Có Một Ma Quân Rất Cưng Chiều Ta

Chương 27: Chương 27: Ta còn muốn sống thêm mấy năm (1)




Bầu trời u ám giống như mưa to tầm tã sẽ ập xuống bất ngờ trong thoáng chốc, Phượng Tê Ngô nằm ở trên cửa sổ, ánh mắt đờ ra, không biết đang nghĩ chuyện gì.

“Tiểu thư, dùng bữa thôi.” Ngưng Nhi đi khập khễnh vào.

Phượng Tê Ngô vội kéo Ngưng Nhi ngồi xuống: “Ngưng Nhi, thật xin lỗi, ta không biết phụ thân sẽ phạt ngươi nặng như vậy “

Ngưng Nhi mới vừa đặt mông ngồi đã bị đau nhảy lên: “Tiểu thư, người cứ ngồi đi, lão gia đã ra tay nể tình rồi, chỉ đánh nô tì mười phát.”

Phượng Tê Ngô vừa nghe trong lòng càng thêm không thoải mái.

“Nếu như tiểu thư không muốn thấy nô tì chịu phạt nữa thì ít đi đến Phượng Hàn Cốc mà hãy đi theo lão gia học chút y thuật đi.”

“Có phải ngươi đã bị cha ta thu mua không?” Phượng Tê Ngô nghi ngờ nhìn nàng.

Ngưng Nhi ấp úng nửa ngày: “Dù thế nào đi nữa lão gia cũng sẽ không hại tiểu thư.”

“Vậy sư phụ từng hại ta khi nào?”

Lúc này đột nhiên cửa bị đá văng, hai người không biết chuyện đồng loạt nhìn về cửa.

“Phượng Uyển Nhi, cửa này năm mươi lượng, hôm nay không đưa tiền thì đừng mơ tưởng đi ra khỏi đây.” Phượng Tê Ngô gõ nhẹ mép bàn rồi trầm giọng quát.

“Hừ, chỉ là cái cửa nát mà cần đến năm mươi lượng?” Phượng Uyển Nhi trừng mắt ngạc nhiên hỏi.

Phượng Tê Ngô bước ba bước thành hai bước đi tới cửa: “Đây chính là gỗ Thanh Tùng thượng hạng trăm năm khó gặp, chỉ kêu ngươi bồi thường năm mươi lượng đã là tiện nghi cho ngươi.”

Phượng Uyển Nhi tức giận xem thường nhìn nàng: “Ta thấy ngươi đúng là rớt trong hố tiền, nào còn có phong phạm Trưởng nữ Phượng gia?”

“Người chết vì tài, chim chết vì ăn, đây là quy luật ngàn vạn năm, có gì không ổn?”

Phượng Uyển Nhi tức giận dậm chân, từ nhỏ đến lớn nàng ta chưa từng cãi thắng nàng, Phượng Tê Ngô ở một bên cười đắc ý.

“Hôm nay tới tìm ta có chuyện gì?”

Không hỏi chuyện này thì thôi, vừa hỏi Phượng Uyển Nhi đã giống như con gà trống bị nhổ lông, nàng ta nhảy dựng lên bóp cổ Phượng Tê Ngô: “Nói mau, ngươi đã dụ dỗ Cảnh Dật ca ca từ lúc nào?”

Phượng Tê Ngô vô duyên vô cớ bị người bóp cổ không thở được, Ngưng Nhi và nha hoàn bên cạnh Phượng Uyển Nhi cố hết sức mới tách được hai người ra.

Phượng Tê Ngô ngã ngồi dưới đất, mặt trướng đỏ bừng, AnieNg-webtruyen.com, không ngừng ho khan: “Phượng Uyển Nhi, mới sáng sớm ngươi nổi điên cái gì vậy, dù gì ta cũng là tỷ tỷ ruột của ngươi, ngươi làm thế là mưu sát, phải bị bắt đi diễu phố.”

Phượng Uyển Nhi giương nanh múa vuốt bị nha hoàn cản ở ngoài cửa: “Ngươi mà là tỷ tỷ ruột cái gì chứ, nam nhân muội muội mình coi trọng cũng muốn giành.” Nàng ta nói dứt lời rôi ngồi bệt xuống đất khóc, nào còn có phong phạm tiểu thư nhà giàu.

“Ngươi mà nói bậy bữa thì ta sẽ đưa ngươi tới trước mặt phụ thân để cho ông ấy nhốt ngươi ở Từ Đường mấy ngày.”

Lúc này Ngưng Nhi kéo kéo ống tay áo Phượng Tê Ngô: “Tiểu thư, hôm nay lão gia không ở trong phủ.”

“Không ở trong phủ? Vậy phụ thân đi đâu?”

“Duệ Vương Phủ …”

“Phụ thân đến Duệ Vương Phủ làm gì?”

Ngưng Nhi ấp a ấp úng: “Hôm qua Lý công công bên cạnh Hoàng Thượng truyền thánh ý đến muốn gả người cho Duệ Vương. Sáng sớm hôm nay lão gia đã đến Duệ Vương Phủ, bảo là muốn thương lượng cụ thể với Duệ Vương về nghi thức hôn lễ.”

Phượng Tê Ngô thất kinh đến cằm sắp rớt xuống đất, nàng lại nhìn Phượng Uyển Nhi khóc đau lòng muốn chết ngoài cửa, đột nhiên cảm thấy trên đầu có một đám quạ đen bay qua.

“Sao bây giờ ngươi mới nói?”

“Cái mông còn đau nên nhất thời quên mất.” Ngưng Nhi xin lỗi sờ sờ cái mông sắp bị nở hoa của mình.

Phượng Tê Ngô chỉ cảm thấy đau đầu, nàng vội vàng đi tới đóng sầm cửa phòng lại, phút cuối cùng còn nói một câu: “Cửa này không cần ngươi bồi thường, đi nhanh đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.