Có Một Tình Yêu Tên Chờ Đợi

Chương 30: Chương 30: Ấm áp 5




Đạm Như không nói gì thêm.

Tề Tín lái xe, nhìn thẳng vào mặt đường trước mặt, khóe mắt lại để ý nhất cử nhất động của Đạm Như.

Rất lâu sau đó, Đạm Như đột nhiên lên tiếng: “Tề Tín, kết hôn với em đi.”

Tề Tín châm chọc kéo cao khóe môi: “Có thể được sao?”

Đạm Như tiếp tục nói: “Em yêu anh, thật sự em rất yêu anh, chỉ cần anh kết hôn với em, em sẽ đưa tài liệu vụ giao dịch U từ chỗ quản lý cho anh.”

Tề Tín lắc đầu: “Đạm Như, nếu anh muốn, thì giờ anh đã có thể cướp lấy được rồi, em không uy hiếp được anh.”

Đạm Như nở nụ cười: “Không uy hiếp được? Anh chắc chứ?”

Tề Tín sửng sốt, quay đầu: “Đạm Như, em đừng động đến Hoa Nguyệt Nguyệt.”

Đạm Như cười đến vui vẻ, gương mặt xinh đẹp như thể bị một nụ cười làm cho biến dạng đáng sợ: “Xem ra, đúng là anh thích Hoa Nguyệt Nguyệt, thích đến mức không thể quay đầu nhỉ.”

Tề Tín nhàn nhạt trả lời: “Là yêu, cô cơ bản không hiểu đâu.”

Đạm Như đưa ngón tay cuốn cuốn lấy tóc mình, nói: “Vậy sao? Tề Tín, tôi vừa nói là tôi yêu anh đấy, vậy mà anh ngay trước mặt tôi nói là anh thích người khác, anh đã nghĩ đến hậu quả chưa?”

Tề Tín bình tĩnh đáp: “Chắc là bố tôi đã báo cảnh sát rồi, hơn nữa, bố tôi sẽ không để Hoa Nguyệt Nguyệt gặp nguy hiểm.”

Đạm Như nở nụ cười: “Bố anh sẽ làm thế, nhưng tay chân là của Hoa Nguyệt Nguyệt kia mà, anh nói xem, nếu cô ta thấy tin nhắn anh gửi, gọi cô ta ra ngoài, thì sẽ thế nào đây?”

Ý cười trong đôi mắt hoa đào biến mất, anh rút một tay, sờ sờ điện thoại trong túi quần áo.

Biến mất từ bao giờ?

Đạm Như nhìn anh, nói: “Tôi đã nói với anh rồi, trước khi vào công ty này, cuộc sống của tôi không phải thứ anh có thể tưởng tượng được đâu, mấy trò ăn cắp vặt thế này, với tôi chỉ là muỗi.”

Tề Tín cố bình tâm lại, bật người vòng xe lại.

Đạm Như cười lạnh: “Tề Tín, đừng cố mà làm gì, từ nãy tôi nói để anh lái xe, giờ anh đã lái đến ngoại ô rồi, trở lại công ty, cũng mất ít nhất là một giờ kia.”

Tề Tín tăng lực ấn chân ga.

Đạm Như nói tiếp: “A, trước khi vào công ty, tôi còn quen biết một vài người, tôi nghĩ bọn họ chắc đã đang chờ Hoa Nguyệt Nguyệt ở cửa rồi đó.”

Tốc độ chiếc xe đã bằng mức đua xe, chắc hẳn đã bị bắn tốc độ.

Có điều, bây giờ với Tề Tín, chuyện đó không phải là chuyện quan trọng.

Từ đầu đến cuối anh không hề muốn Hoa Nguyệt Nguyệt bị dính vào chuyện này, giống như khi anh vừa mới vào công ty, đã nghe nói Hoa Nguyệt Nguyệt và Đạm Như không hợp nhau rồi. Nói thế nào thì nói, là chồng của Hoa Nguyệt Nguyệt, cả tình cả lý, đều phải thương vợ, hơn nữa, Hoa Nguyệt Nguyệt là bảo bối anh nâng niu, bị một ả dựa vào tư sắc để thăng chức bắt nạt, không lẽ anh lại không làm gì?

Trước khi vào công ty, Tề Hùng Trạch cũng đã nói, chi và thu của công ty có vấn đề, tuy trên số liệu cũng không phải là lớn, không phát hiện được, nhưng sơ hở này đã tồn tại từ mấy năm nay rồi, qua bao nhiêu thời gian như thế, số tiền này có thể nói là thực sự rất khổng lồ, Tề Hùng Trạch hoài nghi trong công ty có người muốn ăn rỗng công ty.

Tề Tín trước đây chưa từng nghĩ đến chuyện thừa kế công ty. Với anh, công ty của cha anh, chính là một sự trói buộc.

Có điều, coi như là vì người đó, anh cũng phải thừa kế nó.

Lúc trước, khi Hoa Nguyệt Nguyệt vào làm ở đây, anh đang ở Mỹ cũng đã biết rồi, anh đã gọi cho Tề Hùng Trạch, nói, nhất định bố phải tuyển cô ấy.

Tuy bằng cấp của Hoa Nguyệt Nguyệt chưa tính là cao nhất, nhưng anh tin tưởng năng lực của cô.

Từ trước đến nay, chỉ cần là chuyện cô muốn làm, cô sẽ dốc hết sức mà hoàn thành. Kể cả Trình Hòa.

Cũng bởi vì sự cố chấp ấy, ngày ấy anh mới nghĩ rằng chuyện chẳng có cách nào cứu vãn, giống như một cú giãy cuối cùng trước khi hấp hối, anh rời nơi này mà đi.

Anh vẫn luôn nghĩ, vì sao hồi đó vào lúc Hoa Nguyệt Nguyệt tự khóc thầm, anh không thể bước về phía trước mà nói ra tất cả với cô?

Suy cho cùng, chỉ có hai chữ, hèn nhát.

Anh sợ sẽ phải nhận một lời cự tuyệt.

Đó là điều anh luôn sợ hãi.

Hôm nay anh có Hoa Nguyệt Nguyệt ở bên mình, có đôi khi anh cũng không thể tưởng tượng được ra, chuyện này như một giấc mộng dài. Người khác còn nói Hoa Nguyệt Nguyệt không xứng với anh, nhưng chỉ có anh biết, ngay từ đầu, anh đã chẳng xứng với cô.

Cô dũng cảm, mà anh thì hèn.

Trong tình yêu, trong tất cả.

Anh muốn tạo ra một cuộc sống tốt đẹp cho Hoa Nguyệt Nguyệt., Mấy lão già trong ban giám đốc vẫn khinh thường tác phong của anh, Tề Hùng Trạch đã nói, đây là một cơ hội để thay đổi hình tượng của anh. Đối với Hoa Nguyệt Nguyệt đây cũng là chuyện tốt.

Người khác sẽ không còn dễ dàng mà đặt điều cho Hoa Nguyệt Nguyệt nữa, nói cô vô dụng thế mà cũng làm trưởng phòng.

Anh thừa nhận, lúc đầu, đúng là anh ngầm nâng đỡ cô, nhưng sau này, những thành quả đó là tự bản thân cô cố gắng, chứng minh lựa chọn của anh không hề sai.

Chuyện này vốn không an toàn, ngay từ đầu anh cũng không muốn để Hoa Nguyệt Nguyệt biết.

Tề Hùng Trạch đã nói, nếu như thành công, thì có thể bảo vệ được quyền thừa kế công ty của anh.

Mà nếu thất bại…

Anh đánh cuộc một lần, anh muốn, mình không phải chỉ có thể cho Hoa Nguyệt Nguyệt cảm giác an toàn.



Đạm Như đột nhiên giành lấy tay lái, cô ta nói: “Tề Tín, anh định hủy hoại đời này của tôi phải không, anh đừng tưởng tôi sẽ khinh địch như thế mà để cho anh đi gặp Hoa Nguyệt Nguyệt.”

Xe của Tề Tín nhằm thẳng hướng một cột điện gần đó.

Cảm giác khó thở truyền lên đầu, trước mặt Tề Tín là túi khí.

Trước mắt anh có chút màu đỏ, anh cảm thấy đường phía trước mờ ảo quá, nhưng anh còn có ý thức. Nhìn qua Đạm Như ở bên cạnh, không phải là bị thương nhẹ, nhưng chắc cũng không nguy hiểm đến tính mạng, đã ngất rồi.

Anh vịn cửa xe đi ra, đầu tiên là gọi điện cấp cứu.

Sau đó cản một chiếc taxi, anh đưa tiền cho tài xế, nói: “Cho tôi mượn xe của anh, số tiền này là của anh, trước khi xe cứu thương đến, nhờ anh trông giúp người kia.”

Tài xế nhìn nhìn chỗ tiền đó, vẻ mặt có chút kích động, nhưng không yên tâm, hỏi: “Giờ anh còn bị thương ở đầu, lái xe không an toàn, chờ xe cứu thương tới đi.”

Tề Tín không trả lời anh ta, lên xe, để lại một vệt khói dài.



Hôm nay Hoa Nguyệt Nguyệt rất nhàn rỗi. Gần đây chẳng có dự án gì lớn, khó có dịp được nghỉ ngơi, cô ngồi trước bàn làm việc, lúc đi lấy cà phê, cô nghe một nhân viên nói: “Cậu nhìn thấy không? Trưởng phòng Tề và trưởng phòng Đạm ra ngoài đó.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Mình không rõ lắm, dù sao cũng chỉ là vừa hay mình đi qua thôi. Mình nghe trưởng phòng Đạm bảo trưởng phòng Tề đi theo cô ta. Hình như là đi đâu ý?”

“Đang giờ làm việc mà?”

“Đúng rồi, người đâu, chắc gì đã được làm phu nhân chủ tịch chứ, chưa chi đã đòi bỏ việc rồi.”

“Ầy, đúng là phiền.”

“Bây giờ đàn ông đúng là chỉ biết nhìn bề ngoài mà.”

“Không biết nữa. Chẳng ai phát hiện nội tâm đẹp đẽ của chúng ta chứ, thật là đau lòng mà.”

Hoa Nguyệt Nguyệt ngây ngẩn cả người, tâm trạng bất an của cô lại nổi lên, giống như tối qua – bồn chồn, tim đập loạn.

Cảm giác này làm cô cảm thấy rất kinh khủng, cho nên cô mới khuyên Tề Tín đừng tới công ty.

Cô vội vàng chạy về hướng phòng làm việc của anh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.