Có Một Tên Công Paylak Đã Trọng Sinh Rồi

Chương 49: Chương 49: Muốn hôn... Em ấy muốn ói ra hả




Tần Chung Việt: "...... Cậu chỉ nói cái này?"

Chung Nhất Minh gật đầu, "Chỉ nói cái này."

Tần Chung Việt hỏi: "Vậy cậu khóc cái gì?"

Chung Nhất Minh nói rõ: "Tôi không khóc, là do gió quá lớn nên thổi bụi bay vào mắt thôi."

"Ồ." Tần Chung Việt dừng một chút, đột nhiên phản ứng lại mới nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, "Cậu muốn đi du lịch cùng Chung Nhất Minh? Chỉ hai người???"

Tạ Trọng Tinh thu hồi tầm mắt khỏi bức tranh Mona Lisa, quay về trên người Tần Chung Việt, "Không phải hai người, là hẹn du lịch đoàn, đi cùng vài người khác nữa."

Tần Chung Việt la lên: "Tôi cũng đi! Tôi cũng đi nữa!"

Tạ Trọng Tinh đáp: "Cậu phải về nhà, có thể sẽ không đến kịp."

Vẻ mặt Tần Chung Việt chín chắn, ổn trọng, "Ba tôi chưa gọi điện thoại cho tôi, vậy tức là chưa tới lúc để về nhà đâu."

Sau đó nói tiếp: "Ổng bận rộn như vầy, coi chừng cũng không biết tôi đã thi đại học xong rồi nữa, theo lý thì dù tôi có ở chỗ này qua nghỉ hè, khai giảng đại học, có khi ổng còn nghĩ tôi chưa thi đại học xong đâu."

Tạ Trọng Tinh: "......"

Ba Tần Chung Việt không đáng tin như vậy luôn hả??

Tạ Trọng Tinh chớp mắt một chút, nói: "Vậy cậu chưa báo cáo tình hình thi đại học với ba cậu à?"

Tần Chung Việt: "Không muốn gọi, sợ ổng gọi tôi về."

Tạ Trọng Tinh hơi mím môi, không nói tiếp.

Nếu có thể, thật ra y cũng không muốn Tần Chung Việt về cho lắm.

Tần Chung Việt nói: "Cho nên tôi đi cùng với các cậu nha!"

Tạ Trọng Tinh lần nữa nhìn về phía bức tranh chân dung Mona Lisa kia, nhẹ giọng trả lời: "Được mà."

Tâm tình Tần Chung Việt tiếp tục sôi nổi trở lại, hắn nói: "Đi thôi, hai cậu nói chuyện một lát như vậy thôi mà người tới cũng khá đông rồi kìa."

Tạ Trọng Tinh thấy trên mặt hắn lại treo lên nụ cười sung sướng tỏa ánh nắng mặt trời thì không khỏi hơi chớp mắt.

Chung Nhất Minh nhìn Tạ Trọng Tinh, rồi nhìn Tần Chung Việt, cậu ta thông thấu cỡ nào cũng đã nhìn ra thái độ đặc biệt của Tạ Trọng Tinh khi đối diện với Tần Chung Việt.

Chỉ cần bọn họ ở bên nhau, cái kiểu không khí này, giống như cho dù người khác có chen vào như thế nào đi nữa cũng sẽ không lọt.

Cái gì mà thẳng nam chứ, chỉ sợ là chưa gặp được đúng người mà thôi.

Chung Nhất Minh mất mát hạ mắt xuống, nghe được âm thanh sang sảng của Tần Chung Việt quanh quẩn ở bên tai, lại bất đắc dĩ nở nụ cười.

Quay trở lại chỗ ngồi, Tạ Trọng Tinh cầm ly thủy tinh lên uống mấy ngụm sữa bò, ánh mắt dừng ở trên người Tần Chung Việt.

Tần Chung Việt chú ý tới ánh mắt y, vẻ mặt vô tội nhìn qua rồi nói: "Ăn tai heo không?"

Tạ Trọng Tinh gật gật đầu, Tần Chung Việt lập tức gắp một đũa cho y, "Cay lắm đó, nếu không phải dạ dày cậu được điều trị tốt thì chắc chắn ăn xong sẽ bị tiêu chảy cho coi."

Hắn vừa mới dứt lời đã có bạn học nam đi tới kéo Tần Chung Việt, "Đại học bá, mau đứng lên, kính rượu với cô đi kìa!"

Cũng có người đánh bạo tới kêu Tạ Trọng Tinh, "Tạ Trọng Tinh, cậu cũng lên đi, cô Vương vừa mới hỏi cậu có đến hay chưa á, ngồi phía sau như vậy cô không nhìn thấy cậu đâu!"

Thật ra thành tích Tạ Trọng Tinh tốt vầy, lớn lên cũng đẹp nên có rất nhiều bạn học đều muốn làm quen với y, nhưng bất đắc dĩ y ít khi nói cười, thoạt nhìn tựa như đóa hoa cao ngạo lạnh lùng không thể vịn cành mà bẻ, dẫu cho có người đánh bạo tiến lên trò chuyện thì Tạ Trọng Tinh cũng lạnh lạnh nhạt nhạt, không có biểu cảm mấy, dần dà, không còn ai dám nói chuyện cùng Tạ Trọng Tinh nữa.

Nhưng hai tháng này, Tạ Trọng Tinh thay đổi rất lớn, nhiều người nhìn ra y cũng có thể tươi cười ôn nhu như thế, cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng được, cuối cùng càng đánh vỡ ấn tượng đóa hoa tuyết sơn vốn khắc sâu của y, dám lại đây trêu ghẹo vài câu với y.

Tạ Trọng Tinh và Tần Chung Việt cùng nhau đứng lên, cầm lấy ly sữa bò.

Bạn học nam hỏi: "Sao có thể dùng sữa bò được chứ? Tạ Trọng Tinh, cậu 18 tuổi rồi đúng không? Nên uống rượu đi ha!"

Nói xong, cầm một cái ly sạch sẽ lên từ trên bàn, đổ một ly rượu đầy, "Nào, uống cái này nè."

Tần Chung Việt đáp: "Cậu ấy không thể uống rượu."

Tạ Trọng Tinh đi lại kéo hắn một chút, nhận ly rượu kia và nói: "Hôm nay vui vẻ, uống một chút cũng không sao."

Bạn học nam vừa nghe xong, lập tức vỗ tay, "Cái này đúng nè, ngày vui lớn mà! Uống chút rượu thì có sao đâu, chỉ có uống rượu mới tận hứng được thôi! Tần Chung Việt, cậu không hiểu chuyện à nha."

Tần Chung Việt nghe dứt câu, quay đầu nói với Tạ Trọng Tinh: "Vậy cậu uống ít thôi, đừng uống say."

Tạ Trọng Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, có lẽ là ánh sáng trong sảnh lớn quá sáng, cho nên bên trong đôi mắt đen tuyền ấy của y cũng tràn ngập ánh sáng sáng ngời, y nhìn Tần Chung Việt, đôi môi hồng hào đầy đặn kéo ra một độ cong khiến người loá mắt, "Tôi uống say, không phải còn có cậu à? Cậu sẽ mang tôi về."

Tần Chung Việt không biết vì sao, nhìn Tạ Trọng Tinh như vậy, tim đột nhiên đập nhanh, có chút miệng đắng lưỡi khô, khớp xương ngón tay phát ngứa, "...... Đúng ha, có, có tôi rồi, đến lúc đó tôi mang cậu về."

Tạ Trọng Tinh bỏ qua tầm mắt bên cạnh, nói: "Vậy cũng được."

Đầu Tần Chung Việt ù ù, chân không khỏi chùng xuống, ngã ngồi về trên ghế, che kín ngực.

Đờ mờ.

"Tần Chung Việt, cậu ngồi lại làm gì? Đi kính rượu kìa!" Bạn học nam kêu lên lần nữa.

Tần Chung Việt nâng mặt lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Tạ Trọng Tinh.

Hắn lau mặt một phen, nhanh chóng đứng lên rồi cầm lấy ly rượu đuổi kịp bước chân Tạ Trọng Tinh.

Vương Du Học thấy bọn họ tới đây kính rượu cũng đứng lên, cười nói với Tạ Trọng Tinh: "Tạ Trọng Tinh, em không thể uống rượu thì dùng nước cũng được, không cần chú trọng quá đâu."

"Cô Vương, cô vầy là hổng được rồi nha, tụi em đều dùng rượu, sao đến lượt Tạ Trọng Tinh thì chỉ dùng nước là được ạ?"

"Cái đó có thể giống nhau à? Lần này Tạ Trọng Tinh thi đại học, khẳng định có thể thi được thủ khoa tỉnh đó nha, là bảo bối trong lòng thầy cô, đáng thương cho chúng ta đây nè, đều là cải thìa hết thôi."

Vương Du Học nói dỗi: "Nói bậy, các em thi được hay không đều là bảo bối của cô, chẳng qua Tạ Trọng Tinh không giống với các em, thầy Hách của các em có nói thân thể em ấy không tốt, không thể uống rượu."

Thầy Hách đó là giáo viên thể dục của lớp bọn họ, Tạ Trọng Tinh từng té xỉu vài lần ở tiết thể dục, cũng là được thầy ấy đưa đến phòng y tế.

Tạ Trọng Tinh mở miệng đáp: "Không sao đâu cô, hôm nay là ngày tốt mà, em có thể uống một chút."

Y nói xong thì dùng ly cụng ly với Vương Du Học, nghiêm túc nói: "Cảm ơn cô vì ba năm này đã chiếu cố bồi dưỡng em, em sẽ dùng thành tích tốt nhất để báo đáp cô."

Y không nói nhiều lắm, cũng không nói nhiều lời êm tai, nhưng y vô cùng cảm kích Vương Du Học, càng sẽ không vì ngôn ngữ thiếu thốn mà giảm bớt nửa phần.

Vương Du Học đương nhiên cũng biết y có thể nói ra mấy lời như vậy là đã tới cực hạn rồi, cô vui mừng nở nụ cười, vỗ vỗ bờ vai của y, hơi nhón chân, nhỏ giọng nói ở bên tai y: "Nói thật, cô năm nay cũng 35 tuổi rồi, không muốn kết hôn cũng không muốn sinh con, cô coi các em như con của mình vậy, nếu em nguyện ý thì có thể tới nhà của cô."

Kiểu nguyện vọng này của cô không chỉ một lần truyền đạt với Tạ Trọng Tinh, mùa đông năm trước, cô còn dệt một đôi dép lê và khăn quàng cổ bằng len cho Tạ Trọng Tinh.

Xác thật Tạ Trọng Tinh từng có ý định đó, nhưng ít nhiều gì cũng có chút băn khoăn với thanh danh của cô nên chưa từng đồng ý.

Đến bây giờ, y cũng là thái độ này, bởi vậy uyển chuyển từ chối một lần nữa.

Vương Du Học cũng không thất vọng, cô vỗ sống lưng y, cười nói: "Chúc em đạt điểm cao trong kỳ thi đại học."

Tạ Trọng Tinh gật đầu, một vòng bạn học cũng nói lời chúc mừng trước, một đám tới đây kính rượu, Tạ Trọng Tinh uống một ly lại một ly, cuối cùng mặt đỏ bừng ngã ra trên bàn mất tiêu.

Vương Du Học đáp: "Được rồi mà, đừng chuốc rượu nữa, uống ít ít thôi, vẫn còn là học sinh đó."

Tần Chung Việt thì không ai dám mời rượu hắn cả, cho nên một giọt rượu hắn cũng chưa uống, hơn nữa đã có tài xế nên căn bản không cần hắn lái xe.

Hắn nhìn Tạ Trọng Tinh say đến mức ghé vào trên bàn, lớn tiếng nói với Vương Du Học: "Cô ơi, Tạ Trọng Tinh uống say rồi, em đưa cậu ấy về nha!"

Vương Du Học hỏi: "Có xe không? Không thì gọi xe đi."

Có bạn học cười và nói: "Cô, cô không biết người ta có xe à? Còn là siêu xe nữa đó, chuyên đón đưa riêng, cô không cần để tâm đâu."

Vương Du Học vẫn không yên tâm, lớn tiếng trả lời lại: "Vậy em nói tài xế lái chậm một chút, đỡ phải ói ở trên xe."

Tần Chung Việt vớt Tạ Trọng Tinh lên, nói với Vương Du Học: "Dạ em biết rồi cô."

Rời khỏi khách sạn, Tần Chung Việt đỡ Tạ Trọng Tinh lên xe rồi tự mình ngồi lên theo.

Hắn nhìn gương mặt hồng hồng của Tạ Trọng Tinh một chút, nhỏ giọng nói: "Đã nói cậu đừng uống nhiều vậy rồi, cậu cứ uống, giờ khó chịu lắm phải không."

Hắn thò lại gần thắt kỹ đai an toàn cho y, tiếp tục nói: "Uống nhiều như vậy, ngày mai cậu đừng than là đau đầu đó nha."

Tạ Trọng Tinh mở to mắt, đáp: "Tôi không có say."

Tần Chung Việt ngạc nhiên, hắn nghiêng người qua nhìn y, "Tửu lượng cậu tốt đến vậy hả?"

Tạ Trọng Tinh lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì.

Tần Chung Việt hỏi: "Khó chịu à? Có muốn ói không?"

Hắn gọi chú Liêu một tiếng, nói chú ấy cầm một cái túi đựng rác ở phía trước lại đây, hắn mở túi đựng rác rồi kéo ra giơ lên trước mặt Tạ Trọng Tinh, nói: "Tôi cầm cho cậu, cậu muốn ói thì ói ở chỗ này nè."

Tiếp theo lập tức nói thêm một câu, "Ói trên xe cũng không sao, cậu muốn ói chỗ nào thì ói chỗ đó."

Tạ Trọng Tinh nhắm mắt lại, đáp: "Tôi không muốn ói."

Tần Chung Việt: "Vậy để tôi bảo chú Liêu lái từ từ một chút, không phải cậu say xe à?"

Tạ Trọng Tinh nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, Tần Chung Việt nói với tài xế: "Chú Liêu, lái chậm xíu nha, Tinh Tinh của chúng ta uống nhiều quá."

Chú Liêu đồng ý.

Tần Chung Việt cầm túi đựng rác thời khắc chuẩn bị, nhưng mà đã tới nhà rồi Tạ Trọng Tinh cũng không ói.

Tần Chung Việt thấy y luôn kéo đai an toàn mà mở không ra nên nhanh chóng hỗ trợ, giúp y mở đai an toàn ra.

Hắn cũng thật bận rộn, vừa đỡ Tạ Trọng Tinh vào nhà xong lại đến phòng bếp rót nước, còn nói dì phục vụ làm canh giải rượu, rất giống một cô vợ nhỏ hầu hạ chồng mình.

Bản thân Tần Chung Việt còn không cảm thấy vậy, hắn lấy khăn lông tẩm nước tới, lau mồ hôi đang đầy đầu cho Tạ Trọng Tinh, sau khi lau xong thì cảm giác mặt Tạ Trọng Tinh giống như chưa từng đỏ bừng như vậy.

Tần Chung Việt đặt khăn lông xuống, hơi chú tâm nhìn khuôn mặt Tạ Trọng Tinh.

Tạ Trọng Tinh lớn lên trắng nõn, lúc mặt đỏ lên, lam nhan xinh đẹp, thanh cao, lạnh lùng ấy lập tức trở nên sinh động.

Bờ môi đỏ dưới cánh mũi cao thẳng nọ dường như càng thêm hồng hào, căng mọng như một viên anh đào chín muồi đang chờ hắn tới nhấm nháp.

Tần Chung Việt nhìn đến mức đôi mắt hơi đỏ lên, dằn lòng không được mà chậm rãi cúi đầu.

Hai hàng lông mi dài tựa lông vũ của Tạ Trọng Tinh hơi hơi rung động, nhẹ nhàng mở mắt, y thấy Tần Chung Việt chậm rãi tới gần, ánh mắt hình như dừng lại ở...... trên môi mình?

Ngón tay Tạ Trọng Tinh nhịn không được bám vào chỗ trũng trong sô pha, y nhìn khuôn mặt soái khí phóng đại kia của Tần Chung Việt, cũng không biết trong lòng rốt cuộc là đang tuôn trào cảm xúc gì khiến tim y đập tăng tốc, men say dâng lên, đầu óc choáng váng.

Y khép mắt lại, làm bộ như chưa từng mở mắt, nhưng mà qua hồi lâu rồi cũng không có chuyện gì xảy ra.

Tạ Trọng Tinh chậm rãi mở to mắt, thấy Tần Chung Việt mang một bản mặt nghiêm túc.

Tần Chung Việt chú ý tới ánh mắt Tạ Trọng Tinh ngó sang đây, cũng quay đầu nhìn lại, thấy Tạ Trọng Tinh nhìn chằm chằm vào hắn thì lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra.

Chỉ thấy hắn nâng thùng rác bên cạnh lên, nóng lòng muốn thử đưa đến trước mặt Tạ Trọng Tinh, ánh mắt chờ mong hỏi: "Cuối cùng cậu cũng muốn ói rồi hả?"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con vô cùng kiêu ngạo: Tôi là chính nhân quân tử, sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đâu!

Tinh Tinh: Anh đẹp trai đến cạn lời.jpg

Việt nhãi con, cậu biết không, cậu thiếu chút nữa là thoát phận tró F.A rồi đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.