Chương 16: Cậu có tin đây là linh đan diệu dược không?
Edit & Beta: Khả Tịch Nguyệt
_____________________
[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh ]
Trường cấp 3 Nam Dương là trường tư lập, sau lưng là tập đoàn Hâm Lỗi nắm giữ trên 50% cổ phần, hiệu trưởng là được mời đến, trừ quản lý trường học ra thì cũng không có chức quyền gì quá lớn.
Nhưng Phó Hải không giống vậy, chú ta có cổ phần trong hạng mục của trường, thậm chí quyền lợi còn lớn hơn hiệu trưởng, chẳng qua ông ta chiếm cái danh phó hiệu trưởng, mà thật ra cũng toàn mặc kệ quản lý chuyện, nhưng một khi muốn xen vào thì ngay cả hiệu trưởng cũng khong có cách nào can thiệp vào sự lựa chọn của đối phương.
Giống như lúc này, Phó Hải nói hiệu trưởng Tiết Nghệ rút học bạ của Tạ Trọng Tinh, giọng điệu không phải là thỉnh cầu, mà là mệnh lệnh.
Tiết Nghệ thiệt hạn hán lời, "Phó Hải, anh không biết sao, Tạ Trọng Tinh năm đó lấy thành tích hạng nhất toàn thành phố nhập học, hơn nữa cho tới nay thằng bé vẫn luôn duy trì ổn định hạng nhất khối, chưa bao giờ bị lùi hạng, tôi nghĩ không ra có lý do gì để đuổi học thằng bé."
Phó Hải không cho là đúng: "Sau khi nó đi rồi, hạng nhất khối cũng sẽ là người khác thôi, trường học chúng ta lớn như vậy, còn thiếu một hạng nhất khối hả?"
Tiết Nghệ nói: "Cái này không giống nhau, trường chúng ta từ lúc bắt đầu xây dựng đã đầu tư hai tỷ để đoạt học sinh, rồi dùng số tiền lớn đào rất nhiều giáo viên có kinh nghiệm đi, hiện tại chúng ta chỉ còn thiếu một Trạng Nguyên cấp tỉnh nữa thôi! Chỉ cần trường chúng ta đào tạo ra một Trạng Nguyên cấp tỉnh thì danh tiếng trường học sẽ nâng cao một bước, đối với anh cũng chỉ có chỗ tốt mà."
Phó Hải nghe xong cũng có chút do dự, không giống mấy cổ đông khác chơi cổ phiếu lớn nhỏ, đây là tất cả tiền tiết kiệm của chú ta, còn mượn Phó Triều Sinh ba của Phó Đông Lâm một khoản tiền mới nhập được cổ phần, có thể nói cái trường học này là đường lui cuối cùng của chú ta.
Nhưng chuyện anh chú ta giao cho chú ta làm thì cũng không cự tuyệt được, đành hỏi: "Chú xác định nó có thể thi đậu Trạng Nguyên cấp tỉnh sao?"
Tiết Nghệ nói: "Anh lại đây nhìn xem, đây là toàn bộ thành tích sau khi thằng bé nhập học."
Phó Hải nhanh chóng đi tới phía sau Tiết Nghệ đang xem máy tính, phía trên là danh sách thành tích cuộc thi lớn cuộc thi nhỏ của Tạ Trọng Tinh sau khi nhập học.
Tiết Nghệ nói: "Thằng bé luôn phát huy ổn định, hơn nữa có thể thấy được điểm đang dần nâng cao hơn, trong lần thi tháng đầu tiên lúc vào học, tổng điểm của thằng bé là 656, nhưng bắt đầu kỳ thi tháng 3 năm nay, thằng bé đã có thể thi cao đến 720 điểm, mà hạng thứ hai thi được 688 điểm, kém ba mươi mấy điểm lận, chênh lệch ba mươi mấy điểm này theo kịp khó bao nhiêu, anh hẳn là hiểu được mà."
Phó Hải không nói gì.
Tiết Nghệ nói: "Hơn nữa cấp 3 hiện tại chỉ còn hai tháng nữa là thi đại học, nếu anh để thằng bé đó nghỉ học, đó rõ ràng là đưa Trạng Nguyên cấp tỉnh cho trường khác———— Có phải anh cho rằng lấy thành tích này của thằng bé, cho dù hiện tại là cấp 3 rồi, nghỉ học thì sẽ không tìm được trường khác nhập học đúng không?"
Phó Hải nhìn phiếu điểm huy hoàng kia của Tạ Trọng Tinh, thật sự không có cách nào phản bác lại.
Trong lòng không khỏi có chút oán trách Phó Triều Sinh, một mầm non Trạng Nguyên tương lai như vậy, sao anh ta có thể tùy tùy tiện tiện cho nghỉ học được chứ? Cho dù chú ta có thể cho nghỉ học, nhưng khẳng định những cổ đông khác sẽ không đồng ý, đến lúc đó làm trò cười thì không nói, nếu về sau có chuyện tốt thì ai còn kéo chú ta làm chung nữa?
Phó Hải ngậm miệng không nói được bảo Tiết Nghệ cho Tạ Trọng Tinh nghỉ học.
Tiết Nghệ nói: "Chuyện cháu trai anh làm náo loạn kia thật sự rất khó coi."
Sắc mặt Phó Hải khó nhìn, Tiết Nghệ hạ giọng nói: "Tôi nói chuyện với anh là nhắc chuyện này anh đừng nên nhúng tay, mấy ngày trước mới có học sinh chuyển tới đây, là con trai của Tần Hướng Tiền, quan hệ rất tốt với Tạ Trọng Tinh, nếu người ta đã muốn ra mặt thay người khác, anh anh cũng xong đời theo."
Phó Hải sửng sốt, "Tần Hướng Tiền?"
Tiết Nghệ nói: "Đúng là Tần Hướng Tiền."
Sắc mặt Phó Hải thay đổi rõ rệt, "Là ông ta?!"
Tên của Tần Hướng Tiền, chỉ cần hơi chú ý thời sự một xíu thì cơ bản đều biết người này thường xuyên xuất hiện trên các tin tức và báo chí tài chính, là đương kim phú hào kiêm thương nhân giàu nhất Trung Quốc, một tay ông sáng lập tập đoàn Tần thị, đều tham gia ở các lĩnh vực khác nhau ——
[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh ]
Công cụ tìm kiếm được dùng phổ biến nhất đến từ công ty khoa học kỹ thuật của Tần thị, sản phẩm điện tử cao cấp như smart phone, notebook là nghiên cứu đầu tiên được phát minh từ Tần thị, thương hiệu trang sức vang danh cả nước cũng do Tần thị làm chủ, chuỗi khách sạn lớn nhất dưới cờ tập đoàn Tần thị, nhà máy sản xuất rượu lớn nhất cũng thuộc về Tần thị......
Bất tri bất giác, Tần thị đã len lỏi vào các ngành nghề, mà ngành nào cũng sản xuất xuất sắc hết, thật khó mà tưởng tượng được một tập đoàn kinh tế trải rộng cả nước như vậy, thậm chí còn mở rộng ra nước ngoài, cuối cùng thì tiền nhiều bao nhiêu.
Một quái vật khổng lồ như vầy, nói ngăn một Phó Hải, cho dù là đem công ty Hâm Lỗi ra so sánh, cũng chỉ như một con kiến con nhỏ bé thôi.
Mà con trai của Tần Hướng Tiền, vậy mà có quan hệ thân mật với học sinh này......
Trong lòng Phó Hải lập tức quyết định.
Lúc Phó Triều Sinh lần nữa gọi điện thoại qua, Phó Hải bắt đầu giả chết.
Phó Triều Sinh gọi Phó Hải không được thì không gọi lại nữa, ông ta chỉ xem Tạ Trọng Tinh là một nhân vật nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa mà thôi, hiện tại ông ta đang gặp chuyện đầu mẻ trán đây nên cũng mặc kệ Tạ Trọng Tinh.
Cố tình Hoàng Viện luôn gọi điện thoại cho ông ta, dù Phó Triều Sinh cắt đứt mấy lần nhưng bà ta vẫn gọi đến, ông ta lập tức tức giận nhận điện thoại, "Tôi nói hiện tại tôi có việc, bà đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, vậy mà bà còn gọi!?"
Hoàng Viện vội la lên: "Đã một ngày rồi, anh có tìm được hay không đó! Mau chóng nói cảnh sát thả con trai ra đi chớ!"
Phó Triều Sinh miệng đắng lưỡi khô, tâm tình đã không kiên nhẫn đến cực độ, "Hiện tại công ty có việc bận, bà có thể đừng lộn xộn được nữa hay không, xử lý xong chuyện công ty rồi nói tiếp."
Ngoài cửa có một nữ thư ký dáng người trước lồi sau lõm đi tới, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của cô ta lúc này có chút đổ mồ hôi, trong tay cầm một tệp văn kiện vội vã vào cửa, nói với Phó Triều Sinh: "Ông chủ, công ty kiến trúc Tây Thành bên kia cũng rút hợp đồng rồi, làm sao bây giờ đây ạ!?"
Mắt Phó Triều Sinh tối sầm, bất chấp còn đang gọi điện thoại, hỏi: "Máy móc đã qua đó rồi còn muốn rút hợp đồng?"
Nữ thư ký nói: "Nói rút là rút liền, nhưng chưa nói lý do, không chỉ mỗi Tây Thành mà còn có công trường của toà thị chính bên đó cũng hoàn toàn rút hợp đồng đặt hàng......"
Cô ta không để sót chút nào nói qua một lần những hợp đồng bị rút với công ty, trừ mấy giao dịch đã hoàn thành rồi thì toàn bộ giao dịch đang tiến hành còn lại đều bị bỏ dở, trở thành vô dụng cả.
Hơn nữa, trong giao dịch như vậy, bọn họ là bên B, đối mặt với việc vi phạm hợp đồng và rút lại đơn phương này, hoàn toàn không có khả năng chống lại.
Phó Triều Sinh gấp đến độ khóe miệng bỏng rộp lên, mà Hoàng Viện ở bên kia cứ hô to gọi nhỏ, kêu đến mức gân xanh ở huyệt Thái Dương của Phó Triều Sinh giật giật, rốt cuộc ông ta áp không nén nổi lửa giận này nữa, giận dữ gào lên: "Câm miệng cho tôi! Con trai do bị bà dạy thành như vậy, nên nó vào trong tù cũng vì người làm mẹ như bà vẫn luôn dung túng cho nó! Bà cũng suy nghĩ lại đàng hoàng cho tôi, đừng gọi điện thoại đến nữa, tôi còn phải đi xử lý xong công chuyện cái đã! Cứ như vậy đi!"
Nói xong, không nghe Hoàng Viện trả lời đã lập tức cắt đứt điện thoại.
Nữ thư ký thật cẩn thận hỏi: "Ông chủ, hiện tại làm sao bây giờ? Có phải có người đang cố ý hại chúng ta hay không ạ?"
Phó Triều Sinh nghe xong mới phản ứng lại, sự kiện rút hợp đồng tập thể như vậy trừ khi là hẹn trước rồi, nếu không sẽ rất khó giải thích chuyện có rất nhiều đối phương hợp tác là khách hàng quen, vì sao lại đột nhiên rút hợp đồng chứ?
Ông ta ổn định lại tâm lý, lấy điện thoại ra, tìm một người bạn cũ ở công ty bên A có quan hệ khá tốt, hỏi thăm sự việc một chút.
Người bạn cũ ngay từ đầu còn che che giấu giấu không chịu nói, sau khi bị Phó Triều Sinh gặng hỏi, đành phải mở miệng nói: "Đừng hỏi nữa, là chính ông đắc tội với người ta đó, người ông đụng tới là người chúng ta không thể trêu vào, ông cẩn thận nghĩ lại rốt cuộc mình đã đụng phải ai đi, đều là người làm ăn hết nên sẽ không có ai nhàn rỗi đi chỉnh người đâu, rút hợp đồng với công ty ông thì cũng chậm trễ kỳ hạn công trình của công ty chúng tôi mà."
Phó Triều Sinh cúp điện thoại, nghĩ tới nghĩ lui trong mấy ngày gần đây hẳn là không làm chuyện gì đắc tội với người khác, nhưng thời gian không cho ông ta tiếp tục nghĩ thêm nữa vì tin dữ một tin nối tiếp một tin mà truyền đến, gần ba ngày, một công ty lớn của ông ta, vậy mà đã tới nông nỗi chuỗi tài chính đứt gãy không cách nào nối lại được.
Không sai, chỉ ba ngày thôi, mà Phó Triều Sinh đã gặp phải tình cảnh sắp phá sản rồi, muốn đến ngân hàng vay tiền để bổ sung chỗ trống trong tài chính, lại nhận được tin tức là ngân hàng không chịu phê duyệt khoản tiền này.
Phó Triều Sinh bán đi siêu xe trong nhà, bán luôn biệt thự cao cấp, thậm chí còn lén cầm thẻ tiết kiệm của Hoàng Viện, nhưng ngay cả như vậy, cũng như muối bỏ biển.
Rất nhanh, Phó Triều Sinh bị phá sản.
[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh ]
Tần Chung Việt nghe được tin tốt này từ chỗ Tần Hướng Tiền, gấp không chờ nổi muốn chia sẻ một xíu với Tạ Trọng Tinh.
Tần Hướng Tiền còn muốn nói với hắn cách thức hoạt động trong đó như thế nào, nhưng Tần Chung Việt hoàn toàn không có hứng thú, hắn cực kỳ có lệ mà đáp: "Con biết mà, ba, ba thiệt lợi hại! Chẳng qua ba ngày có phải quá dài rồi hay không, con còn tưởng một ngày là ba có thể làm cho bọn họ phá sản rồi chớ."
Tần Hướng Tiền: "......"
Cũng không phải là uống thuốc mà có hiệu quả nhanh như vậy đâu nha.
Tần Chung Việt: "Vậy cứ như vậy nghen, con phải đến trường nói tin tốt này cho bạn ngồi cùng bàn của con đây!"
Tần Hướng Tiền: "Từ từ, ba còn chưa hỏi con học ở trường mới thế nào."
Tần Chung Việt trả lời: "Rất tốt á nha, tốt hơn nhiều so với trường quốc tế Plitton."
(*) gốc: Phổ Lợi Đốn, mà nghe là trường quốc tế thì nó không hợp lắm nên đổi lại.
Tần Hướng Tiền giống như lơ đãng hỏi: "Ờm người bạn học kia của con thế nào?"
"Ai á?"
Tần Hướng Tiền nói: "Thì Tạ Trọng Tinh đó."
Tần Chung Việt hoảng sợ la lên: "Ba, ba điều tra con hả?! Sao ba lại điều tra con chứ!?"
Tần Hướng Tiền: "?"
Tần Hướng Tiền nói: "Ba không có điều tra con."
Tần Chung Việt đáng thương chất vấn: "Còn nói không có, con vẫn luôn dùng từ ' bạn cùng bàn ' để chỉ cậu ấy, làm sao mà ba biết cậu ấy tên là Tạ Trọng Tinh chứ?"
Tần Hướng Tiền: "......"
Tần Hướng Tiền thiệt cạn lời mà nhìn trần nhà, "Con lỡ miệng nói một lần."
Tần Chung Việt nửa tin nửa ngờ, "Thật hả?"
Tần Hướng Tiền cực kỳ tâm bình khí hòa*, "Thật mà, ba nhàn đến hoảng mới quản mày kết bạn với ai."
(*)心平气和 – xīn píng qì hé: thành ngữ Trung Quốc, dùng để chỉ sự yên tâm hoặc tinh thần không có cảm giác khó chịu hoặc bị đè nén; cũng đề cập đến việc kiềm chế hoặc kiểm soát lại, bình tĩnh lại cảm xúc của một người; an tâm, không cáu gắt, không tức giận.
Tần Chung Việt thở ra nhẹ nhõm một hơi, nghiêm túc nói: "Vậy là tốt rồi, ba, con nói ba nghe, ba không nên giám thị con nha. Con phải được tự do, là một cá thể độc lập thì không phụ thuộc vào ba mẹ."
Tần Hướng Tiền: "......"
Lúc trước còn nói ba con đồng tâm, ba con một thể, hiện tại thì thay đổi sắc mặt một mạch luôn.
Tần Chung Việt cũng cảm thấy mình lật lọng quá, lập tức mềm giọng xuống: "Cảm ơn ba, ba thật tốt, không hổ là ba của con mà! Con nhất định sẽ thi Thanh Bắc* cho ba, giúp ba được hãnh diện nha!! Đến lúc đó ba lôi tất cả xe với phi cơ, trực thăng trong nhà chúng ta ra, mỗi cái gắn một cái loa nhỏ rồi phát tin tốt này khắp thành phố suốt nguyên một tuần luôn, như vậy toàn thủ đô Z đều biết Tần Hướng Tiền, con của ông ấy đã thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại! Nhắm mắt lại ảo tưởng một chút đi ba, có phải cảm thấy trên mặt đang phát sáng hay không á?!"
(*) Thanh Hoa, Bắc Đại
Tần Hướng Tiền nhắm hai mắt lại: "...... Trên mặt có phát sáng hay không ba không biết, ba chỉ biết Vạn Lý Trường Thành cũng bị mày thổi bay mất dạng luôn rồi."
Lười tiếp tục đề tài này nữa, Tần Hướng Tiền nói tiếp: "Thôi cúp cúp, đi học đi."
Nói xong, nhanh chóng cúp máy.
Cúp máy với Tần Chung Việt xong, Tần Hướng Tiền lập tức gọi điện thoại cho chú Lý, quản gia chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Tần Chung Việt, phân phó: "Giúp tôi tra người tên Tạ Trọng Tinh một chút."
Rõ con trai không ai hơn cha, Tần Hướng Tiền tất nhiên phát giác được con trai ông có bao nhiêu để ý với vị bạn học gọi là Tạ Trọng Tinh này, ông muốn tra xem thử, rốt cuộc có chiêu gì mà làm Tần Chung Việt phải ra nước cờ muốn tự do nọ.
Tần Chung Việt bị cắt đứt điện thoại cũng không nghĩ nhiều, quan hệ ba con của hắn với Tần Hướng Tiền không giống ba con bình thường, chỉ cần hắn tưởng tượng đến Tần Hướng Tiền của tương lai mười năm sau sẽ lâm vào quẫn cảnh hói đầu thì không tự chủ được sinh ra một chút trìu mến.
Cho nên thái độ của hắn cũng càng thêm hòa nhã với Tần Hướng Tiền, so với ba con thì càng giống quan hệ anh em hơn.
Do Tần Chung Việt hưng phấn đến trường học nên hắn tới sớm, vừa lúc thấy Tạ Trọng Tinh đang ăn cơm sáng.
Tần Chung Việt đi qua đó, nhìn một nửa miếng bánh mì trong tay Tạ Trọng Tinh, có chút không thể tưởng tượng được, "Bữa sáng cậu chỉ ăn cái này thôi hả?"
Tạ Trọng Tinh giương mắt nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo một xíu nghi vấn.
Tần Chung Việt nói: "Bánh mì không có dinh dưỡng gì mà!"
Tạ Trọng Tinh thu hồi ánh mắt, tiếp tục cúi đầu ăn bánh mì.
Tần Chung Việt thấy vậy, chần chờ tí tẹo rồi thật cẩn thận hỏi: "Ít nhất cũng nên uống một hộp sữa bò đi nghen? Nếu không rất dễ bị suy dinh dưỡng."
Tạ Trọng Tinh liếm liếm khóe miệng, thấp giọng hỏi: "Tôi nói cái này không phải bánh mì, cậu tin không?"
Tần Chung Việt: "...... Hả?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Cái này không phải bánh mì, nó rất giàu chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể con người, bổ sung chất xơ, hỗ trợ dạ dày hấp thu, chỉ cung cấp thực phẩm cho nghề nào đặc biệt cần ăn thôi, sau khi dùng thường xuyên sẽ có công hiệu cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ."
Tần Chung Việt bị y làm cho choáng váng, mở to một đôi mắt sáng ngời giống như si ngốc, "......"
Tạ Trọng Tinh nói: "Cậu tin không?"
Tần Chung Việt do do dự dự nhìn thoáng qua túi bánh mì đóng gói, lại nhìn Tạ Trọng Tinh, "...... Tin, tin nha?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Tôi lừa cậu thôi, đây là bánh mì."
Tần Chung Việt: "......"
[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh ]
Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Làm sao vợ có thể gạt anh chứ QuQ
Tinh Tinh trợn trắng mắt: Sao không ăn thịt băm đi?*
(*)何不食肉糜: Tại sao không ăn thịt băm là một danh từ dưới thời trị vì của Hoàng đế Tấn Huệ. Đề cập đến việc thiếu kiến thức toàn diện về mọi thứ. Trong đây có thể xem thịt băm là thịt bằm hoặc cháo thịt. (bạn nào muốn rõ hơn thì search nha)
____hết chương 16___
Paylak sẽ được đăng đều vào thứ 2 và thứ 3 hàng tuần.
Nếu tui quên thì sẽ đăng bù hai chương vào thứ 3:> #Vũ