Có Một Tên Công Paylak Đã Trọng Sinh Rồi

Chương 45: Chương 45: Thi đại học xong rồi! Trả hết cảm động lại cho tôi




Tạ Trọng Tinh vô cùng thong thả hỏi: "Cậu đang nói giỡn đó à?"

Vẻ mặt Tần Chung Việt vẫn hoảng sợ, "Môn Toán có trang thứ hai thật hả?"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Cả người y dần trở nên trầm mặc.

Tần Chung Việt nhìn y, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Surprised!"

Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, trên mặt Tần Chung Việt đã không còn biểu cảm kinh sợ nữa mà ngược lại cười rộ lên, nói với y: "Thế nào! Vui hông! Bất ngờ hông?"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tạ Trọng Tinh chậm rãi chớp hai mắt một chút, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Vậy là vừa rồi, cậu thật sự đang nói giỡn với tôi đó à?"

Tần Chung Việt đáp: "Đúng vậy, tôi thấy cậu có vẻ khẩn trương quá, cho nên......"

Hắn lơ tơ mơ cảm giác được hình như Tạ Trọng Tinh không còn khẩn trương nữa, nhưng có vẻ hơi giận rồi thì phải? Hắn nói một cách cực kỳ cẩn thận: "Chắc cậu không tức giận đâu hen ha ha ha ha?"

Tạ Trọng Tinh lộ ra một gương mặt với nụ cười ôn nhu, "Sao tôi lại tức giận chứ, vậy là cậu làm xong trang thứ hai môn Toán rồi đúng không?"

Tần Chung Việt nói: "Đúng vậy, tôi làm xong rồi, tôi còn cố ý kiểm tra mấy lần nữa đó, không để sót gì hết."

Lại giống như có tật giật mình mà chỉ trích Tạ Trọng Tinh: "Cậu không tin tưởng tôi dữ vậy đó hả, sao tôi có thể quên làm đề trang thứ hai chứ! Tôi đâu phải thằng ngốc đâu."

Tạ Trọng Tinh ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu, "Là tôi sai rồi, tôi phải nên tin cậu mới đúng."

Tần Chung Việt rộng lượng đáp: "Không sao đâu, về sau đừng như vậy nữa là được."

Tạ Trọng Tinh: "......"

Cậu ta dám vầy thật luôn??

Giọng điệu Tạ Trọng Tinh ôn nhu: "Vậy kế tiếp là bài tổng hợp tự nhiên và tiếng Anh, không có vấn đề gì với cậu đúng không?"

Tần Chung Việt: "Không có đâu, cậu yên tâm đi!"

Tạ Trọng Tinh gật đầu, nói: "Vậy cậu phải cố gắng thi, tôi tin hai môn này cậu nhất định có thể nắm vững thật tốt."

Tần Chung Việt đương nhiên đồng ý, Tạ Trọng Tinh mới nói: "Chờ thi xong, tôi cũng cho cậu một điều surprised."

Vẻ mặt Tần Chung Việt mừng rỡ, "Thật hả?"

Tạ Trọng Tinh gật gật đầu, "Là niềm vui đó, chờ đến lúc đó cậu sẽ biết."

Tần Chung Việt tức khắc cười toe toét, vẻ mặt sung sướng mà cười, "Tôi sẽ chờ."

Trên mặt Tạ Trọng Tinh lộ ra một ý cười lành lạnh.

*

Hôm sau, Tạ Trọng Tinh vẫn thức dậy rất sớm như cũ, tuy không đánh thức Tần Chung Việt, nhưng hai tháng hình thành đồng hồ sinh học vẫn làm Tần Chung Việt thức dậy lúc bốn giờ rưỡi.

Tạ Trọng Tinh bật đèn ngủ đọc sách, thấy hắn xoay người ngồi dậy thì nói: "Cậu ngủ tiếp xíu nữa đi, 9 giờ mới thi, có thể ngủ đến 7 giờ mà."

Tần Chung Việt nói một cách tang thương: "Đồng hồ sinh học chọn lúc này rồi, ngủ không được nữa."

Tạ Trọng Tinh hỏi: "Có căng thẳng không?"

Tần Chung Việt nghĩ nghĩ, nói: "Hơi hơi à."

Thật ra hắn cảm giác khá tốt, nhưng loại cảm xúc căng thẳng này có thể lan truyền, hắn rõ ràng có thể cảm giác được cảm xúc khẩn trương toát ra từ Tạ Trọng Tinh nên hắn mới hơi hơi căng thẳng theo như vậy.

Tần Chung Việt nhìn nhìn quyển sách tiếng Anh trong tay y, "Cũng sắp thi rồi, cậu còn học từ đơn nữa hả? Cậu đừng khẩn trương nha, nếu không thì nói chuyện xíu đi nè?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Nói cái gì?"

Tần Chung Việt nghĩ nghĩ, "Về ước mơ của cậu?"

Tạ Trọng Tinh nghĩ lát rồi nói: "Cái từ 'ước mơ' này quá xa vời với tôi."

Tần Chung Việt nghĩ lần nữa thì kẹt ý mất tiêu, không biết hỏi Tạ Trọng Tinh cái gì.

Tạ Trọng Tinh chủ động hỏi hắn, "Thi đại học xong rồi, cậu sẽ về nhà phải không?"

Tần Chung Việt phản ứng lại, đúng vậy, thi đại học xong là hắn nhất định phải về nhà rồi.

Nhưng nếu hắn về nhà, Tạ Trọng Tinh làm sao bây giờ ta?

Hiện tại Tạ Trọng Tinh không có nhà mà!

Tần Chung Việt hỏi y: "Cậu có muốn về nhà với tôi không?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Cậu về nhà, tôi theo cậu về làm gì?"

Tần Chung Việt nói: "Lỡ tôi đi rồi, cậu làm sao bây giờ?"

Tạ Trọng Tinh buông sách từ đơn tiếng Anh rồi tắt đèn ngủ đi, cùng Tần Chung Việt quay về nằm một chỗ, "Tôi tính lúc nghỉ hè thì tìm việc bán thời gian."

Tần Chung Việt không tài nào tưởng tượng được bộ dáng Tạ Trọng Tinh đi làm công cho người khác, hắn đau lòng, "Cậu nên cùng tôi về nhà đi thì hơn, ba tôi cũng biết cậu mà, ổng còn nói nếu tôi thi đậu Thanh Bắc, ổng phải cho cậu một ngàn vạn tiền thưởng mới được đó, nhưng tôi biết cậu sẽ không nhận nhiều tiền như vậy nên tôi giúp cậu từ chối rồi."

Tạ Trọng Tinh: "...... Cậu hiểu tôi như vậy à?"

Tần Chung Việt khiêm tốn mà nói: "Tốt xấu gì cũng lâu vầy rồi, có thể không hiểu được cậu sao?"

Tạ Trọng Tinh nở nụ cười, "Tiền thì không cần, cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi, nhờ phúc của cậu mà hai tháng này tôi đã mập lên hơi bị nhiều."

"Mập á? Sao tôi không phát hiện vậy? Cậu mập chỗ nào rứa?" Tần Chung Việt hỏi.

Tạ Trọng Tinh nói: "Mặt, thân thể, đều mập hết."

Trong bóng đêm, Tần Chung Việt vươn tay sờ tới gương mặt Tạ Trọng Tinh một cách chính xác, bàn tay hắn ấm áp, mặt Tạ Trọng Tinh thì có chút lạnh lẽo, dưới đụng chạm như vậy, Tạ Trọng Tinh theo bản năng mà giật mình.

Bàn tay to rộng của Tần Chung Việt phủ lên mặt Tạ Trọng Tinh, còn không kiêng nể gì mà nhéo nhéo, bình luận: "Mập thiệt, trên mặt nhiều thịt lắm nè."

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tần Chung Việt bỗng nhiên nghiêng thân thể, phá lệ tới gần Tạ Trọng Tinh, tiếng hít thở ấm áp của hắn phun trên vành tai Tạ Trọng Tinh, theo bàn tay hắn làm càn mà cất giọng thành thật nói: "Mặt cậu sờ đã quá à, mềm mại, nhũn nhũn, sờ sướng tay thiệt luôn."

Tạ Trọng Tinh không hiểu sao hơi hơi khẩn trương, lỗ tai lây dính hơi thở của Tần Chung Việt cũng nóng lên, trở nên có chút ngưa ngứa, "Cậu sờ đủ chưa?"

Tần Chung Việt nói: "Để tôi sờ xíu nữa đi, làn da cậu thật tốt à nha, hổng có mọc mụn luôn á."

Tạ Trọng Tinh cảm giác tay hắn đi xuống, thân thể lập tức căng chặt lên, "Cậu làm gì đó?"

Tần Chung Việt cực kỳ vô tội mà nói: "Tôi nhìn xem cậu có mập ra cái bụng nhỏ hay không thôi."

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tay Tần Chung Việt thật đúng là vói vào trong quần áo của Tạ Trọng Tinh, sờ sờ bụng y, "......Thịt trên bụng cậu có hơi mềm đó nha, phải thường xuyên rèn luyện vào, nếu không sẽ không có cơ bụng sáu múi giống tôi được đâu."

Tạ Trọng Tinh cảm giác bàn tay hắn như mang theo điện, làm cả người y trở nên run rẩy, cổ họng không hiểu sao hơi nghẹn, "Được rồi, đừng sờ nữa."

Tay Tần Chung Việt lại sờ quanh bên sườn, nhẹ nhàng nhéo sườn eo y, "Eo cậu thiệt gầy à, một bàn tay của tôi thôi là có thể nắm lấy hơn nửa rồi."

Tim Tạ Trọng Tinh đập cà bụp cà bụp, trên mặt nổi lên chút nong nóng, "...... Được rồi, nếu cậu ngủ không được, vậy làm thêm một quyển tổng hợp tự nhiên đi."

Tần Chung Việt lập tức rút ra tay, nói: "Tôi đây vẫn nên ngủ thêm xíu nữa ha."

Tuy tay hắn đã rời đi, nhưng Tạ Trọng Tinh vẫn có thể cảm giác được độ ấm còn lưu lại trong bàn tay ấy, mang theo cảm giác tê dại chun chút.

Tạ Trọng Tinh duỗi tay sờ mặt mình, có hơi nóng rồi, học Tần Chung Việt sờ xuống chút nữa, nhéo cái eo mềm dẻo tinh tế của mình một chút.

Thật sự gầy như vậy hả? Cũng không phải là con gái mà.

*

Tới thời gian thi, Tạ Trọng Tinh ngồi trong trường nghe người ta đọc quy tắc ghi danh cho thí sinh, hơi thất thần.

Không biết Tần Chung Việt bên kia thế nào rồi.

So với lo cho chính mình, y càng lo cho Tần Chung Việt hơn.

Hy vọng cậu ấy phát huy được như bình thường.

Đề bài môn Tổng hợp tự nhiên cũng rất quen mắt, có mấy cái còn là đề đã từng làm rồi, chỉ thay đổi số mà thôi.

Tạ Trọng Tinh nhìn lướt đề tổng hợp tự nhiên một lần, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều, đồng thời có chút nghi hoặc.

Đề thi đại học năm nay hình như đơn giản hơn năm vừa rồi một chút.

Chờ thi xong, Tạ Trọng Tinh ăn đồ ăn nhanh mà dì phục vụ làm cho bọn họ rồi ngủ trưa trong chốc lát.

Kế tiếp chính là tiếng Anh, Tạ Trọng Tinh không lo lắng tiếng Anh của Tần Chung Việt, y phát hiện dù là học tra nhưng có gia đình giàu có thì ít nhiều gì vẫn có chút sở trường đặc biệt, chẳng hạn như tiếng Anh của Tần Chung Việt đã tốt lắm rồi, phần nghe cơ bản là có thể lấy tròn điểm, phần đọc hiểu xem hình điền chỗ trống cũng có thể làm rất tốt, chẳng qua ngữ pháp thì hơi sai sai, nhưng trải qua học bổ túc lâu như vậy rồi, phương diện này cũng không còn là vấn đề nữa.

Cuối cùng chiều hôm nay thì trời đã đổ mưa, càng mưa càng lớn, cửa sổ bị gió thổi mạnh đến đập rầm rầm luôn, giáo viên giám thị đi tới, kéo bức màn che lại và mở đèn trong phòng học lên.

Tạ Trọng Tinh làm xong phần viết, kiểm tra mấy lần rồi xác định không có đề nào mình chưa làm, đã viết thông tin cá nhân đầu đủ hết thì mới nhìn thoáng qua đồng hồ phía trên bảng đen, còn hơn mười phút nữa.

Hơn mười phút này như sống một giây bằng một năm vậy, cuối cùng y cũng chịu đựng được đến khi tiếng chuông vang lên.

Tạ Trọng Tinh cầm cặp sách, giao bài thi, đi nhanh ra khỏi phòng học.

Bởi vì trời mưa, ở hành lang sảnh lớn cửa vào trường học Ngũ Trung y liếc mắt một cái đã thấy Tần Chung Việt, người hắn cao lớn soái khí, trong một đám con trai có vẻ như hạc trong bầy gà.

Đồng dạng ở lúc này, cũng bởi vì sự xuất chúng của hắn nên có không ít nữ sinh đi theo hắn muốn phương thức liên hệ.

Đương nhiên hắn đều từ chối hết một hơi, còn hỏi cổ là có muốn số của người trò chuyện cùng hay không.

Tạ Trọng Tinh: "......"

Đúng là thật sự kiên trì không ngừng mà, cái người bạn thân làm nghề phục vụ trò chuyện kia hẳn là cho hắn phí giới thiệu rồi chứ ha.

Y gọi Tần Chung Việt một tiếng, đi tới bên cạnh hắn, lực chú ý của Tần Chung Việt lập tức dành cho y, mặc kệ cô bé kia, "Cậu thi thế nào rồi?"

Tạ Trọng Tinh hỏi lại: "Cậu thì sao? Cậu thế nào?"

Tần Chung Việt trầm ngâm một chút, đang muốn nói cái gì thì nghe Tạ Trọng Tinh nói: "Đừng nói giỡn với tôi, tôi không thích vui đùa kiểu này."

Tần Chung Việt sửng sốt, cúi đầu nhìn y, thấy vẻ mặt không cảm xúc của y thì không khỏi ngượng ngùng, "Đương nhiên tôi thi khá lắm, tôi cảm giác đậu Thanh Bắc chắc không thành vấn đề đâu!"

Tạ Trọng Tinh hỏi: "Cậu xác định à?"

Tần Chung Việt không chắc chắn lắm mà nói: "Chắc vậy á."

Tạ Trọng Tinh thở dài một hơi, nói: "Về thôi."

Tần Chung Việt nhìn mưa to tầm tã bên ngoài, đáp: "Tôi quên mang dù rồi."

Tạ Trọng Tinh ngừng xíu, từ trong cặp lấy dù của mình ra, "Dùng cùng đi."

Tần Chung Việt cầm chiếc dù gấp kia, "Người tôi cao, để tôi cầm cho."

Tạ Trọng Tinh "Ừ" một tiếng.

Tần Chung Việt ôm lấy bả vai Tạ Trọng Tinh một cách tự nhiên, "Đi thôi, đến cổng trường, chú Liêu đang đợi chúng ta đó."

Tạ Trọng Tinh có thể cảm giác được lồng ngực rắn chắc của Tần Chung Việt dán sát bờ vai y, giống như cả người y đều bị hơi thở Tần Chung Việt bao vây vậy.

Rất kỳ quái, trong lòng Tạ Trọng Tinh nghĩ.

Y giương mắt nhìn Tần Chung Việt, mắt hắn nhìn phía trước nên không chú ý tới ánh mắt y, Tạ Trọng Tinh lại nâng mắt lên, nhìn về phía đỉnh dù, lần này đem dù không to cho lắm, hơn phân nửa dù đều nghiêng về bên y, mà bản thân Tần Chung Việt thì bị xối ướt hơn nửa vai.

Chiếu cố y một cách tự nhiên như thế, gần như là bảo vệ y từ trong tiềm thức vậy.

Tạ Trọng Tinh hạ mắt xuống, nhìn mũi chân mình, dường như không có việc gì mới nói: "Cậu bị ướt hết rồi kìa."

Tần Chung Việt không thèm để ý mà cười sung sướng, đáp: "Cậu không bị ướt thì tốt rồi."

Trong lòng Tạ Trọng Tinh rung động, không đợi y nói thêm gì nữa thì đã nghe Tần Chung Việt nói: "Không phải là thi xong hết rồi sao, vừa lúc có thể trở về tắm rửa một cái, còn thuận tiện tuốt luôn mấy phát nữa ha ha ha ha ha"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tần Chung Việt thân thiết mời: "Muốn tuốt cùng nhau không?"

Tạ Trọng Tinh mặt không cảm xúc: "Cút."

Tác giả có lời muốn nói: Việt Việt tủi thân: Anh nói sai cái gì rồi? Tại sao nói anh cút chớ QuQ

Tinh Tinh::)

Editor: điêu vừa thôi pa, ai mới là người đòi cho người ta 1000 vạn vậy:>>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.