“Sư phụ, con dẫn người đi xem phòng rồi thuận tiện đi tham quan Phượng Phủ, con đã nói với người mặc dù Phượng Phủ không bằng Phượng Hàn Cốc nhưng lại có chốn bồng lai khác biệt.”
Tô Thanh Hàn mặc cho nàng lôi kéo nhưng không nghe lọt nửa chữ.
“Ngươi như vậy, Tê Ngô có còn thích không?”
Hắn chậm rãi cúi đầu cười cười, nàng sẽ thích mình bây giờ chứ?
Bây giờ mình đã không thể đứng cùng bên với nàng, bọn họ đứng đối lập nhau.
Nhưng vậy thì thế nào? Hắn ở Bắc Cảnh mấy ngàn năm đã nghĩ thông suốt, bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ không buông tay nữa, nếu có người ép hắn thì hắn làm trái không được sao?
“Sư phụ, sư phụ.” Phượng Tê ngô vươn tay quơ quơ ở trước mắt Tô Thanh Hàn.
“Sư phụ đang nghĩ gì vậy? Nói chuyện với người nửa ngày cũng không phản ứng, không phải là người hối hận vì về cùng con chứ? Nhưng chuyện này cũng không thể trách con, là tự sư phụ nói muốn đi về cùng con mà.” Phượng Tê ngô nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Làm gì có, Phượng phủ rất tốt, ta rất thích.”
“Vậy thì tốt, nơi này chính là Nam Uyển, bọn hạ nhân vẫn còn đang quét dọn, quét dọn xong là có thể ở, con dẫn sư phụ đi dạo chung quanh trước, lát nữa lại đi ra đặt mua thêm chút vật dụng, nơi này coi như là nhà của sư phụ.”
Nhà? Mấy ngàn năm qua chưa từng có ai nhắc đến nhà với mình, hẳn là núi Cửu U hoang vu trước kia cũng được coi như là nhà, khi đó Tê Nhi luôn vây quanh mình, cái này là cái gì? Cái này làm sao? Mấy vấn đề Tiên thuật không làm được liên tiếp khiến cho mình đầu đau, nhưng lại thích.
Dường như ngày ngày càng thêm phong phú hơn trước kia.
Phượng Tê ngô nghĩ sau này mỗi ngày đều có thể được gặp sư phụ thì tâm trạng vui đến mức không lời nào có thể miêu tả được, đều viết hết lên mặt.
“Sư phụ, người xem đây là hậu hoa viên, hàng năm mùa hè đều sẽ nở rất nhiều hoa, có rất nhiều loài hoa mà Phượng Hàn Cốc không có.”
“Cái này là xích đu, mỗi lần Phượng Uyển Nhi chọc con không vui thì con rất thích ngồi ở đây, lắc la lắc lư, bay lên thật cao, giống như sắp bay lên trời.”
“Nàng ta luôn chọc nàng giận sao?”
“Ừm, cũng không phải vậy, chẳng qua là tiểu nha đầu kia luôn thích làm trái với con, nhưng lần nào cũng không đấu lại con làm bản thân tự chịu tức mấy ngày.”
Phượng Tê Ngô nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy vui vẻ.
“Nếu như không có Phượng Uyển Nhi thì con cũng không biết phải sống những ngày nhàm chán này thế nào.”
“Sau này ta sẽ luôn bên cạnh nàng.”
Gương mặt Phượng Tê Ngô hơi đỏ ửng, gần đây sư phụ trở nên có chút khác.
“Đúng rồi, còn nữa, còn nữa, sư phụ người có thấy cái đình kia không? Mấy ngày nữa hoa sen sẽ nở, ban đêm ngồi ở trong đình ngắm hoa sen, khỏi phải nói sẽ đẹp biết bao.”
Đột nhiên Phượng Tê Ngô vỗ đùi: “Quên chuyện quan trọng nhất.”
Tô Thanh Hàn thắc mắc nhìn qua.
“Ngày mai phải trồng ít ‘cỏ độc’ ở hậu hoa viên chứ nếu không sư phụ dạy độc cho con thế nào được.” Phượng Tê Ngô nói hai chữ cỏ độc rất nhỏ như sợ bị người nghe thấy.
“Tê Nhi cảm thấy có thể giấu giếm được phụ thân nàng sao?”
Phượng Tê Ngô nghe nói như vậy thì khó xử, y thuật của phụ thân tốt như vậy, mình trồng cỏ độc ở trong sân không phải là trộm cọp con trước mặt cọp mẹ sao? Không được, không được, chuyện này còn cần suy tính kỹ hơn.
“…”
Phượng Tê Ngô kéo Tô Thanh Hàn lượn quanh trong ngoài Phượng phủ một lần, cứ nói mãi không ngừng.
Dường như muốn nói hết những gì mình từng có trong cuộc sống mà Tô Thanh Hàn chưa tham gia cho hắn nghe.
“Hôn kỳ của nàng và hắn được định vào lúc nào?”
“Hả?”
Phượng Tê Ngô không ngờ rằng sư phụ sẽ hỏi chuyện này nên không khỏi hơi khựng lại, sắc mặt cũng âm trầm mấy phần.
Nàng cúi đầu: “Đầu tháng sau.”
“Còn mười lăm ngày nữa, vậy là đủ rồi.”
Muốn lấy Tê Nhi như vậy sao? Ta cứ không cho ngươi được như nguyện.
“Cái gì đủ rồi?”
“Không có gì.”
“…”
Duệ Vương Phủ.
“Sao rồi?” Giọng nam tử hơi khàn khàn, từ từ xoay người lại.
“Ngươi cho rằng hắn rất dễ đối phó sao?”
“Không thể để cho Tê Nhi cùng với hắn.”
Mộ Dung Cảnh Dật xem thường: “Ngươi cho là ta hạ phàm làm gì? Để chơi sao? Cả ngày cùng với đám người phàm thật là vô vị.”
“Nhưng sao hắn ra khỏi Bắc Cảnh được? Không phải Thiên Đế nói…”
“Không biết, hắn đã không còn là hắn trước kia, nếu để cho hắn thật sự thức tỉnh thì e rằng thậm chí Thiên Đế hay cả Tiên giới cũng đều không phải là đối thủ của hắn.”
“Vậy lần này ngươi tới là vì?” Mắt Mộ Dung Cảnh Dật lóe lên.
“Lúc cần thiết thì hủy diệt.” Nam tử cúi thấp đầu rồi xoay người biến mất.
Hủy diệt hắn sao? Quen biết hắn mấy ngàn năm, cãi vả đấu đá nhau mấy ngàn năm, mặc dù không ưa hắn nhưng lại rất hâm mộ.
Đây mới thật là một vấn đề khó khăn không nhỏ trong cuộc đời của thần tiên.
Phượng Tê Ngô dẫn Tô Thanh Hàn đi tham quan Phượng Phủ xong lại tiếp tục đi ra ngoài đặt mua gia cụ.
“Cái này không được, không phù hợp với khí chất của sư phụ.”
“Cái này cũng không được, quá đơn giản.”
“Không được, không được.”
“…”
Rốt cuộc hai canh giờ sau cũng chọn xong gia cụ thích hợp, nàng kết thân thể mệt mỏi trở về Phượng Phủ, biến mất không còn bóng dáng.
Tô Thanh Hàn bất đắc dĩ lắc đầu: “Từ lúc nào nàng lại trở nên đáng yêu như thế?”
Ngồi ở hậu viện chốc lát thì trời tối đen, trăng sáng treo thật cao ở đầu cành.
“Ở chỗ cao không khỏi lạnh lẽo đúng không, không có nhà?”