Cô Nàng Cá Tính

Chương 38: Chương 38




Ngẩn ngơ....

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ. Cô gái trước mặt họ... quả thật rất xinh đẹp!

Cả hội trướng đều im bặt đến không ngờ. Cô cảm thấy nhiều người nhìn cô lạ quá, bắt đầu lo lắng. Nhưng do ý thức được mình cần phải diễn cho thật tốt, cô liền nở nụ cười thật e lệ đúng như kịch bản, bước từng bước nhẹ nhàng đến hoàng tử. Tên hoàng tử này, sao hắn cũng nhìn cô với ánh mắt lạ quá vậy? Bất chợt, hắn mỉm cười, một nụ cười nửa thú vị nửa lạnh lùng, cô thật sự không biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì nữa. Cô cũng không biết, nụ cười của hai người đã làm tất cả trái tim trong hội trường thổn thức, nam sinh lẫn nữ sinh.

- Hỡi cô gái xinh đẹp ơi, nàng có thể khiêu vũ với ta không? - hắn cất giọng hỏi, bàn tay theo lẽ thường lịch sự đưa ra phía trước

- Vâng... thưa hoàng tử!

Nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên tay hắn, Lọ Lem và hoàng tử cùng các khách mời nhanh chóng hòa bước chân mình vào tiếng nhạc. Tất cả khán giả như đang bị thôi miên trước những bước nhảy uyển chuyển và nhịp nhàng của hai nhân vật chính. Có thật là họ đang diễn kịch hay không? Ánh mắt họ trao nhau thật thế cơ mà! Một chàng hoàng tử khôi ngô anh tuấn, một Lọ Lem với vẻ đẹp thanh thoát và dịu dàng như thiên thần. Cả hai người họ đều cuốn hút.

Nguyên vẫn say sưa làm tròn vai diễn của mình mà không để ý, có hai người đang bị cô làm cho mất hồn. Anh nhìn Nguyên mà cảm thấy hận, hận vì mình không phải là chàng hoàng tử kia để được cùng cô khiêu vũ. Ngay từ lúc cô bước ra, anh đã không thể tin vào mắt mình: Nguyên rất đẹp! Mặc dù từ trước đến giờ trong mắt anh Nguyên vẫn luôn xinh đẹp và dễ thương nhưng quả thật sự thay đổi này làm anh cảm thấy choáng.

Còn người kia? Thôi quên đi, cô chưa đủ nhạy cảm để nhận ra sâu trong đôi mắt sắc lạnh kia ẩn chứa cảm xúc gì đâu. Dù trước giờ cảm xúc ấy vẫn chưa một lần biến mất.

Tiếng nhạc đã dứt, có ai đó tiếc nuối.

Sau đó thì tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ. Lọ Lem chạy đi mặc cho sự níu kéo của hoàng tử. Rồi đánh rơi chiếc giày, rồi chàng dán cáo thị tìm chủ nhân của nó. Sau đó thế nào thì chắc ai cũng biết rồi nhỉ?! Vì muốn cho vở kịch không chỉ kết thúc một kiểu quen thuộc mà Tuyết đã thêm một cảnh hoàng tử và Lọ Lem đứng dưới ánh trăng trong cung điện và một nụ hôn diễn ra. Nguyên lén hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nào, chỉ cần làm y như trong kịch bản thôi!

Chàng kéo nàng vào trong vòng tay, gương mặt chàng kề gần gương mặt nàng....

Cả hội trường muốn nín thở vì hồi hộp!

Theo sự chỉ dẫn của Thảo hôm trước, Nguyên làm theo rất đúng cách, nhưng hình như cái tên phía trước quên hay sao ấy, khoảng cách này cô nhớ là đã đủ rồi mà nhỉ, sao hắn lại cúi đầu mỗi lúc một sát thế kia? Nghĩ rằng hắn nhầm lẫn đâu đó, và với sự tốt bụng của mình, cô khẽ nhắc đủ cho mình hắn nghe:

- Cậu làm sa...

Nguyên văn câu nói đó là : “ cậu làm sai rồi đấy Khôi, đừng cúi sát quá “ nhưng những chữ ấy chưa kịp thoát ra khỏi miệng, bờ môi của cô ngay lập tức bị chàng hoàng tử trước mặt giữ lấy một cách nhẹ nhàng.

Cô tròn mắt sững sờ. CÁI NÀY ĐÂU CÓ TRONG KỊCH BẢN?!!!! Thật sự là quá sốc! Cô bất động vì sốc. Ôi trời ơi, rõ ràng chỉ là giả hôn thôi mà, sao hắn lại hôn thật thế kia?? Cái tên quái dị này??!! Hắn dường như không để ý đến cái biểu cảm kinh ngạc của cô, đúng là đồ đáng ghét!!! Khán giả ở dưới “ Ồ “ lên một tiếng đầy ngưỡng mộ, chỉ trừ hai người, bởi họ đang bị hóa đá bởi cảnh tượng trước mặt!

Phía trong cánh gà, có người tức giận bỏ đi!

Đột nhiên, hắn ôm chầm lấy cô. Hơi ấm của người phía trước cùng hương trà xanh quen thuộc làm trái tim cô tự dưng lỗi nhịp. Hai cánh tay Nguyên buông thõng, vì giờ cô chẳng còn chút sức lực nào cả.

- Ta yêu nàng, Lọ Lem! - hoàng tử thì thầm vào tai cô, rất nhỏ, chỉ một mình cô có thể nghe thấy

Cô lại một lần nữa bất ngờ, câu nói này, lẫn cái ôm này... cô nhớ là không có ở trong kịch bản. Với lại, không rõ bản thân có ngộ nhận hay không, nhưng sao cô lại có cảm giác câu nói này thật quá. Chẳng giống diễn kịch tí nào cả. Dẫu nghĩ như vậy nhưng cô lại có một dòng cảm xúc nào đó len lén trong tim, nó khiến Nguyên cảm thấy không quen!

Khán giả ở dưới, đồng loạt đứng dậy vỗ tay nhiệt liệt, chùm pháo giấy gắn trên sân khấu cũng đồng loạt nổ!!!

- Thành công rồi, vở kịch thành công rồi!!!!! - Thảo sung sướng bá cổ Tuyết, gương mặt của mọi người không kìm nén được một niềm vui lớn lao

- Thành công thật rồi!!!! - Lam nở nụ cười rạng rỡ

- Ê thằng Hùng đâu??? Vở kịch đã thành công mà nó biến đi đâu thế kia??? - Phú quay ngang quay dọc, miệng hỏi Quốc Minh đang đứng kế bên

- Nó đi thăm Tào Tháo từ nãy tới rồi, chả hiểu ăn uống cái kiểu gì mà nãy giờ đóng đô ở Washington City ( WC )!! - Quốc Minh đáp

- Ủa mà Ánh My cũng đi đâu mất từ nãy đến giờ, tui cũng không thấy!!

-....

Ở trên sân khấu, hoàng tử đã chịu buông nàng Lọ Lem ra, trên môi nở một nụ cười ấm áp như nắng mai.

_________________________________________________ ♡♡♡ _____________________________________________________

Trong toilet, tôi không ngừng lấy nước vỗ lên mặt mình, hòng tẩy đi lớp trang điểm cùng cái cảm giác kì lạ hồi nãy. Ôi trời ơi, hắn đã hôn tôi đấy!!! Đúng là quân ăn cướp mà, đồ lợi dụng. Dám làm sai kịch bản mới ghê chứ!!! Còn cái ôm và câu nói đó nữa, bộ tháng ngày tập luyện với hắn là công cốc hay sao mà khúc cuối lại làm khác kịch bản đến thế kia?? Tôi ôm đầu đầy đau khổ, lại một nụ hôn nữa vẫy tay từ biệt tôi rồi!! Tôi hận hắn, tôi hận!!

- Thôi ráng quên đi Nguyên, hãy coi đó như một ... tai nạn!

Tôi tự trấn an mình, rồi cảm thấy bụng mình chợt sôi lên. Chết thật, đói quá đi mất!! Phải nhanh thay đồ rồi kiếm cái gì đó ăn mới được! Trút bộ váy lộng lẫy trên người xuống, tôi nhanh chóng thay chiếc áo phông và quần jean ngắn tới đầu gối vào. Đấy, phải thoải mái như vầy mới thích chớ! Thay quần áo xong tôi vội vàng chạy đến khu ăn uống, việc diễn kịch và dọn dẹp sân khấu làm tôi hoàn toàn mất hết năng lượng rồi!!

- Ăn từ từ kẻo nghẹn đấy Nguyên!

Đang ngấu nghiến xiên thịt nướng, nhận thấy giọng nói quen thuộc tôi liền ngẩng đầu lên thì chạm ngay nụ cười hiền hòa của anh Ju. Hồi nãy anh ấy cũng có phụ giúp chúng tôi dọn dẹp, không biết anh có đói không nhỉ?

- Anh đói không, thịt nướng ở đây các bạn làm ngon lắm!! - như để chứng minh cho câu nói của mình, tôi giơ xiên thịt lên

- À không - anh xoa đầu tôi - mà hồi nãy em diễn kịch tốt lắm đó, anh rất ngạc nhiên!

Nghe vậy tôi cười tít mắt, chợt nhớ tới cái cảnh bị cưỡng hôn hồi nãy, tôi hậm hực cắn nát cây xiên bằng tre tội nghiệp. Đúng lúc đó, hắn cùng Ngọc Ly sánh bước với nhau đi tới, cô nhóc thì cứ cười nói tíu tít ấy. Chậc, mặc dù cứ bị cô nhóc này ghét bỏ nhưng chẳng hiểu sao tôi lại có chút ngưỡng mộ Ly. Dù đã bị người mình yêu thương từ chối nhưng cô nàng vẫn chẳng bao giờ bỏ cuộc, luôn kiên trì theo đuổi tình yêu của mình. Tôi nghĩ đó là một sự dũng cảm mà chẳng mấy ai có được. Bởi vậy mới nói, con người ai cũng có mặt tốt, chỉ là bạn có chịu để ý đến mặt tốt của người khác hay không thôi!

Bất chợt hắn nhìn sang tôi, rồi lè lưỡi ra đầy vẻ châm chọc!

Đậu xanh rau má!!! Tính chọc điên tôi hả???

- Nguyên!! - Hạ Thảo gọi rồi vui vẻ chạy tới bá vai tôi - Vở kịch thành công lắm, cô Vi gọi tụi mình qua KFC ăn liên hoan chúc mừng kìa. Cô bao đó nha!

- Oa, thật hả!! Vậy thì đi thôi!! - tôi hào hứng định bước, nhưng sau quay lại phía anh - Anh Ju đi luôn nhé! Khi nãy anh có giúp tụi em dọn dẹp sân khấu mà, đi luôn cho vui

- Thôi - anh mỉm cười từ chối - anh có việc phải về công ty gấp rồi, em và các bạn cứ đi đi

Hạ Thảo nhìn anh một lúc rồi nở nụ cười tươi:

- Cảm ơn anh đã giúp tụi em nhé! Hôm nào đó xin được mời anh ăn một ăn một bữa!

Tôi vui vẻ nhìn Thảo, cô nàng lúc nào cũng mạnh mẽ và quyết đoán cả. Anh có hơi ngạc nhiên một chút nhưng cũng lịch sự đáp lại:

- Cảm ơn em!

Một lúc sau những người khác cũng đi tới. Tiếng cười đùa rộn ràng khắp sân trường. Tôi vẫy tay với họ, mong rằng nụ cười trên môi những người người bạn của tôi sẽ không bao giờ tắt. 11A1 ơi, tình bạn của chúng ta hãy luôn như rạng rỡ và hồn nhiên như vậy nhé!

Giáng sinh sắp tới rồi!

Đôi lời tác giả: chap này có làm hài lòng mọi người không nhỉ? Các độc giả góp ý cho Như nha, yêu mọi người nhiều!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.