mình đã làm trước đây?
Hình như hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ đưa tay, mỉm cười nói:“Dịch Tử Dung.”
******************