Có Một Người Luôn Ở Bên

Chương 9: Chương 9: Rắc Rối Nhỏ




Thanh Thanh vừa về đến nhà đã thấy Thiên Vũ đứng dựa cửa, nom có vẻ đã đợi rất lâu rồi. Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm lên nền đá tự tạo hứng thú cho chính mình.

Mà Thanh Thanh gặp được cậu ta lại càng vui vẻ hơn, tên nhóc này cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi! Cô cười toe toét với Thiên Vũ “Này, cậu đi đâu suốt thế?”

Thiên Vũ vậy mà nghe tiếng cô cũng không mấy khấn trương, mắt vẫn đăm đăm nhung mấy hoa văn trên gạch lát nền, miệng khàn khàn nói “Bố mẹ tôi sắp ly dị rồi”

Thanh Thanh nghe vậy liền cứng nụ cười lại. Lúc trước là hàng xóm, cô thấy gia đình bọn họ vốn là rất hạnh phúc cơ mà? Còn hạnh phúc hơn cả cô nữa ấy! Tại sao lại thành ra thế này?

Đúng rồi, vậy bố mẹ cậu ấy giờ đang ở đâu?

Thanh Thanh đang định hỏi thì Thiên Vũ lại lên tiếng trước “Mai ra ngoài với mình đi. Mình chưa đi ngoại ô bao giờ”

”Được chứ, nhưng mà bố mẹ cậu...”

”Đừng hỏi thêm nhé. Mình đói rồi” - Thiên Vũ rốt cuộc vẫn chịu ngẩng mặt lên mà chặn lời Thanh Thanh. Cậu ta vẫn là không muốn cô biết chuyện này.

Thanh Thanh nghe vậy cũng rất ưng thuận mang đồ vào nhà nấu ăn mà không hỏi thêm nữa. Có lẽ bây giờ không phải lúc, để một thời gian sau hẵng hỏi chắc cũng được. Thanh Thanh vừa chiên khoai vừa nghĩ.

Cũng không biết mai Thiên Vũ muốn đi đâu? Không biết có đẹp hay không?

....

Đương nhiên, Thanh Thanh cũng rất mau được câu trả lời.

Đó là một vùng khá xa, bọn họ phải ngồi xe mất mấy tiếng đồng hồ liền, cũng thật may là xe này khá vắng, không thì nhọc rồi!

Nhưng kết quả cũng rất đáng mong đợi, đó là một vùng thôn quê, còn có cánh đồng, đồi cỏ và đường đất nữa. Cảm giác đúng thật là rất mới mẻ! Cô không biết đi xa lại khiến cho mình vui như vậy!

Buổi sáng nắng rất nhẹ, đồi cỏ cũng không quá cao khiến Thanh Thanh có thể lên mà không sợ mệt. Cô có vẻ rất hào hứng bước lên trước cả Thiên Vũ rồi quay lại đi lùi cười khúc khích “Tôi bước lùi này, có giỏi không?”

Có mấy làn gió khẽ thổi qua khiến mái tóc cô bay bay mà che đi một ít gương mặt, tà váy trắng cũng nhờ đó mà đung đưa. Hôm nay, Thanh Thanh rất xinh đẹp, tựa như cô là dành cho chốn này vậy...

Thiên Vũ thấy Thanh Thanh như vậy cũng không nói gì chỉ cười nhàn nhạt. Thực không giống với dáng vẻ bình thường của cậu ta...

”Này! Cậu nhanh chân lên đi. Chỗ này làm ảnh đẹp lắm.” - Thanh Thanh giơ máy lên nhìn xung quanh tìm góc đẹp, miệng còn gọi với.

Thiên Vũ nghe giọng cô cũng rất nhanh chạy đến chui vào ảnh cười toe khiến Thanh Thanh lại giật mình. Cậu ta thế mà lớn lên lại đẹp như vậy, da còn trắng hơn cả Thanh Thanh nữa kìa. Nghĩ đến đấy cô lại ganh tị không ngớt.

Mày Thanh Thanh khẽ chau lại làm mặt xấu với Thiên Vũ rồi ngồi xuống cỏ xem ảnh. Lần đầu tiên ra ngoài, cô nhất định phải chụp thật nhiều ảnh! Đúng rồi, còn có thể rũ Vĩnh Mai Chi, Dương Ngà, Linh Lan với Mộc Hương lấn sau đến nữa. Như vậy nhất định sẽ rất vui!

”Cậu có muốn xuống cánh đồng không?” - Thiên Vũ đưa xuống phía dưới hỏi Thanh Thanh.

Cô vẫn mải nhìn ảnh mà thành ra không trả lời Thiên Vũ. Cậu ta chau mày nghĩ gì đó rồi liền cúi xuống nắm tay Thanh Thanh kéo đi.

”Ơ” - Thanh Thanh kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng chạy kịp người của Thiên Vũ, miệng lại không ngừng trách “Cậu đột ngột như vậy, nếu tôi không đeo ở cổ mà máy rơi xuống thì cậu đền được không hả? Hả???”

Thiên Vũ ngược lại không trách cô nói nhiều mà chỉ cười thật lớn, bàn tay kia lại nắm chặt tay cô hơn.

Mà Thanh Thanh cảm nhận được động tác này của cậu ta thì liền cảm thấy ấm áp. Lúc trước, bọn họ cũng đã từng thế này... Được một người nắm tay thật chặt, là một cảm giác thật tuyệt! Giống như câu nói “Luôn có tôi bảo vệ cậu” của Thiên Vũ ngày bé vậy...

Bọn họ ngày đó chơi đến tối muộn mới quay trở lại, Thanh Thanh như vậy mà vô cùng vui vẻ, không nề hà gì chuyện mình đã ra ngoài cả ngày cả. Ngược lại còn rất hạnh phúc.

Kể từ khi Nhuận Dương rời khỏi trái tim cô, đây là lần đầu tiên nó rộn ràng như vậy...

...

Mấy ngày sau, Thiên Vũ lại mất dạng khiến Thanh Thanh có chút buồn buồn. Rơi vào mắt mấy cô nàng kia liền ra chuyện ngay lập tức.

”Thanh Thanh, khai thật đi, cậu có người mới rồi phải không?” - Linh Lan nhíu mi nhìn Thanh Thanh dò xét.

Dạo này cô ấy đặc biệt khác lạ. Còn cười một mình nữa kìa!

Dương Ngà, Mộc Hương cùng Vĩnh Mai Chi cũng được vậy mà nhảy vào tra hỏi cô không ngừng. Còn về câu hỏi cũng không có gì đặc biệt.

”Có đẹp không?”

”Bao nhiêu tuổi?”

”Nhà ở đâu?”

”Gia cảnh thế nào?”

...

Thanh Thanh nghe chúng lại không thấy phiền chút nào, nụ cười lại càng rạng rỡ hơn. Những người bạn này của cô thật tuyệt vời...

Đây có phải hạnh phúc bố mẹ thường mong cô có được hay không?

Cũng may là Mộc Hương, Linh Lan cùng Dương Ngà có tiết, nếu không cô sẽ bị tra hỏi đến chết mất. Thanh Thanh nghĩ đoạn rồi liếc nhìn Vĩnh Mai Chi bên cạnh. Có lẽ do thiếu đồng bọn nên cô ấy không tra hỏi nữa.

Vĩnh Mai Chi đương nhiên không biết hành động nhỏ này của cô, chỉ đăm đăm nhìn vào con hẻm phía trước hốt hoảng.

Thanh Thanh thấy vậy liền nhìn theo.

Đó là một góc khá tối, có một đám người mặc đồ đen, ánh mắt sát khí nhìn về thanh niên đang nằm gục dưới đất. Còn có to riêng nói gì đó.

Thanh Thanh muốn nghe rõ liền bước chân về phía đấy thì bị Vĩnh Mai Chi cản lại: “Cậu điên à? Cậu biết bọn họ là ai không?”

Cô như bị bỏ bùa, gạt tay Vĩnh Mai Chi ra rồi đi tiếp, cũng không quên nhắc nhở cô ấy báo cảnh sát.

Vĩnh Mai Chi thấy vậy càng lo lắng hơn thấy Thanh Thanh thật nhanh đi về phía đó mà luống cuống lục điện thoại tìm người giúp đỡ.

Sau góc khuất, gương mặt thanh niên kia khẽ lộ ra, Thanh Thanh lại có chút mơ màng, người này là Trọng Thiên Vũ? Thực sự là giống nha? Tại sao lại bị thế này?

Vừa nghĩ đến Thiên Vũ, Thanh Thanh liên liều mình tiến lại gần người đó khẽ ẩn ẩn vai: “Thiên Vũ, sao cậu lại ở đây?”

Đám áo đen thấy sự xuất hiện của cô liền vô cùng bất ngờ không hiểu. Cô gái này là gì đây?

Trông từ trên xuống dưới cũng không thấy một chút nào liên quan đến kẻ đang nằm dưới đất kia tẹo nào.

”Cô là ai?” Một trong đám người phía trên lên tiếng hỏi. Giọng hắn ồm ồm khó nghe, nhất định không phải người thành phố này.

Thiên Vũ sao lại liên quan đến bon người này? Thanh Thanh khó hiểu nhìn người đang máu me đầy mặt phía trước.

Lại quay ra phía sau nhìn mấy kẻ kia, cô khẽ rùng mình một cái. Tại sao lại đáng sợ như thế!?

”Các người là ai?” Đẩy nỗi sợ xuống, Thanh Thanh lên tiếng. Giọng nói trong trẻo âm vang trong con hẻm. Bố cô có dạy, có lỡ may gặp kẻ xấu cũng không được tỏ ra sợ. Nếu không nhất định sẽ bị bắt nạt!

”To mồm nhỉ? Thế cô là ai mà biết thằng này?” Tên kia chỉ thẳng vào người nằm dưới đất nhìn cô chất vấn.

”Tôi là bạn của cậu ấy” Thanh Thanh lên tiếng.

Mà mấy người này nghe cô nói làm như vớ được truyện cười nhất thế gian. Cả đám ha hả lên: “Tên này lấy đâu ra bạn? Em gái à, em có nhận nhầm người hay không?”

Thanh Thanh nghe vậy lại nhìn xuống. Tuy có máu trên mặt nhưng rõ ràng là Thiên Vũ, sao cô có thể nhận lầm cơ chứ?

”Tôi...”

Thanh Thanh cứng họng lại. Cơ bản là hiện tại không biết phải làm gì với đám người này, Vĩnh Mai Chi tại sao vẫn chưa thấy đến?

Bọn họ đương nhiên biết Thanh Thanh đã không còn gì nữa rồi, liền tiến lại gần đe dọa: “Không sao, đi với bọn này cũng được. Trômg em cũng ngon nghẻ đấy”

Thanh Thanh lại hoảng sợ hơn, chân lại lùi một bước vướng vào chân Thiên Vũ phía sau liền mất thăng bằng mà ngã xuống cạnh cậu ta.

”A” Thanh Thanh kêu lên một tiếng nhìn người vẫn nhắm nghiền mắt bên cạnh. Cậu ta tốt cuộc là làm sao cơ chứ?

Đám người kia thấy cô như vậy liền càng được nước lại gần hơn. Tiếng cười ngày một lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.