Những ngày gần đây khí trời núi Cửu Lăng đặc biệt tốt, bốn phía hoa nở vô cùng đẹp đẽ, Phượng Tê Ngô chống đầu nhìn cành khô trong chậu hoa trên cửa sổ rồi quan sát xung quanh: “Mỗi ngày đều tưới nước cho ngươi, cho dù là cây vạn tuế một ngàn năm cũng nên nở hoa chứ, hay là ngươi cảm thấy núi Cửu Lăng của ta đây chưa đủ tiên khí, cái cây nhỏ nhà ngươi cũng quá không cho bổn tiên mặt mũi.”
Phượng Tê Ngô chỉ vào cành khô nói với dáng vẻ đáng thương.
Nàng duỗi lưng ngồi thẳng dậy: “Ta cũng không tin ngươi vẫn không nở hoa.”
Phượng Tê Ngô đứng dậy rung rung ống tay áo, rồi đến “Xuân Phong Cư”, mới vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi rượu, Phượng Tê Ngô cười đến đôi mắt híp lại thành một khe hở hẹp, thuần thục ôm cái bình rượu đã ủ ra, mở ra, rót đầy một bát, đặt lên mũi hít hà “rượu ngon“.
Ba bát rượu xuống bụng, Phượng Tê Ngô hài lòng dùng ống tay áo lau khóe miệng, gương mặt đã hơi ửng hồng.
Đóng kỹ cái bình bỏ lại chỗ cũ rồi ra khỏi Xuân Phong Cư, một trận gió lành mang theo mùi hoa phất qua, có chút say lòng người.
Mũi chân Phượng Tê Ngô hơi gảy nhẹ, bay đến biển hoa cách đó không xa, vừa đáp xuống đất đã có cánh hoa nhẹ bay múa rơi xuống vai.
Phượng Tê Ngô nằm xuống, một cái tay gối đầu, một cái tay chơi đùa với hoa, ánh nắng tươi sáng khiến nàng lười biếng theo.
Nhắm mắt lại, tựa như mơ một giấc mơ, nhưng lại cảm thấy đó không phải là mơ...
Màn đen mênh mông vô bờ, không có ánh mặt trời, không có ban ngày và đêm tối, chỉ có màn đen vô cùng vô tận.
Có gì đó đang gọi, Phượng Tê Ngô định nhắm mắt lại đi theo tiếng gọi.
Trong đêm tối chỉ có tiếng bước chân và tiếng hít thở, Phượng Tê Ngô có chút sợ, nhưng một tiếng nói từ tận đáy lòng nói cho nàng biết, đi tiếp, đi tiếp, nhất định phải đi tiếp.
Đi thật lâu, đi tới mức chân Phượng Tê Ngô đã có chút tê rần, đột nhiên nghĩ đến gì đó, bấm phép, một viên dạ minh châu màu tím nhạt chậm rãi hiện ra trong lòng bàn tay, đây là đồ mấy ngày trước Ti Mệnh Tinh Quân cho nàng, nói là có nó ban đêm sẽ sáng chút, như vậy sẽ không sợ đêm tối nữa.
Phượng Tê Ngô cúi đầu cười cười, mình là một thần tiên còn sợ đêm tối như vậy, nếu như chuyện này bị truyền đi, các vị tiên gia sẽ cười đến rụng răng.
Âm thầm lắc đầu, Phượng Tê Ngô chậm rãi mở mắt, thấy là bốn Khổn Tiên Tỏa* to lớn bắt chéo nhau, giống như đang trói thứ gì đó, nàng không nhìn thấy rõ.
* Khổn Tiên Tỏa: xích trói tiên
Dạ minh châu bay lên tới chỗ cao nhất, có vẻ dị thường sáng ngời trong đêm đen, Phượng Tê Ngô đến gần chút, mượn ánh sáng mới nhìn rõ thứ bị Khổn Tiên Tỏa trói chính là một con Rồng đen.
Ti Mệnh nói, Rồng trên thế gian đều có màu trắng, đây là lần đầu tiên Phượng Tê Ngô thấy con Rồng màu đen này.
Lại gần chút, chợt mắt Rồng đen mở ra khiến Phượng Tê Ngô sợ đến thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống, Rồng đen vẫn nhìn chằm chằm Phượng Tê Ngô mà không làm gì khác nữa, giống như gặp lại cố nhân đã lâu không gặp.
Phượng Tê Ngô chỉ cảm thấy chỗ ngực trái đau mơ hồ, chân mày cau chặt, trong đầu như có hình ảnh thoáng qua: “Ngươi là ai?”
Rồng đen quay đầu đi chỗ khác, thở dài thật dài.
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
Rồng đen dùng đuôi rồng vỗ Khổn Tiên Tỏa giống như có niềm bất đắc dĩ rất lớn.
Phượng Tê Ngô nhìn bốn phía, tối đen, lạnh như băng, yên tĩnh giống như vùng đất chết...
“Ngươi đã làm sai điều gì sao?” Bởi vì đi quá lâu nên chân Phượng Tê Ngô có chút ê ẩm, định tìm tảng đá ở ngay phía trước Rồng đen ngồi xuống, tay gối cái đầu, vẫn nhìn nó.
Rồng đen nhắm mắt lại, cúi thấp đầu mà không nói gì.
Đột nhiên chỗ ngực trái chợt co quắp, một sự bi thương không khỏi cuốn tới, khóe mắt có giọt nước mắt lướt qua.
Phượng Tê Ngô đứng dậy đi tới trước mặt Rồng đen, giơ tay lên che hai mắt nó: “Chúng ta có quen không?”
Rồng đen vươn móng trước ra rồi ngừng lại ở giữa không trung, sau đó sờ sờ đầu Phượng Tê Ngô.
Phượng Tê Ngô lại ngồi trở lại chỗ cũ: “Ta đã ngủ năm nghìn năm, sau khi tỉnh lại là thành Thượng Tiên, cũng không thể nhớ được gì cả.”
Khổn Tiên Tỏa ghim vào trong thân thể Rồng đen: “Có phải rất đau không, lần trước lúc ta đánh nhau với người khác bị kiếm đâm vào cánh tay bị thương đã đau rất lâu, đến bây giờ còn có sẹo.” Phượng Tê Ngô vén ống tay áo lên cho Rồng đen xem.
“U, u, u... “ Có tiếng người gọi. truyện tiên hiệp hay
Rồng đen không nói gì mà chỉ ngâm một tiếng, dường như muốn xông lên trời cao, nhưng lại ngay cả bóng đêm này cũng không phá được.
Phượng Tê Ngô giật mình, đột nhiên mở mắt, nhìn thấy Ti Mệnh Tinh Quân và tiểu tiên đồng của hắn đứng bên cạnh.
Nàng xoa xoa trán ngồi dậy: “Hôm nay rảnh rỗi đến thăm ta à?” Dứt lời véo khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà nhẵn nhụi của tiểu tiên đồng bên cạnh.
Tiểu tiên đồng cau chặt chân mày: “Tê Ngô tỷ tỷ lại uống rượu, cả người đều là mùi rượu.” Nói xong lại trốn sau lưng Ti Mệnh Tinh Quân.
Phượng Tê Ngô đứng lên, trái ngửi, phải ngửi: “Hương vị rất ngọt ngào.”
“Sao lại ngủ ở đây?” Ti Mệnh cầm cẩm bào khoác lên trên vai Phượng Tê Ngô.
“Ta ngủ cùng với trời đất.” Nói xong mũi chân nhún một cái, ống tay áo thuận tiện mang theo một mùi hoa.
Ti Mệnh và tiên đồng cũng theo sau.
Bên trong vườn, trà ngon Phượng Tê Ngô ngâm có hơi lạnh: “Ngươi còn chưa nói hôm nay tìm ta là có chuyện gì?”