Edit & Beta: Khả Tịch Nguyệt
_____________________
Lại qua mấy ngày như vậy, Tần Chung Việt cảm giác hình như năng lực chống lại áp lực của mình mạnh hơn rất nhiều.
Ít nhất xem như nuôi ra được cái đồng hồ sinh học lúc bốn giờ rưỡi —— hắn chịu không nổi phục vụ đánh thức của Tạ Trọng Tinh.
Vì lấy hành vi đồng hồ bấm giây tính thời gian của Tạ Trọng Tinh khiến khái niệm thời gian của Tần Chung Việt cũng trở nên khẩn trương hơn, chờ hắn phản ứng lại thì nhận ra đã thật lâu rồi hắn chưa từng đụng tới điện thoại.
"Nền tảng hiện tại của cậu đã tốt hơn rất nhiều, xem ra mấy ngày này học bằng cách ghi nhớ là có tác dụng." Tạ Trọng Tinh rất vui mừng.
Tần Chung Việt sợ y muốn thưởng cho hắn nên vội vàng nói: "Tôi còn kém xa lắm, tôi muốn tiếp tục nỗ lực!"
Tạ Trọng Tinh kinh ngạc vì hắn tự giác ngộ được, y nhìn Tần Chung Việt, thành khẩn mà nói: "Cậu có tấm lòng này, tôi thật sự rất vui, mấy ngày nay cậu vất vả rồi, hiện tại chỉ cần kiên trì thêm 47 ngày nữa thôi là khổ tận cam lai."
Rồi nói tiếp: "Đúng rồi, đây là quà tôi cho cậu."
Y nói rồi lấy ra một cái hộp.
Tần Chung Việt: "......"
Hắn nhìn cái hình dạng kia thì dự cảm có chút không tốt, "Bên trong là cái gì á?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Cậu có thể mở ra nhìn xem."
Tần Chung Việt duỗi tay qua đó, chậm rãi mở ra, bên trong quả nhiên là một cái ly tự sướng.
Đáng ch.ết, hắn rốt cuộc đang chờ mong cái gì chứ?
Mặt Tần Chung Việt đỏ lên, cổ họng khô khan mà nói: "Tôi không cần nó!"
Tạ Trọng Tinh có chút kinh ngạc, "Vì sao?"
Tần Chung Việt nói: "Bởi vì chỉ có vợ của tôi mới có thể dùng thôi!"
Tạ Trọng Tinh: "Hả?"
Tần Chung Việt thâm trầm nói: "Cậu nghĩ xử nam là định nghĩa như thế nào? Nếu dùng những thứ khác, tôi đây còn là xử nam sao?"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tần Chung Việt hỏi Tạ Trọng Tinh, "Cậu nghĩ gì á? Cậu cảm thấy dùng cái này thì tôi còn là xử nam sao?"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tần Chung Việt thấy y không nói lời nào thì có xíu xiu sốt ruột, "Sao cậu không nói lời nào vậy!"
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Cậu muốn tôi nói cái gì?"
Tần Chung Việt hoang mang đáp: "Cậu muốn nói cái gì thì nói cái đó, hỏi tôi làm gì chớ?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Đúng là tôi từng có nghe lời đồn đô thị đó là nếu luôn giữ gìn tấm thân xử nam đến 25 tuổi thì sẽ đạt được lực lượng thần kỳ nào đó, không phải vì mục tiêu này mà cậu phấn đấu đó chứ?"
Tần Chung Việt nói: "Vậy thì không phải, tôi chỉ cảm thấy tôi phải trung thành với bà xã tương lai của tôi thôi."
Tạ Trọng Tinh cảm thấy hứng thú, "Cậu tin Cơ Đốc à?"
Tần Chung Việt sửng sốt một chút, nói: "Tôi tin khoa học."
Tạ Trọng Tinh nhìn chằm chằm hắn, Tần Chung Việt bị y nhìn đến có chút không được tự nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tạ Trọng Tinh nén cười: "Không nghĩ tới cậu là một chàng trai tốt biết yêu quý thân thể của mình như vậy."
Tần Chung Việt lập tức thả lỏng, rất đắc ý, lặng lẽ nói ở bên tai y: "Cậu không biết đâu, mấy tên bạn kia của tôi đều rất thích chơi, bao dưỡng vài nữ sinh, còn đổi bạn gái cho nhau, thậm chí cùng nhau chơi nữa, tôi thì không thích như vậy, tôi cảm giác nó rất là dơ, cũng cực kỳ không tôn trọng người khác nữa, về sau vợ của bọn họ khẳng định rất khó chịu trong lòng, nếu tôi thích một người, tôi luyến tiếc làm người đó khó chịu trong lòng."
Tạ Trọng Tinh lại đổi mới cái nhìn một lần nữa với Tần Chung Việt, "...... Cậu làm rất đúng, nhưng đối với người bên cạnh đều là người xấu* mà nói, bảo trì thanh tỉnh cũng là một loại sai lầm, cậu như vậy, bạn bè cậu không xa lánh cậu sao?"
(*)nghĩa gốc 污浊 – ô trọc: đồ dơ, bẩn, đục.
Tần Chung Việt nói: "Ngược lại thì không, dù sao cũng cùng nhau lớn lên mà, chẳng qua bọn họ rất thích nhét con gái cho tôi, lúc đi tham gia tiệc rượu, nếu quá muộn lười về thì tôi sẽ ở khách sạn, thời điểm này mở cửa sẽ thấy có một cô gái nằm ở trên giường tôi, còn ăn vạ không đi, tôi lập tức thay đổi phòng ngủ, kết quả bạn tôi nhắn tin nói là đưa cho tôi ngủ."
"Số lần nhiều như vậy, tôi sẽ không ngủ ở phòng ngủ tôi đặt lúc đầu nữa, đành đặt phòng khác tạm chấp nhận cả đêm." Hắn nói xong, còn thở dài một hơi, bộ dáng rất buồn rầu, "Cậu xem đó, tôi không ngăn cản bọn họ chơi như vậy nha, cũng không nói đạo lý lớn này nọ với bọn họ luôn, bọn họ hay thích kéo tôi chơi cùng nên tôi cũng có thể lý giải bọn họ, có thứ tốt sẽ chia sẻ cùng với bạn bè, tâm tình này thì tôi hiểu được, nhưng có một số việc chúng tôi không thể thực sự nói cùng nhau."
Tạ Trọng Tinh an tĩnh nghe, chờ hắn nói xong mới nghiêm túc mở miệng: "Cậu làm rất đúng."
Được khen kìa! Tần Chung Việt có chút kích động, "Cậu cũng cảm thấy như vậy đúng không! Tôi làm vậy là không có sai, cậu ngẫm lại thử nha, bọn họ chơi dữ dội như vầy, nếu nhiễm bệnh, trở về sẽ lây cho vợ con của họ, vậy bọn họ cũng quá thảm rồi."
Tạ Trọng Tinh nói: "Khó mà nói được, nếu cậu muốn tôi kiến nghị thì tôi sẽ kiến nghị là, nếu cậu theo chân bọn họ thì tốt nhất phải giữ khoảng cách một chút."
Tần Chung Việt: "......"
Từ từ, hình như đời trước bọn họ từng có đoạn đối thoại giống vậy rồi thì phải......
Tạ Trọng Tinh nói: "Loại bạn bè vẫn luôn từ chối và vi phạm mong muốn của cậu mà còn gượng ép nhét phụ nữ cho cậu này, thật ra có thể rời xa."
Tần Chung Việt: "A......"
Tạ Trọng Tinh nói: "Bọn họ có thể là không có ý xấu, nhưng cậu chỉ lo quá mức cho thân mình thì bọn họ cũng sẽ không thoải mái, thật ra tâm lý này rất thường thấy, nếu cậu vẫn luôn theo chân bọn họ chơi thì về sau sẽ còn rất nhiều chỗ khiến cậu không thoải mái, bởi vì người nhân nhượng vẫn luôn là cậu."
Tần Chung Việt: "......"
Tạ Trọng Tinh nhìn chăm chú vào đôi mắt của hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp có sự thông thấu hiểu rõ không giải thích được, "Bọn họ vẫn luôn nhét phụ nữ cho cậu, cậu có từng mạnh mẽ cự tuyệt không?"
Tần Chung Việt: "...... Tôi cự tuyệt mà."
Tạ Trọng Tinh nói: "Mạnh mẽ không?"
Vẻ mặt Tần Chung Việt dại ra, "......Chắc là rất mạnh hen?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Xem đi, chính là do cậu quá dung túng với bạn bè mới có thể để cho đối phương luôn thăm dò điểm mấu chốt của cậu đó, tôi còn nghĩ sau này chỉ sợ cậu ăn không ít cú té ngã trên người bạn cậu đâu."
Y nói xong còn làm vài cái ví dụ, "Như cho bạn bè mượn mấy ngàn vạn mở công ty nè.". Truyện Truyện Teen
"......" Vẻ mặt Tần Chung Việt hoảng sợ
Đậu! Em ấy làm sao biết được!!
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn lộ ra vẻ mặt này thì có chút khó hiểu, ngay sau đó hình như hiểu được, "Cậu đã cho bạn bè vay tiền rồi?"
Tần Chung Việt run run rẩy rẩy mà nói: "Cho mượn, mượn rồi."
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Bao nhiêu?"
Tần Chung Việt nói: "Hiện tại mà nói, cũng chỉ 50 mấy vạn thôi ha."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tần Chung Việt nói: "Mạc Dữ tiêu hết tiền tiêu vặt rồi, mà sắp tới sinh nhật bạn thân* Lê Quân của tôi nên Mạc Dữ mượn thẻ ba tôi quẹt 50 vạn mua xe."
(*)发小 phát tiểu: từ phương ngữ, chỉ những người có đời trước quen nhau, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, có thể nói là bạn thơ ấu, học cùng lớp ở cùng khu, mặc cùng cái quần v...v mà lớn lên. Tình bạn giữa họ không kém gì anh chị em trong gia đình mà không phải ai cũng có được.
Mí mắt Tạ Trọng Tinh nhảy dựng lên, "Không trả lại cho cậu hả?"
Một màn này giống như đã từng quen thuộc đến cỡ nào, da đầu Tần Chung Việt tê dại, "Đều là bạn bè cả mà, anh ta đưa cũng tương đương với tôi đưa thôi, tôi thấy không khác gì lắm."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Thiệt giỏi cho một tên Tán Tài Đồng Tử phiên bản thăng cấp.
Tim tôi đau quá man.
Vì Tần Chung Việt có tính cách tốt tính tình tốt nên bọn họ coi như chuyện đương nhiên vậy sao?
Đúng là người ta vẫn nói hào môn thật sự không thèm để ý chút "Tiền lẻ" như vậy mà.
Tạ Trọng Tinh không có bất cứ hảo cảm nào với đám bạn đó của Tần Chung Việt.
Nhưng hiện tại y cũng không thể nói quá nhiều, vì nói thêm gì nữa thì sẽ có hiềm nghi châm ngòi ly gián.
Đành cứng ngắc thay đổi đề tài khác, "Tiếp tục làm bài đi."
Tần Chung Việt đóng lại gói quà một lần nữa rồi đặt trở về, nghiêm túc mà nói: "Tôi vẫn nên cố gắng học tập thôi, tôi cảm giác nếu gặp năm cô tiên một lần nữa thì tri thức trong đầu sẽ lao ra ngoài luôn đó."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Cậu có mấy cái não vậy?
*
Lại mấy ngày trôi qua, thời tiết đột nhiên trở nên nóng hơn, rốt cuộc Tạ Trọng Tinh cũng cởi ra đồng phục mùa thu bên ngoài kia, rời đi đồng phục màu xanh trắng giống như bao tải, dáng người y phá lệ mà hiện ra.
Cao gầy, thanh mảnh, giống trúc xanh sau cơn mưa, tản ra một mùi hương tươi mát, nhưng nhìn kỹ thì giống như có thể cảm giác được hơi thở của mùa xuân vậy.
Đặc biệt y còn tuấn tú xinh đẹp như vậy nữa, chỉ là đứng đó vô cùng đơn giản mà thôi đã có thể trở thành một phong cảnh xinh đẹp trong vườn trường rồi.
Tần Chung Việt nhìn Tạ Trọng Tinh như vầy thì có cảm xúc kích động không giải thích được, sinh ra một loại xúc động muốn ôm ôm y.
Nhưng lại mơ màng không quá dám, trong lòng hắn sinh ra một cảm giác mê mang kỳ lạ ———
Chẳng lẽ hắn còn muốn cho Tạ Trọng Tinh làm vợ hắn sao?
Bị quản giáo 5 năm, hắn hẳn nên phải sợ hãi khi Tạ Trọng Tinh quản giáo hắn nữa chứ, hiện tại bị quản giáo càng thêm nghiêm khắc, còn bị Tạ Trọng Tinh bấm đồng hồ bấm giây tính thời gian, vậy mà hiện tại hắn cũng từ từ quen mất tiêu.
(Từ quản giáo = quản lý + giáo dục. Khả thấy từ này thích hợp nên mạn phép dùng nha)
Tính thích ứng của con người thật sự quá mạnh mẽ mà.
Tần Chung Việt không dám tiếp tục nghĩ tiếp nữa, bởi vì nếu tiếp tục nghĩ thì hắn sẽ cảm thấy Tạ Trọng Tinh làm vợ hắn khá tốt, ít nhất còn có thể có cuộc sống tính phúc á nha.
Rốt cuộc đời trước bị quản, đời này cũng bị quản, nhưng hiện tại trừ bỏ đầy đầu là phương trình hoá học công thức toán học thơ từ cổ ra, ngay cả hôn hắn cũng không thể hôn Tạ Trọng Tinh được.
Mặc dù rất nhiều lần hắn đều muốn hun hun lên gương mặt tươi cười đáng yêu kia của Tạ Trọng Tinh.
Tần Chung Việt chậm rì rì mà đi tới bên cạnh Tạ Trọng Tinh, giống như nghe được Tạ Trọng Tinh nói câu gì với hắn nên hơi hơi cúi đầu, hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Tôi nói dây giày của cậu bị lỏng rồi."
Tần Chung Việt cúi đầu nhìn thì quả nhiên dây giày bị lỏng. Hắn cúi người cột chắc dây giày lại mới đứng dậy hỏi: "Thành tích ra sao rồi?"
Tạ Trọng Tinh trả lời: "Chưa có, tuy chỉ là thi thử tuần nhưng cũng xếp hạng toàn trường, đến lúc đó là cậu có thể xem thứ tự của mình."
Tần Chung Việt cười gượng nói: "Tôi thiệt chờ mong à."
Tạ Trọng Tinh nhận ra được sự khẩn trương trong âm thanh của hắn thì quay đầu nhìn hắn một cái, trong ánh mắt mang theo trấn an, nghiêm túc nói: "Đừng lo lắng, sẽ không tồi đâu."
Tần Chung Việt cảm giác được sự chờ đợi của y đối với mình bỗng cảm thấy trong lòng mệt mỏi quá đi thôi, đồng thời cũng hiểu được một cảm giác không giống lắm, thì ra đeo trên lưng sự mong đợi của người khác sẽ thống khổ như vậy, hắn bắt đầu có chút đồng cảm đối với Tạ Trọng Tinh đời trước cũng như bản thân mình cũng đang bị.
Là hắn quá vô dụng mới để cho lưng Tạ Trọng Tinh đeo trọng trách quản lý công ty.
Thật ra việc trong công ty vội vàng bao nhiêu, trong lòng hắn rất rõ ràng.
Mỗi ngày Tạ Trọng Tinh phải công tác đến khuya, sau khi trở về cũng cầm máy tính bảng làm việc, cơ bản không có thời gian nghỉ ngơi nên hắn mới có thói quen cắt trái cây xong là đút đến bên miệng Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh vội đến thời gian uống miếng nước cũng không có, ngược lại còn muốn hắn đưa nước đến bên miệng y.
Một khi Tần Chung Việt nghĩ lại như vậy thì bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Thật ra là do hắn kém cỏi, là hắn không ưu tú, mới khiến Tạ Trọng Tinh không thể không ưu tú lên được.
Ánh mắt Tần Chung Việt dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp còn có chút non nớt kia của Tạ Trọng Tinh, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một trận dũng khí.
Trong lòng hắn nghĩ, hắn nhất định phải trở nên ưu tú, làm cho Tạ Trọng Tinh vĩnh viễn hạnh phúc!
Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Không phải tôi muốn ưu tú, mà là không muốn để vợ iu chịu khổ QuQ
Editor muốn nói: Khá là giống bộ phim 30 tuổi vẫn còn zin thì sẽ biến thành phù thủy hén?