Ba người mới ra núi Cửu Lăng, tiểu tiên đồng đã vội vã chạy tới, trên đầu đều là mồ hôi hột, kéo Ti Mệnh qua một bên rồi nhỏ giọng nói: “Sư phụ, trong phủ có việc cần người trở về xử lý.”
Ti Mệnh nhìn Vân Hạc: “Có chuyện gì chờ ta trở về rồi hãy nói.”
“Không được.”
Tiểu tiên đồng nhón chân lên tiến sát vào tai Ti Mệnh, không biết nói cái gì mà khiến chân mày Ti Mệnh nhíu thật chặt.
“Ti Mệnh, nếu như có chuyện thì đi về trước đi, ta đi cùng Tiểu Tê Ngô là được.” Trong mắt Vân Hạc có vài phần đắc ý.
Ti Mệnh nhìn Vân Hạc với vẻ xem thường rồi nhìn Phượng Tê Ngô: “Bằng không ngày mai chúng ta hãy cùng đi, dù sao cũng không thiếu một ngày.”
Vân Hạc không đồng ý, vội vàng nói: “Đi trễ Lan Sinh bị người ta hái thì phải làm sao?”
“Ti Mệnh, không sao, chúng ta xin Mạnh Bà ít Lan Sinh rồi về, ngươi làm việc trước đi, nhìn ngươi làm tiểu tiên đồng vội vã kìa.” Phượng Tê Ngô nói xong nở nụ cười.
Ti Mệnh cúi đầu nhìn, lúc này tiểu tiên đồng đang tức giận nhìn chằm chằm mình, lông mày cũng sắp vặn thành một sợi thừng.
Ti Mệnh đành phải thôi: “Vậy các ngươi đi sớm về sớm.” Rồi mới cùng tiểu tiên đồng rời đi.
Vân Hạc thở phào: “Lần này được rồi, chỉ còn lại hai người chúng ta.”
Phượng Tê Ngô nhìn chằm chằm Vân Hạc: “Quan hệ giữa ngươi và Ti Mệnh không tốt sao?”
“Dĩ nhiên là tốt, chỉ là có chút chuyện không thể chia sẻ, ví như Tiểu Tê Ngô ngươi.” Vân Hạc tiến tới trước mặt Phượng Tê Ngô, Phượng Tê Ngô còn có thể ngửi được mùi thơm của rượu Lan Sinh trong miệng hắn.
Nàng có chút không được tự nhiên lui về phía sau: “Chúng ta vẫn nên đi nhanh đi.”
Hai người dùng tiên pháp, bỗng chốc không thấy bóng dáng.
Quỷ Môn Quan.
Phượng Tê Ngô nhìn thấy bóng một đen một trắng bận rộn trong “đám người”, Hắc Bạch Vô Thường thấy hai người bọn họ thì gật đầu, dùng tay ra hiệu, dường như đang nói: “Hồn ma quá nhiều không giúp được, nhị vị tiên gia tùy tiện đi dạo một lát đi.”
Trong ký ức đây là lần đầu tiên Phượng Tê Ngô tới Minh giới, vì không có gì quan trọng nên nàng cố ý tìm chỗ đứng sang bên. Đột nhiên bị thứ gì đụng phải, quay đầu lại thấy là một “người” không có đầu, xoay người, dường như không tìm được đường phía trước.
Phía trước bên trái có nữ tử tóc dài tới eo mặc hỉ phục đang đứng đó, Phượng Tê Ngô nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng ta, nàng ta xoay đầu lại nhưng lại giống phía sau như đúc, Phượng Tê Ngô hét to một tiếng, Quỷ Môn Quan nháy mắt yên tĩnh, tất cả hồn ma rối rít quay sang nhìn chằm chằm Phượng Tê Ngô.
Vân Hạc vươn tay che mắt Phượng Tê Ngô: “Các ngươi làm việc đi, làm việc đi…”
Trong nháy mắt Quỷ Môn Quan lại khôi phục như thường.
“Nếu ngươi sợ thì cứ nhắm mắt lại, ta dắt ngươi đi.” Vân Hạc cúi đầu tiến sát vào tai Phượng Tê Ngô nói.
Phượng Tê Ngô ngoan ngoãn gật đầu, hơi yên lòng nhắm mắt lại để Vân Hạc dắt mình.
“Người phàm trần sau khi chết đều là như vậy sao?”
“Cũng không hoàn toàn là vậy, những người kia đã đủ thọ, khi còn tại thế là người tốt, làm rất nhiều chuyện tốt nên sau khi chết hồn phách sẽ giống lúc bọn họ còn sống. Chỉ có những người chết oan kia mang theo oán khí, hoặc là người làm chuyện xấu khi còn sống thì sau khi chết mới có thể như vậy.”
“Hồn ma mang theo oán khí sẽ cam tâm tình nguyện uống canh Mạnh Bà sao?”
Vân Hạc cười cười rồi sờ đầu Phượng Tê Ngô: “Nha đầu ngốc, có một số việc không thể làm gì được, có vài người nghĩ thông suốt đương nhiên sẽ buông bỏ.”
“Vậy không nghĩ thông suốt thì sao.”
“Ngươi thấy sông Tam Đồ kia không?”
Phượng Tê Ngô mở mắt, lúc này đã đi tới đầu cầu Nại Hà, đi xuống nữa chính là sông Tam Đồ.
“Những người không nghĩ thông sẽ nhảy xuống sông Tam Đồ, hồn bay phách tán.”
Tim Phượng Tê Ngô chệch một nhịp: “Bọn họ tội gì phải vậy?”
Thất tình lục dục trong nhân thế, ngay cả chúng tiên cũng không tham dự vào được.