Mấy ngày tiếp theo Lý Kính Ngôn đều ở bên cạnh Tô Ngâm, chưa từng rời đi nửa bước.
Gặp lúc xuân sắc vừa vặn, Lý Kính Ngôn mặc cẩm bào màu tím nhạt, bên hông thêu một cây Mạn Châu Sa Hoa nho nhỏ lại đỏ như máu vô cùng khiến người khác chú ý.
Lý Kính Ngôn bày cái bàn ở dưới tàng cây Hải Đường ở hậu viện để đặt điểm tâm đủ loại màu sắc và trà sớm đầu xuân.
“A Ngâm, ta kể chuyện cho nàng nghe có được không?” Lý Kính Ngôn nâng má, đôi mắt có chút thất thần.
Tô Ngâm ăn bánh hoa Quế tràn đầy miệng, hương vị ngọt ngào ngon miệng: “Ngươi nói đi, ta nghe.”
Lý Kính Ngôn cười cười cưng chiều.
Mười chín năm trước có một nam hài sinh ra ở Hoàng Thất, nhưng mẫu thân hắn chỉ là một cung nữ nho nhỏ, chỉ vì đêm đó Hoàng Thượng uống say nên ngộ nhận nàng thành người khác.
Sau này cung nữ sinh nam hài ra, Hoàng Thượng phong nàng thành Văn Phi, cho vào ở Vĩnh Xuân Cung, vẻ ngoài tiểu nam hài rất giống Hoàng Thượng, mới còn nhỏ tuổi đã có mưu trí, gan dạ và hiểu biết, Hoàng Thượng rất vui, hầu như mỗi ngày đều tới Vĩnh Xuân Cung.
Cho đến hôm Trung Thu đó, Văn Phi uống say rồi được đưa đến Ngọc Cảnh Điện nghỉ ngơi, nhưng ai biết qua nửa canh giờ sau Hoa Quý Phi lại dẫn cung nữ thân cận của Văn Phi - Hương Vân quỳ trước mặt Hoàng Thượng.
Mọi người cảm thấy thắc mắc, chỉ thấy cung nữ đó khóc không thành tiếng nói với giọng đứt quãng: “Hoàng Thượng tha mạng… tha mạng… là Văn Phi ép nô tì, nhưng nô tì biết không thể lừa dối khi quân...”
Mọi người nghe nàng ta nói như rơi vào trong sương mù, Hoa Quý Phi là người nóng tính nên vội vàng nói tiếp: “Mới vừa rồi tiểu cung nữ này lén lén lút lút ở ngoài Ngọc Cảnh Điện, thần thiếp cảm thấy rất khả nghi nên bắt nàng ta tới hỏi, ai ngờ tiểu cung nữ này vừa thấy thần thiếp đã quỳ xuống dập đầu xin tha mạng, nói chuyện này không có liên quan gì đến nàng ta, tất cả đều là Văn Phi ép nàng ta.”
“Vậy rốt cuộc Văn Phi đó ép nàng ta làm chuyện gì?”
Hương Vân bị dọa vỡ mật, một hơi nói ra: “Văn Phi vẫn luôn cấu kết cùng thị vệ, hôm nay hẹn ở Ngọc Cảnh Điện nên dặn nô tỳ trông chừng bên ngoài...”
Hoàng Thượng nghe vậy ném ly trà vỡ nát.
Gọi cung nữ Hương Vân dẫn đường đi tới phòng Văn Phi nghỉ ngơi.
Vừa mở cửa đã thấy được một cảnh tượng trơ trẽn, xiêm áo bị vứt lung tung dưới đất, bóng dáng hai người trên giường lần lượt thay đổi…
“Người đâu, đẩy hai kẻ gian phu dâm phụ này ra ngoài.”
Bọn thị vệ lập tức tiến lên tách hai người ra, Văn Phi nằm hôn mê ở trên giường, nam nhân trần truồng quỳ dưới đất, cả người run rẩy.
“Lôi hắn ra loạn côn đánh chết, sau khi chết ném đến bãi tha ma cho chó ăn.” Thị vệ kia không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ là lúc bị bắt đi ra ngoài ánh mắt hắn luôn nhìn chằm chằm Hoa Quý Phi.
Văn Phi bị giội một thùng nước lạnh ngay tại chỗ tỉnh lại, thấy quần áo mình không đủ che thân thì vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì?
“Văn Phi muội muội thật đúng là có bản lĩnh, Trung Thu lại hẹn riêng với thị vệ.”
Văn Phi tùy ý quấn xiêm áo lại, bò đến bên cạnh Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng, thần thiếp bị oan, mới vừa rồi uống chút rượu có chút choáng nên mới kêu Hương Vân đỡ thiếp tới đây nghỉ ngơi, Hương Vân… Hương Vân có thể làm chứng.”
Hoàng thượng đá Văn Phi một phát văng ra: “Mọi người ở đây đều thấy được chuyện xấu xa ngươi làm mà ngươi còn có mặt mũi nói dối, người đâu, đưa Văn Phi về Vĩnh Xuân Cung, ban thưởng rượu độc vải trắng.”
Văn Phi ngồi co quắp dưới đất, có người tiến lên kéo nàng đi.
Đem đó, Văn Phi treo cổ ở Vĩnh Xuân Cung.
Tiểu nam hài vẫn luôn ở bên cạnh mẫu phi, một câu cũng chưa từng nói, không khóc, không hỏi, bởi vì hắn nhìn thấy khuôn mặt tiểu nhân đắc chí của Hoa Quý Phi lúc mẫu phi được đưa xuống.
Lời nói của mẫu phi trước khi lâm chung vẫn quanh quẩn bên tai hắn: “Nhất định là Hoa Quý Phi đó thiết kế hại ta, hài nhi, chờ con lớn lên nhất định phải báo thù cho mẫu phi.”