Hạ Dương rất sợ lạnh, mỗi khi đến mùa đông đều tự quấn mình thành gấu Bắc cực, bây giờ đang là tháng mười một, thành phố J cũng đã rơi hai đợt tuyết, mùa đông ở phía Bắc so với tưởng tượng của cậu còn lạnh hơn nhiều......
Là bởi vì người kia không ở bên cạnh mình sao?
Cậu không khỏi nhớ tới các ngày lễ Giáng Sinh hàng năm, Viên Huy đều tặng mình một đôi găng tay cùng một cái khăn quàng cổ, tuy rằng món quà chẳng hề mới mẻ gì, nhưng cậu vẫn không nỡ sử dụng chúng.
Lại nhớ đến, thứ sáu tuần này là sinh nhật của Viên Huy rồi nhỉ......
Hạ Dương chà xát đôi tay nứt nẻ vì lạnh, ngứa đến mức có chút đau đớn, chậm rãi gõ xuống vài chữ:
“Có một tên khốn, không biết hắn ta có khoẻ không? Tôi rất nhớ hắn.....”
Ngồi trước máy tính lâu như vậy lại chỉ viết có vài câu, Hạ Dương đang cố gắng gợi nhớ thêm những hồi ức để viết nhiều hơn, lưu lại thật tốt để sau này có thể tự mình xem lại. Tiếng chuông điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên, doạ cậu giật cả mình.
Nhìn thấy tên người gọi được hiển thị, Hạ Dương sửng sốt một giây, sau đó vội vã lao đến nhấn nút nhận cuộc gọi.
“A lô?”
“Trở về đi, tôi mời cậu ăn cơm.....”
..........
Chẳng nhớ rõ họ còn nói gì phía sau không, cũng chẳng nhớ là ai cúp máy trước, Hạ Dương chỉ cảm thấy trái tim mình lạnh đến mức như thể rơi vào hầm băng, đau đớn đến lợi hại.
Cuối cùng cậu vẫn quyết định trở về một chuyến, coi như là... Nói lời tạm biệt đối với đoạn tình cảm sớm phải kết thúc của mình đi, Hạ Dương tự nhủ trong lòng như vậy.
..........
Ở sân bay nhìn thấy Viên Huy đang đứng đợi, trong nháy mắt Hạ Dương bỗng cảm thấy như mình chưa từng rời khỏi thành phố này, cũng như chưa từng rời xa Viên Huy.....
Một đêm không ngủ, cậu vốn cho là mình đã chuẩn bị tâm lý để sẵn sàng đối mặt với bạn gái của Viên Huy, nhưng khi nhìn thấy đối phương chỉ đến một mình thì không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Dương bước tới trước mặt Viên Huy muốn hỏi thăm một chút, không ngờ một giây sau đã bị hắn ôm chặt vào lòng.
Làm sao vậy?
Hành động đột xuất của Viên Huy khiến Hạ Dương căng thẳng đến nỗi không dám cử động, trong lòng mới vừa bình tĩnh một chút thì lại sôi trào mãnh liệt, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, sau đó không dấu vết mà tránh ra.
Bên trong sân bay có bao nhiêu người qua lại, còn Viên Huy chỉ là đã lâu không được gặp bạn tốt nên có chút kích động thôi, Hạ Dương cảm thấy mình thực sự là trong lòng có quỷ mới có thể lo lắng sẽ bị người khác nhìn ra cái gì kì lạ, không khỏi cười khổ một cái.