Vào ngày hôm sau, Lý Nhiên nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nghe xong sắc mặt rất khó coi, hắn ném di động xuống đất, sau đó lấy trong tủ quần áo ra một sợi dây thừng đi về phía Mạnh Hạ : "Tôi có việc, em ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi."
Mạnh Hạ nhắm mắt lại nằm trên giường, cảm giác tay mình bị ngoặt ra sau lưng, mở mắt ra liền nhìn thấy Lý Nhiên đang ôm cậu, tay đang hí hoáy ở phía sau : "Lý Nhiên, tôi không phải là phạm nhân! Buông ra!"
"Tôi muốn giữ được em, cũng chỉ có thể trói lại, bằng không lúc tôi quay về, chắc chắn em đã chạy mất." Lý Nhiên nói xong thì việc trên tay cũng đã làm xong, sau đó hôn lên trán Mạnh Hạ : "Chờ tôi về."
Sau khi thấy Lý Nhiên đi ra ngoài, Mạnh Hạ bắt đầu giãy dụa hai tay xem có thoát ra được không, tiếc là toàn thân bị trói giống như cái bánh chưng không thể nhúc nhích, nghĩ rằng Lý Nhiên nhất định là có việc gì gấp, chắc thời gian lâu mới về, Mạnh Hạ đánh bạo lăn xuống đất, nhích từng chút đến gần cái bàn đặt một hồ cá nhỏ : "FML, lão tử đời này chưa bao giờ phải nghẹn khuất như bây giờ."
Lăn qua đụng vào bàn, hồ cá trên bàn lung lay, Mạnh Hạ chỉ có thể lăn tới lăn lui như vậy để đụng vào bàn, khi còn chưa kịp lăn ra xa, hồ cá rơi xuống, Mạnh Hạ bị nước đổ ụp lên người, sau đó thì nghe tiếng thủy tinh vỡ, Mạnh Hạ hành động bất tiện lập tức lăn qua, lưng nằm trên đống miễng thủy tinh, Mạnh Hạ hít sâu một hơi cố gắng ngồi dậy, lấy tay nhặt lên một miếng kính vỡ bắt đầu căt dây thừng, nhưng vì bị trói rất chặt, cho nên cậu cắt luôn vào cổ tay của mình.
Lúc Quý Lương Mạc tiến vào liền nhìn thấy toàn thân Mạnh Hạ ướt sũng, trên lưng loang lỗ vết máu mới kêu lên một tiếng kinh tâm động phách, nhưng cậu vẫn đang cầm mảnh kính cắt vào cổ tay, bèn đi tới giật mảnh kính trong tay Mạnh Hạ : "Em vì sao phải tự sát?"
". . ." Lực chú ý của Mạnh Hạ hoàn toàn để vào việc cắt đứt sợi dây, Quý Lương Mạc xuất hiện làm cho cậu căn bản không kịp phản ứng, ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Quý Lương Mạc : "Quý Lương Mạc?"
"Đi bệnh viện trước." Quý Lương Mạc nói xong cởi trói cho Mạnh Hạ.
"Anh vào bằng cách nào? Chẳng phải hắn khóa cửa sao?" Quý Lương Mạc không cẩn thận đụng vào vết thương trên cổ tay Mạnh Hạ, khiến Mạnh Hạ đau xuýt xoa.
Quý Lương Mạc lấy ra một sợi kẽm : "Chuyên này, thường hay làm."
Nếu Mạnh Hạ không nhìn lầm, tên này mới vừa rồi là đang đắc ý đi, vì thế Mạnh Hạ lại một lần nữa hoài nghi, rốt cuộc Quý Lương Mạc làm nghề gì? Có thể dùng một sợi kẽm mở cửa này nọ, còn nói thường hay làm nữa chứ.
Dù sao Mạnh Hạ nghĩ đời này mình cũng không bao giờ muốn bước chân vào nơi này, khi rời đi cùng Quý Lương Mạc, cậu ôm cổ Quý Lương Mạc, mình và Lý Nhiên thật sự chấm hết rồi. . . Rõ ràng có thể chia tay trong vui vẻ, vì sao lại biến thành tình trạng này.
"Chẳng phải anh bị Lý Nhiên giam giữ sao?" Mạnh Hạ nằm trên giường bệnh hỏi.
Quý Lương Mạc dời tầm mắt khỏi màn hình di động : "Không có, chỉ bị người ta vây đánh một trận, sau khi trở về phát hiện em biến mất, nhờ người tìm, Lạc Minh Văn nói em bị Lý Nhiên bắt rồi."
"Lạc Minh Văn?"
"Đúng."
"Tại sao anh lại quen biết hắn?"
"Từ nhỏ cùng nhau lớn lên."
". . ." Tại sao mình và Triệu Hiểu cũng cùng nhau lớn lên, mà lại không biết bạn trai hiện tại của cậu ta và Quý Lương Mạc là thanh mai trúc mã a?
"Tôi cảm thấy có lẽ sau này khẳng định mình sẽ bị ám ảnh." Mạnh Hạ vừa lơ đãng nói như vậy, lại không để ý thấy Quý Lương Mạc trong nháy mắt hiện lên vẻ lo lắng.
"Tiểu Hạ?" Triệu Hiểu cầm theo bình giữ ấm đi vào, phía sau là Lạc Minh Văn cũng theo sát gót.
Nhất thời hai mắt Mạnh Hạ tỏa sáng : "Triệu Hiểu, nhanh đi, cho tớ ăn nào."
"Cứ như con gấu nhỏ ấy, cậu như này mà gọi là mới thoát khỏi ngục tù đó hả?" Triệu Hiểu nói xong ngồi xuống mở bình giữ nhiệt ra.
Ánh mắt Mạnh Hạ không rời một li khỏi bình giữ nhiệt : "Tớ nhìn thấy Lý Nhiên liền buồn nôn, cơ bản không ăn vào nổi cái gì cả, cậu chỉ có thể chắc chắn một điều rằng bây giờ tớ vẫn còn sống là tốt lắm rồi."
"Chuyện thế nào rồi?" Quý Lương Mạc hỏi.
Lạc Minh Văn đứng bên cạnh nở nụ cười : "Hắn động tay động chân vào hàng hóa của cậu, đương nhiên tôi cũng có thể làm như vậy với hắn, cậu không phát hiện ra khi hắn nhận được cuộc điện thoại kia sắc mặt đen thui sao, tôi gởi hàng qua cho Lý tổng rồi, dù sao thì cậu vừa biết vợ bé nhỏ của mình biến mất, ngay cả công việc cũng không thèm để ý." Lạc Minh Văn nói xong nhướng mày : "Người anh em, lần này tính tạ ơn thế nào đây?"
". . ." Mạnh Hạ ngồi một bên nghe được đầu liền đau nhức, câu "Vợ bé nhỏ" trong miệng Lạc Minh Văn khẳng định không phải là mình, vì thế Mạnh Hạ buông bình giữ nhiệt nằm xuống giường, kéo chăn chùm lên đầu.
"Bộ cậu không sợ vết thương bị nhiễm trùng sao?" Triệu Hiểu nói xong kéo chăn ra.
Mạnh Hạ nói : "Cậu không cần quan tâm tôi, hiện tại tôi không muốn nói chuyện!"
Quý Lương Mạc lại hơi sửng sốt, sau đó nói : "Để em ấy yên tĩnh một chút, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
"Anh nói Tiểu Hạ có thể bị ám ảnh hả?" Đứng trên hành lang Triệu Hiểu nghe thế thì nở nụ cười : "Tôi không thấy cậu ấy có vấn đề gì cả, tên nhóc này, rất khỏe mạnh đấy."
". . ." Lạc Minh Văn ở một bên lại không nói gì, chỉ cau mày nhìn Quý Lương Mạc, sau đó vỗ vỗ vai hắn : "Chuyện của cậu ấy và cậu không giống nhau."
Quý Lương Mạc không nói, chỉ im lặng thừa nhận cách nghĩ của mình.
Mà sự buồn bực của đương sự Mạnh Hạ chính là mình cư nhiên chỉ vì một cái nhìn của Quý Lương Mạc mà vui vẻ, vì thế tự hỏi chẳng lẽ mình thật sự động tâm với mặt than sao?