Hôm nay là tối thứ 7, khách sạn có tổ chức tiệc BBQ bên hồ, ở đầu hồ bơi có một sân khấu, bên dưới có một khoảng trống để mọi người khiêu vũ. Lâm mặc một chiếc váy ống hoa màu vàng, mái tóc xoã dài gợn sóng, gương trang điểm nhẹ nhưng cũng đủ làm cô trông khá quyến rũ. Những người khác cũng tập trung xuống hồ bơi, ai cũng diện và trang điểm thật đẹp, thấy Kiệt và Tứ xuất hiện họ vây quanh lại.Lâm cùng Tứ đi lấy chút thức ăn rồi ngồi xuống một chiếc bàn gần sân khấu, thấy Kiệt cầm đĩa thức ăn đi ngang, Tứ vẫy anh ngồi cùng. Lâm thấy thế cuối mặt xuống dĩa thức ăn, ăn liên tục. Kiệt ngồi xuống kế bên Tứ.
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, Tứ mời Lâm nhảy một bài, những người khác cũng nhanh chóng hoà mình vào bản nhạc.
"Hôm nay em đẹp lắm, đẹp nhất ở đây rồi."
“Cô Hân Hân ấy có vẻ thích bạn anh.” Chủ đề này khiến Lâm quan tâm hơn là mình có đẹp hay không.
Tứ nhìn theo hướng Lâm đang nhìn chằm chằm, thì thấy cô Hân Hân đang nhảy với một người khác nhưng mắt luôn hướng về Kiệt, anh chợt cười, dịu dàng nhìn Lâm:"Cô ấy cũng khá tốt, có hơi thẳng thắng, nhưng có lẽ sẽ hợp với thằng Kiệt".
Kiệt được mấy cô gái chủ động mời nhảy nhưng anh lạnh lùng từ chối, Hân Hân nhảy xong thì cứ sáp đến bên Kiệt, ngồi chéo chân để lộ cặp đùi thon dài và trắng của mình, chân cô không ngừng cọ cọ vào chân anh, Kiệt thì không có chút phản ứng gì.
“Anh bạn của anh bộ có vấn đề với phụ nữ hay sao, Hân Hân trông cũng quyến rũ lắm, lại tỏ tình ý rõ ràng như thế, nhưng sao anh ta vẫn thờ ơ vậy.”
“Anh quen nó từ hồi đại học, tính đến giờ nó cũng có quen với hai cô gái, nhưng toàn là người ta chủ động với nó, cô đầu tiên khá nhất, được nửa năm lại chia tay người ta với lý do không còn cảm giác nữa, làm người ta khóc ròng mấy ngày, cô thứ hai còn tội hơn, không quá 1 tháng.”
“Ba mẹ anh ta không hối thúc anh ta à?”
“Nó là trẻ mồ côi, tự lấy học bổng rồi sang Mỹ học, tính ra nó cũng tài giỏi…” Nghe Tứ kể sơ về cuộc đời của Kiệt, Lâm chợt cảm thấy nặng lòng và nể phục Kiệt.
Bản nhạc kết thúc, Tứ và Lâm trở về bàn.
“Sao mày không ra nhảy?” Tứ hỏi.
“Tao không có hứng.” Kiệt uống một hớp rượu.
“Ồ, Giám đốc Vương.” Một người đàn ông trung niên đi tới chào Tứ, Tứ nhìn ra khách hàng của mình, đứng lên bắt tay, nói với Lâm chờ anh một lúc rồi đi theo ông ta sang bàn bên cạnh để chào hỏi vài đối tác khác.
Lâm biết anh phải xã giao với khách nên cũng không nói gì, ngồi lại cùng với Kiệt, không khí có vẻ yên ắng. Lâm nhìn nhìn Kiệt có vẻ như muốn nói gì đó rồi lại không dám nói.
“Cô muốn nói gì…bình thường miệng mồm dữ lắm mà, giờ lại giả bộ e dè.”
“Tôi có nghe Thiên Tứ nói về hoàn cảnh của anh, không ngờ nhìn bề ngoài anh vậy mà lại có hoàn cảnh…” Lâm chưa nói hết câu thì Kiệt đã chen vào.
“Không ngờ tôi là cô nhi chứ gì, cần gì mà ấp úng, tôi không thấy đó là điều đáng xấu hổ gì…”
“Xin lỗi, tôi chỉ là nghĩ gì nói đó, ý tôi là, tôi rất khâm phục anh.” Lâm mỉm cười. “Trước đây tôi luôn nghĩ anh là cậu ấm, thích sai khiến ra lệnh cho người khác.”
“Cô nghĩ gì tôi không quan tâm, cô nên lo cho thằng Tứ thì hơn, coi bộ tối nay nó không thoát được rồi.” Lâm nhìn theo hướng Kiệt nhìn thì thấy Tứ đang trong đám đông, có vẻ uống khá nhiều.
………………………..
Sáng sớm, Tứ do hôm qua uống cùng với khách hàng khá khuya, giờ chắc cũng không thể dậy nổi nên cô thức dậy mà không gọi điện cho anh, thay quần áo và một mình đi ra ngoài biển để lặn ngắm san hô, khi chuẩn bị leo lên thuyền thì nhìn thấy Kiệt đã ngồi trên đó.
“Anh đi đâu mà sớm vậy?”
“Tôi vừa ngắm mặt trời mọc, giờ đang tính đi lặn.”
“Tôi cũng đang tính đi.” Lâm nhìn Kiệt, cô không biết anh có tránh mặt cô mà đi xuống thuyền lại không, nhưng anh vẫn ngồi yên. Lâm leo hẳn lên thuyển.
“Thằng Tứ hôm qua uống khá nhiều, nó vẫn còn ngủ say.”
“Tôi biết, tôi cũng không gọi cho ảnh, cứ để ảnh ngủ.”
Chiếc thuyền đưa Kiệt và Lâm đi ra giữa biển, nơi nước biển trong veo và có nhiều san hô, cả hai đeo dụng cụ lặn và xuống nước, nhưng họ không bơi chung mỗi người tự bơi ngắm san hô, được một lúc thì Kiệt trồi lên, leo trở lại thuyền, cởi đồ lặng ra, nhìn quanh tìm Lâm.
“Cô ta vẫn chưa quay lại à?” Chủ thuyền lắc đầu với anh, anh cảm thấy như có điều bất ổn, quay người nhìn xung quanh tìm.
“Dương Lâm Lâm, cô ở đâu…Lâm Lâm.” Anh ngó tứ phía thấy xa xa có dáng người đang trồi lên thụp xuống mặt nước, tay vẫy vẫy. “Cứu tôi …Tôi…bị…chuột…rút…”
Kiệt vội vàng nhảy xuống, bơi về phía Lâm, gần tới nơi thì cô đã chìm xuống mặt nước, anh bơi tới, thụp đầu xuống nước, nhìn thấy Lâm đang lơ lửng, hai mắt đã nhắm lại, anh giơ tay nắm lấy tay cô kéo về phía mình, bình dưỡng khí của cô hình như đã bị hư không dùng được nên Kiệt đành tự mình giúp cô, môi anh chạm vào môi cô và thổi không khí vào, hai mắt Lâm từ từ mở ra và khuôn mặt Kiệt xuất hiện trước mặt cô, môi họ dính vào nhau một lúc.
Tuy nụ hôn xảy ra dưới nước là do tình thế nguy hiểm nhưng mà cảm giác hai bờ môi chạm vào nhau cũng rất rõ rệt, tim họ cũng đập loạn lên, cả người nóng ran. Lâm cũng đã thở lại được bình thường, nhưng không biết vì sao, môi cả hai người vẫn không rời nhau, một tay Kiệt ôm eo, một tay ôm đầu của cô, tay cô không hiểu vì sao cũng chủ động ôm lấy người anh, đôi mắt họ dần nhắm lại chìm đắm trong giây phút này. Đến khi nghe thấy tiếng động cơ của thuyền họ mới mở mắt và rời môi nhau ra, ông chủ thuyền đã lái thuyền đến gần để kéo họ lên.
Lâm cởi đồ lặn ra, ông ta khoác hai chiếc khăn bông lớn lên vai họ: “Hai người không sao chứ?”
“Không…sao” Lâm Lâm đứng dậy, nhưng chân cô chợt đau, làm cô ngả về phía trước.
Kiệt ôm lấy cô. “Đau thì đừng cố gượng, ngồi xuống đây đi.” Mặt Lâm chợt nóng ran, anh đỡ cô đến ngồi ở mạn thuyền, rồi ngồi xuống giơ tay chạm vào chân Lâm, Lâm chợt thấy ngượng, cảm giác lần trước anh xoa bóp chân cô khi ở Singapore lại tràn về.
Lâm để yên cho Kiệt xoa bóp một lúc. “Cử động được chưa?” Lâm cử động chân mình thấy có vẻ ổn hơn.
“Hình như được rồi, cám ơn anh.” Lâm cười nhẹ, rồi chợt Lâm phát hiện trên lưng, ở vị trí gần cổ của Kiệt có vết bớt, trước giờ anh toàn mặt áo sơ mi, không để lộ vùng đó, lần này đi biển, mới thấy anh mặt áo thun, nhưng nếu anh không cúi xuống thế này thì không thể nào nhìn thấy vết bớt đó. “Trên lưng anh, có vết bớt à?”
“À, không phải vết bớt, mà là vết sẹo, hồi nhỏ không cẩn thận bị phỏng thui.”
Lâm mơ hồ nhớ lại lần bị rắn cắn, người cõng cô từ trên núi xuống có một vết bớt trên lưng, từ trước giờ cô không thấy trên lưng Tứ có, cô cứ nghĩ là do mình bị rắn cắn mà hoa mắt nhìn nhằm, nhưng giờ trên lưng Kiệt có vết bớt đó, chẵng lẽ Kiệt mới là người cõng cô đi cả đoạn đường dài đó sao.
“Trước khi xuống nước phải khởi động kỹ chứ…Đúng là không nên để cô một mình, cô sẽ gây ra những chuyện rắc rối. Đây không phải là lần đâu.”
Đang suy nghĩ thì nghe Kiệt mỉa mai, cô nhìn Kiệt với ánh mắt hình viên đạn: “Đừng tưởng cứu tôi thì muốn nói gì thì nói, lần này anh có lợi rồi còn gì, hôn tôi lâu thế kia.” Nói xong cô biết mình lỡ lời, ánh mắt cả hai chạm nhau rất lâu rất lâu, họ cùng nhớ đến cảnh tượng lúc nãy, tim lại bắt đầu đập mạnh. Tiếng chuông điện thoại vang lên, ông chủ thuyền mang ra đưa cho Lâm, lúc nãy đi lặn cô đã gửi ở chỗ ông chủ thuyền, hai người thu ánh mắt lại.
“Alo, em nghĩ anh còn mệt, không muốn đánh thức nên em ra biển lặn.” Đầu dây bên kia là Tứ, cô vừa trả lời điện thoại vừa để ý ánh mắt của Kiệt, cảm giác như cô không muốn anh nghe được, cũng không biết vì sao cô lại nghĩ như vậy. “Em cũng sắp về rồi.”
Thuyền cập bến, Kiệt bước xuống trước giơ tay ra đỡ Lâm xuống.
“Lúc về hỏi khách sạn có kem xoa bóp chân không, uống chút sữa nóng cho ấm” Đang nói thì Tứ từ xa chạy lại.
“Có chuyện gì vậy?”
“Bạn gái mày không cẩn thận bị chuột rút, mày chăm sóc cô ấy nha, tao về trước đây.” Kiệt đi ngang qua hai người và trở về khách sạn.
Hôm qua, ai cũng uống khá nhiều, đến lúc mọi người thức dậy thì cũng đến gần trưa, ăn trưa xong thì họ cũng chuẩn bị lên thuyền về.
Tối hôm đó, Lâm nằm trên giường, đầu cô lại hiện lên cảnh tượng lúc sáng. “Sao mỗi lần…anh ấy chạm vào mình, mình lại có một cảm giác kỳ lạ…” Lâm lắc đầu cố tránh những hình ảnh đó. “Không được, mình đã có Thiên Tứ, mình không thể nghĩ đến người đàn ông khác, anh ta lại là bạn thân của Tứ, mình không thể tệ như vậy được…” Lâm co người trong chăn, hai mắt nhằm nghiền lại cố đẩy những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu. Cô không biết rằng, đêm hôm đó, Kiệt cũng trằn trọc, mất ngủ.