Cô Nàng Bốc Phét Và Hoàng Tử Mìn

Chương 7: Chương 7




Chương 7 Chỉ có Băng Tâm là giỏi!

Cây bút xanh, đỏ, nguệch ngạc vẽ từng đường lên khuôn mặt trắng nõn bụ bẫm kia, vẻ mặt cậu nhóc cực kì sảng khoái thỏa mãn, cậu lại càng thích chí vẽ thật nhiều.

Vẽ xong, bàn tay cậu cũng nhuốm màu lông, cậu nhìn tác phẩm nghệ thuật do mình tạo ra, tấm tắc khen đẹp. Đắp kín chăn lên người, ngay cả đầu cũng không chừa ra, cậu nhóc mới an tâm đi vào phòng tắm.

Từ nhỏ, cậu không biết sợ là gì, tuy nghe nhiều người kể đi kể lại rằng trên đời có ma, nhưng cậu càng không tin là trên đời này có!

Suy nghĩ vẩn vơ, cậu rửa mặt một lúc cho tỉnh, sau đó vỗ vỗ má mình, đột nhiên, cảm giác ớn lạnh truyền đến từ sau gáy.

Đến khi quay người, cậu giật mình khi nhìn thấy một mái tóc đen xõa dài xuống tận đất, người khoác một chiếc áo trắng vấy máu, khuôn mặt gớm ghiếc đang trừng mắt nhìn cậu, cái lưỡi đỏ dài lều nghều.

Cậu sợ hãi đến nỗi đứng tim, chưa kịp la lên đã lăn ra đất bất tỉnh.

Bóng ma đó cười khà khà...

Khi cậu nhóc tỉnh lại đã là cuối buổi chiều, cậu lại đang nằm ngay trong nhà tắm, cũng may sàn khô rang nên quần áo cậu không bị ướt.

Cậu nhớ lại chuyện mình đã gặp ma, hai tay liền nổi da gà, nhìn ngó căn phòng.

Thật không ngờ, trong căn biệt thự này cũng có ma!

Khi rời khỏi phòng tắm, cậu nhìn chiếc chăn trùm kín nhưng vẫn nhô nhô kia, khóe miệng cong lên.

“Đáng đời con nhỏ!”

Chạy ra ngoài phòng khách, thấy mọi người vẫn còn đang nói chuyện say xưa, cậu bé rất bình tĩnh ngồi lên ghế sô pha, lấy một chùm nho từ đĩa hoa quả lên ăn, đồng thời góp vui:

- Có gì hay kể con nghe với!

Bạch Cẩu Thận, Nguyễn Lâm Như cùng bố mẹ cậu nhóc quay đầu nhìn cậu, khuôn mặt họ ngay tức khắc xám lại.

Cậu nhận thấy có gì đó sai sai, lại đảo cặp mắt trong veo nhìn họ:

- Mặt con dính mực à, hay sao mà mọi người nhìn con ghê vậy?

Không hẹn cả bốn người cùng gật đầu, cười khúc khích càng khiến cậu bé khó chịu.

“Quái lạ, lúc phá con nhỏ đó mình đâu quệt mực lên mặt đâu? Sao lại có được?”

Lúc này, một thân hình nhỏ bé, trên người mặc bộ đồ ngủ thỏ con, khuôn mặt trắng trẻo không tì vết.

Cô bé dụi dụi mắt nhìn cậu bé kia, đôi mắt to tròn mở ra:

- Anh ơi, mặt anh dính gì mà nhìn ghê quá à!

Mặt cậu bé ngay lập tức đen lại.

Rõ ràng anh đã “trang điểm” thật đẹp cho con nhỏ đó, vậy mà tại sao bây giờ nó lại trở nên bình thường như vậy?

Cậu đã nghĩ: Câu trả lời này, khoa hoặc đéo thể chứng minh!

Fuck! Con mẹ nó chứ! Cậu bé lấy chiếc gương nhỏ từ trong túi của mẹ mình ra soi, khuôn mặt lem luốc còn không bằng một thằng nghịch đất!

Nhanh như cắt, cậu chạy nhanh vào phòng tắm một lần nữa, rửa hết toàn bộ thứ nhơ nhớp trên người mình.

Và cậu không hề hay biết sự việc lần này là có người dở trò!

Cậu bước vào phòng cô, ngay khi cậu đóng cửa thật mạnh thì cô đã tỉnh ngủ rồi, sau đó cô dõi từng hành động của anh nhưng vẫn giả bộ nằm ngủ.

“Nhìn em nham hiểm vậy thôi chứ thật ra em còn nham hiểm hơn anh tưởng!” Cô bé nhìn cậu bé cười khà khà, không nói với cậu bất cứ một câu nào.

Cô cũng không nghĩ cậu lại sợ ma đến vậy, chỉ với bộ tóc giả, áo trắng của mẹ với chiếc mặt nạ dưỡng da bị cô sơn màu đỏ be bét mà lại có thể khiến cậu ta ngất xỉu, cô quả nhiên là rất lợi hại!

Đến khi cậu bé sửa lại trang phục, lau hết mặt đi thì cô bé nhìn cậu cười tủm tỉm:

- Anh ơi, hình như quần của anh bị lủng hai lỗ rồi!

Nghe vậy cậu bé cúi đầu xuống nhìn thật, đéo ngờ chẳng thấy con mẹ gì hết, rõ ràng là quần cậu không thủng miếng nào, chỉ có hai ống quần là... cậu bé tái mặt, nhìn cô bé gầm gừ:

- Con nhỏ đáng ghét!

Cô bé chu môi, hoàn toàn không để tâm đến lời cậu bé nói, cô cười híp mắt:

- Anh trai, anh lại bị lừa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.