Sau khi mang chú chó sang nhờ Tuệ chăm sóc, Lâm lên xe khách và đi về quê. Quê của Lâm nằm ở vùng ngoại thành, nơi có biển có núi, phong cảnh cũng rất tuyệt. Bước chân từ trên xe khách xuống, Lâm hít một hơi dài.
“Đi đâu thì đi, quê nhà mình vẫn là tuyệt nhất.” Không để ý xung quanh, Lâm giang rộng hai cánh tay để cảm nhận không khí trong lành. Nhưng cánh tay cô vô tình đã đập vào trong mặt của một người đang đi từ phía sau.
“Úi.” Là một chàng thanh niên, dáng người cao ráo, anh ta mặt một chiếc áo sơ mi caro xanh trắng chiếc quần tây đen, rất lịch sự.
“Sorry, tôi không biết là anh ở phía sau.” Lâm rút tay lại ngay, và hơi cúi đầu.
“Con gái mà không ý tứ gì hết.” Anh ta vừa xoa xoa mặt vừa nói.
“Tôi sai, tôi đã xin lỗi, còn chuyện tôi có ý tứ không thì hình như không liên quan đến anh. Xì.” Lâm Lâm lè lưỡi rồi quay người bỏ đi.
Chàng trai ngơ ngác trước thái độ của cô. “Loại người gì đây.”
Lâm Lâm về đến nhà.
“Ba, mẹ, con vể tới rồi đây.”
“Ôi, Lâm Lâm, con gái của mẹ.” Mẹ cô chạy từ trong bếp ra, ôm chằm lấy cô. Mẹ nhớ con lắm.”
“Mẹ có làm quá không, con nhớ 2 tuần trước mẹ vừa lên thành phố thăm con mà.”
“Đúng là sinh cục đá còn hơn là sinh ra con, không có quan tâm cảm giác người khác gì hết, hèn gì đến giờ con vẫn cô đơn.”
Lâm Lâm ngồi xuống ghế. “Mẹ không cần khiêu khích con.”
“Lần này con về mấy ngày?”
Lâm sợ nói ra việc mình bị đuổi thì mẹ cô sẽ lo: “Con có nhiều ngày phép nên lần này sẵn về nghĩ dài hạn luôn, ba đâu mẹ?”
“Ba con đang ở bên nhà hàng xóm đánh cờ.”
“Con cũng không thấy mệt, con cất đồ xong thì con đi dạo xung quanh một tí.”
“Ừ, nhớ về trước giờ cơm.”
Lâm Lâm cất đồ lên phòng rồi đi ra bờ sông mà lúc nhỏ cô hay tới. Trước đây, do bận việc nên 1 năm cô cũng chỉ về 1,2 lần, thường vào dịp lễ Tết, năm vừa rồi do Tết cô phải đi công tác xa nên cũng không về được. Lần này, đúng lúc vừa bị đuổi việc, trở về quê nghỉ ngơi một thời gian cũng là một chuyện tốt.
Ngồi xuống một tảng đá to, Lâm ngâm chân xuống, làn nước mát làm tâm trạng cô cũng thoải mái, nhẹ nhõm, quan sát thấy gần đó có mấy đứa trẻ đang tắm sông, giống như cô hồi nhỏ. Chợt…
“Cứu…Cứu với…” ở giữa sông, có một cậu bé đang trồi lên thụp xuống mặt nước.
Lâm hớt hải đứng dậy, sững người một lúc, rồi cởi áo khoác ra định nhảy xuống cứu thì từ phía sau cô, có một bóng người bay tới, bơi nhanh ra kéo đứa bé vào bờ. Người dân xung quanh cũng nhanh chóng chạy đến xem đứa bé, may mà đứa bé ngộp nước không lâu nên không sao.
“Cám ơn cậu nhiều lắm.” Người nhà đứa bé vô cùng cảm kích anh ta, xong bồng đứa bé đi.
Anh ta đứng dậy, vắt sơ nước trên áo, nhìn quanh tìm cái túi mà lúc nãy quăng một bên để nhảy xuống sông cứu đứa bé. Lâm Lâm bước tới đưa anh cái túi cô nhặt được.
“Của anh phải không?”
“À, đúng rồi, cám ơn cô.” Anh ta nở nụ cười tươi rói. Thân hình rắn chắc đằng sau bộ quần áo ướt, cộng thêm nụ cười này, khiến anh ta trở nên hoàn hảo.
Lâm Lâm trước giờ cũng có chút phản ứng đối với những người đẹp trai, nên mắt cô dừng lại trên người anh ta hơi lâu, quên mất là mình đang cầm cái túi, không nhớ buông tay ra.
“ À, cám ơn, cái túi.” Anh chàng thấy Lâm như đứng hình nên nhắc lại.
Lâm chợt tỉnh, buông tay ra khỏi cái túi.
“Cô hình như không phải người ở đây nhỉ, tôi ở đây cũng mấy tháng, chưa gặp cô bao giờ?”
“À, tôi lớn lên ở đây, nhưng mấy năm nay lên thành phố làm việc, anh không biết tôi cũng phải, anh là con của nhà nào nhỉ, tôi cũng thấy anh lạ…”
“Tôi là…” Anh ta chưa kịp trà lời thì ba của Lâm Lâm bước tới.
“Lâm Lâm, con đã gặp Thiên Tứ rồi à.” Ông Lâm cười, nụ cười có ẩn ý.
“Chào bác Dương, đây là Lâm Lâm ạ? Bao nhiêu năm không gặp rồi, quả thật không nhận ra cô mà.”
Lâm Lâm cũng ngạc nhiên nhìn anh ta: “Thiên Tứ, là tên gầy nhom hồi nhỏ lúc nào cũng xụt xịt mũi, chạy theo sau mình đây hả?”
Vương Thiên Tứ là bạn thời thơ ấu của Lâm Lâm, hơn cô 2 tuổi, tính cách cô lúc nhỏ rất giống con trai, lại khá mạnh mẽ, Thiên Tứ thì ngược lại, hồi nhỏ ốm yếu lại hay bệnh, lúc nào cũng chạy theo đằng sau Lâm Lâm. Khoảng 10 tuổi, ba mẹ anh ly dị, mẹ anh lấy chồng khác, anh cùng mẹ di dân sang Mỹ. Từ đó cô không còn gặp lại Tứ nữa, sau bao năm, anh ta đã thay đổi, trở thành một thanh niên ưu tú rồi và cũng là người mà ba mẹ Lâm đang muốn cô coi mắt.
Sau màn chào hỏi giới thiệu thì tất nhiên là tới màn cùng nhau ăn cơm trưa để trò truyện thêm.
“Thiên Tứ nó giỏi lắm đó, học ở nước ngoài về, sắp tới cũng lên thành phố làm việc đó.” Mẹ cô nhiệt tình giới thiệu.
“Anh làm ở công ty nào?”
“À…Tôi cũng chưa biết, tôi đang suy nghĩ giữa 2 chỗ, chưa đưa ra quyết định. Còn cô, cô đang làm ở đâu?”
Câu hỏi của anh ta bất giác khiến Lâm giật mình, cô vẫn chưa nói với ba mẹ là cô đã bị đuổi việc, chuyện tế nhị này có lẽ nên nói riêng, không nên để trở thành chủ đề trong bàn ăn được, đặc biệt là lại nói trước mặt người con trai mà cô đang coi mắt, dù cô có thích hay không.
“À, tôi làm nhân viên của công ty R&R”
“Tôi biết công ty đó, nó cũng là một công ty tốt và khá nổi tiếng.”
Lâm Lâm chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.
………………….
Tối hôm đó, cô đang ngồi ở hiên nhà thì mẹ cô đi ra.
“Con thấy Thiên Tứ thế nào, có phải là rất tuyệt không? Đẹp trai, lại có tài, hai đứa lại quen từ nhỏ, mẹ rất muốn cậu ta trở thành con rễ nhà mình đó.”
“Tụi con chỉ mới gặp lại và nói chuyện với nhau có một lúc, bao nhiêu năm rồi, con người thay đổi thế nào, sao mình biết được mà mẹ hỏi. Với lại người như thế, không chừng đã có bạn gái rồi, mẹ đừng làm quá, không khéo mất mặt con gái mẹ.”
“Chuyện đó con yên tâm, mẹ đã điều tra rồi, cậu ta chưa có vợ cũng chưa có bạn gái, lần này ông nội cậu ta mất, nên cậu ta về, với lại dự tính sẽ sống và làm việc ở đây luôn, không về Mỹ nữa. Nên mẹ mới gọi con về ngay đó, con gái mẹ ngoại hình, công việc cũng không thua kém ai...” Mẹ cô thao thao nói.
Lâm nhìn mẹ mình mà bái phục khả năng bắt sóng và phát thanh của bà.
“Con bị đuổi việc rồi.” Lâm nói ngắt ngang lời mẹ, cô chợt cảm thấy đến lúc nói chuyện này ra rồi, có dấu cũng không được lâu chi bằng nói sớm.
Bà Dương đang cao hứng, nghe xong thì im bặt, ngơ ngác nhìn con gái mình.
“Sao…lại thế?”
“Thì cạnh tranh thương trường khốc liệt ý mà, không có mối quan hệ với những người có quyền thì bị đá ngay thôi. Mà mẹ yên tâm, con nghĩ ngơi một thời gian thì sẽ xin việc khác, con không tin là mình không tìm được việc tốt hơn.”
“Con đã 27 tuổi, chồng con không, sự nghiệp cũng không…” Bà Dương nhìn Lâm Lâm tặc thở dài.
“Mẹ làm vậy là sao, kì thị con gái mình à…”
“Trước đây con lấy công việc để mà lơ chuyện kết hôn, giờ con bị đuổi rồi thì lo mà tập trung vào việc tìm con rễ cho mẹ, giữ chặt lấy Thiên Tứ đó, nó là vị cứu tinh cho cuộc đời con…Lần này mẹ không nhượng bộ cho con nữa đâu, nhớ lấy.” Bà Dương đi vào trong nhà.
“Thôi rồi, lần này mẹ làm thật rồi.” Đây cũng không phải lần đầu cô coi mắt theo ý mẹ, nhưng quả thật, mấy người trước không so sánh được với Thiên Tứ. Ấn tượng đầu tiên của anh ta trong mắt cô cũng không tệ, đáng suy nghĩ.
Trước giờ, tuy cô không có mẫu hình lý tưởng riêng, thường thì gặp ai tỏ tình mà cô thấy thuận mắt thì đều thử tìm hiểu, chỉ là sau khi tìm hiểu thì không thấy hợp nhau nên đành chia tay.