Chương 43 Rất khó để chấp nhận hình phạt
Lúc Bạch Băng Tâm về đến tận nhà thì trời cũng đã tạnh mưa, cô bước vào nhà, toàn thân đến hơn phân nửa là bị ướt, cô rủ rủ mái tóc nâu ướt nhẹp, trong đầu vẫn còn nhớ đến cái xoa đầu nhẹ nhàng của Nguyễn Văn Lâm dành cho mình, tuy mặt ngoài là lạnh nhưng đôi mắt nâu thẫm kia trái ngược lại mang vẻ quan tâm: Nhớ thay đồ, cẩn thận ốm đấy.
Cậu ta luôn là người như vậy, luôn quan tâm đến cô, quan tâm cô từ nhỏ đến lớn, một phút cũng không rời, giống như anh trai nhỏ đang cố gắng bảo vệ đứa em gái bé bỏng vậy.
Cô hất hất tóc, cởi giày xếp ngay ngắn vào kệ rồi mở áo khoác ra, cầm lấy tay áo xoay vòng vòng.
- Con gái, con về rồi à? - Bạch Cẩu Thận từ bên ngoài gọi với ra, sau đó là tiếng bước chân trầm ổn của ông, vẻ mặt ông tràn đầy nụ cười mà nghênh đón cô, đến khi thấy cô, rồi lại nhìn cô từ đầu đến cuối, ông nhăn mặt mấy cái.
- Băng Tâm, sao con để người ướt vậy hả? - Rất quan tâm cô, ông đằng hắng giọng, lúc này ông đúng là một người ba nghiêm túc mà hành sự.
Còn cô, lại giống như đứa nhỏ mới dấu ba mẹ việc mình ăn kẹo vậy, nhưng cô lớn rồi, cô bình thản cười thật tươi chạy lại kéo vai ông đi vào nhà:
- Ba à, con đói lắm rồi, có gì ngon cho con ăn không?
Bạch Cẩu Thận ngay lập tức cười to, sau đó là vẻ cợt nhả mà cô vẫn luôn quen thuộc:
- Cực kì hấp dẫn, nhanh mau thay đồ ba cho con ăn trực mấy miếng.
Không chút chậm trễ, cô nhóc này ngay lập tức chạy vào phòng mà thay đồ, nhưng không ngờ lại gặp mẹ mình.
Nguyễn Lâm Như trong bộ quần áo thoải mái mà đụng phải mặt cô, khuôn mặt trung niên nhưng vẫn xinh đẹp như ngày nào của bà không khỏi làm cho cô cảm thán, đặc biệt là giọng nói cao vút của bà:
- Tâm, tại sao người lại ra nông nỗi đó?
Bạch Băng Tâm trợn mắt nhìn bà, sau đó nhìn bộ dạng mình, mẹ, có cần làm như cô sắp chết đến vậy không?
- Mẹ, con còn sống... - Đôi mắt trong trẻo kia long lanh, khiến cho khuôn mặt kia nhìn chỉ muốn hôn một cái.
Nguyễn Lâm Như ho nhẹ hai cái, sau đó phải ngầm thừa nhận, con gái mình thật đúng là rất giống mình, ngay cả cái vẻ mặt đó:
- Mau đi thay đồ đi.
Cô ngay lập tức lẻo đi, còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy giọng bà quát lên:
- Bạch Cẩu Thận, anh dám không cho em ăn thử sao?Rõ ràng là muốn gây chiến, cặp vợ chồng này tuy không còn trẻ tuổi nữa nhưng tuổi xuân vẫn còn, hai người vẫn còn muốn vui đùa theo vài năm nữa, mỗi lần cãi nhau, đều là ba cô nhường nhịn.
- Bà xã à, anh sai, em há miệng ra, anh đút cho, nào... A... - Ông nuông chiều mà đem một miếng thịt xào cùng hoa thiên lý cho vào miệng bà, sau đó mỉm cười vui vẻ.
Ánh mắt đầy tình từ cũng từ đó mà bắn ra, Bạch Băng Tâm rùng mình một cái, không chậm trễ nữa mà đi vào phòng thay đồ luôn.
Bữa cơm tất nhiên sẽ diễn ra rất thuận lợi nếu như không có câu nói của cô làm cho Bạch Cẩu Thận suýt nữa thì phun cơm ra ngoài, cô nghiêm túc nhìn ba mẹ:
- Con muốn thuê trọ, con muốn sống tự lập một thời gian, con muốn thành người lớn.
Cô chân thành là thế, vậy mà vẻ mặt ba mẹ cô giống như đang nghe một câu chuyện hài nhất trên đời.
- Tâm à, đợi khi nào trời hết mưa rồi nói nhé, như vậy, ba mẹ nghe rõ hơn nhiều đấy. - Bạch Cẩu Thận cợt nhả gắp một miếng thịt vào bát, sau đó còn gắp một miếng khác bỏ vào trong chén của bà xã yêu quý.
Bạch Băng Tâm thế mà hùng hồn, cô đập bàn hùng hồn tuyên bố:
- Con thấy... Như vậy rất bất công! Ba mẹ thấy đó, hằng ngày được chở đi ô tô đến trường thật sự rất gây chú ý với mọi người, con càng không muốn, con càng không thể cứ đi xe đạp quãng đường dài như vậy, càng không thể để cho Lâm suốt ngày chở con đi học được, ba mẹ... Không thấy thế rất bất công sao?
Thấy hai người lớn kia im lặng một lúc, cô nghĩ đã cảm hóa được hai người, ý chí quyết tâm ra đi cứ thế mà lên tới cao trào:
- Con cũng muốn đi làm thêm, muốn tự kiếm tiền để trang trải cuộc sống, con lớn rồi, không thể lúc nào cũng ba mẹ ở bên được. Con sẽ không sống như vậy nữa.
Đã vậy, đang đứng tuyên bố cho các bậc phụ huynh bày tỏ nỗi lòng của mình, cô nhóc không do dự mà cầm đũa gắp lấy một miếng lòng lợn cho vào miệng nhai nhồm nhoàm:- Con sẽ không gặp nguy hiểm đâu, ba mẹ cứ yên tâm!
Ba mẹ cô từ lúc cô nói chuyện đến giờ vẫn chưa nói một lời, vẫn lẳng lặng ăn cơm, cô nghĩ mình có khi nào thất bại không?
Nằm trên giường chuẩn bị ngủ một giấc, cô mong mình sẽ được toại nguyện.
Bên kia phòng, Bạch Cẩu Thận đang mát xa cho vợ yêu, ông hỏi han:
- Bà xã, thấy đỡ hơn chút nào chưa?
Nguyễn Lâm Như ngồi yên cho ông chồng hầu hạ mình, trầm ngâm một lúc mới mở miệng:
- Ông xã, em nói này...
Sau đó là tiếng rục rịch của hai vợ chồng kia, sau một lúc nữa lại nghe thấy tiếng hai vợ chồng cười rúc rích, cuối cùng lại là một màn thở gấp...
Ngày hôm sau, ngay khi Bạch Băng Tâm chuẩn bị đi ra khỏi nhà thì Bạch Cẩu Thận từ trong nhà chạy ra nói với cô:
- Băng Tâm, con định bỏ nhà đi thật sao?Cô há hốc mồm, trên người ông vẫn là chiếc tạp dề đó, vẫn là chiếc quần đùi đó, cô che miệng sau đó nhìn ông, hai mắt long lanh:
- Con... Con...
Biểu hiện y chác kẻ có lỗi.
Mặt Bạch Cẩu Thận nhăn lại thành một đường, rất nhanh ông đi tới đút mẩu giấy nhỏ vào bàn tay cô, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở:
- Ba có một người quen có quán trọ mở gần trường con, tiện lại trống một phòng, con cứ đến đó ở đi, có gì sau này phải chăm sóc tốt cho bản thân. Con cứ yên tâm, ba sẽ lo tốt cho con, sẽ gấp quần áo lại giúp con, chuẩn bị một số vốn cho con, con về nhanh đi ra khỏi nhà kẻo mẹ biết được rồi chết ba đó.
Lòng Bạch Băng Tâm lộp bộp mấy cái, nhìn người cha thân yêu, ánh mắt sùng bái.
Ba cô muốn đuổi cô đi nhanh vậy à?
Cô lắc đầu than vãn mấy cái, cuối cùng cũng đành gật gật đầu, cất mẩu giấy vào trong cặp rồi cười với ông:
- Con đi học trưa về sẽ ghé qua lấy đồ.
Đã vậy, Bạch Cẩu Thận còn chu đáo đi ra tới tận cổng tạm biệt vẫy tay với cô, thiếu điều chấm chấm nước mắt như trong các bộ phim truyền hình thôi.
Những cậu bé đi qua nhìn ông cười khúc khích, lúc này Bạch Cẩu Thận mới ý thức được mình vẫn chưa mặc quần áo chỉnh tề, đành trừng mắt nhìn mấy đứa nhỏ rồi lủi thủi vào nhà.
Nguyễn Văn Lâm đạp xe tới, thấy Bạch Băng Tâm đang lái xe hướng về phía mình đạp tới, khóe môi người này cong lên một cái ngay lập tức liền hạ xuống, anh rất nhanh xoay đầu xe đạp lại.
Bạch Băng Tâm nụ cười rạng rỡ nhìn anh, vẫy vẫy tay:
- Đại ca, chào buổi sáng.
Con nhóc này, buổi sáng chắc chắn không tệ, đêm qua mơ thấy chuyện gì hay sao?Anh gật đầu một cái, hai chiếc xe đạp băng băng trên đường, hai cái cứ đi song song với nhau như vậy.
Hôm nay cảnh trời không tệ, tâm trạng cô cũng không tệ, thật đúng là một ngày tốt lành.
Bạch Băng Tâm lại tủm tỉm cười, Nguyễn Văn Lâm tuy nhìn qua là nhìn về phía trước nhưng thỉnh thoảng vẫn đưa mắt nhìn về phía cô gái kia, trong ánh nắng nhè nhẹ của buổi sáng, mái tóc nâu đen kia lại tung bay trong gió, chiếc mũ lưỡi trai kia cũng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Anh muốn hỏi cô gặp chuyện gì mà vui đến vậy nhưng liền ngăn cản bản thân, cố gắng chờ đợi.
Đúng như dự đoán, đạp xe được mấy đoạn đường cô đã dí sát xe vào xe của anh, bám lấy tay anh cười tươi:
- Đại ca... Em vui chết mất.
Lòng Nguyễn Văn Lâm như không kiềm chế nổi, sôi sùng sục cả lên, khuôn mặt đẹp trai nhất thời chau lại, sau một giây lại trở thành không đổi sắc.
Cô lại luyên thuyên:
- Bây giờ em có thể tự do đi tìm đại ca mà không lo bị chửi nữa rồi. Ba em cho em ra ở riêng, còn chuẩn bị phòng trọ cho em nữa.
Đôi mắt nâu thẫm của anh sáng lên một cái, ngay lập tức mềm mại như ngọn sóng nhẹ nhàng trôi dạt vào bờ, anh cười mỉm một cái, cùng cô vui vẻ:
- Thường xuyên đến chỗ tao nhiều một chút.
Bạch Băng Tâm gật đầu chắc nịch, cô cười cười, bàn tay bíu lấy chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, cô ngừng đạp, để người con trai kia kéo cô đi một đoạn.
Anh vẫn đạp như bình thường, giống như việc kéo cô không tốt bất kì một chút sức lực nào vậy, cô nhe răng cười, hai cái lúm in sâu ở hai bên trông rất dễ thương.
Đi được mấy phút, người kia lại quay đầu nhìn cô, mặt hơi nhăn lại nhưng như vậy, càng khiến anh trở nên đẹp hơn. Anh hơi mất kiên nhẫn:
- Mày không thấy nguy hiểm hả? Mau buông tay ra.
Cô cười cười, bàn tay nắm chặt lấy tay anh buông lỏng ra, cô cứ thế mà đi ngang hàng, môi chu ra:
- Đại ca, anh cũng thật là... Sáng nay em còn chưa ăn sáng mà.
Anh vẫn mặt lạnh mà đạp xe, hơn nữa còn đạp nhanh hơn cô, đi trước cô một quãng dài, cô nhìn chiếc áo trắng tinh của anh cùng dáng người chuẩn không cần chỉnh kia, nước mắt ngắn dài.
Có cần phải đạp nhanh đến vậy không?
Cô ra sức đạp nhưng bàn chân ngắn ngủn của cô lại không tài nào so với bàn chân dài thẳng tắp kia, cô hờn cả thế giới vì mình không cao được như con nhà người ta.
Cô đâu có biết, người đi ở phía trước cô mặt mày nóng ran, lại nghĩ đến cảm giác bàn tay nhỏ bé kia chạm vào da mình qua lớp áo sơ mi kia. Cô đâu có biết... Trong lòng anh lại mong muốn ôm cô biết chừng nào?