- Sao mày lâu vậy Nguyên?
Hạ Thảo nhìn Nguyên đang lững thững bước đến trông như kẻ mất hồn, cô nắm lấy vai bạn mà ra sức lắc:
- Nguyên, mày sao vậy?? Không khỏe sao??
Nguyên như sực tỉnh, cô cố mỉm cười một cách tự nhiên nhất:
- Không có gì, tại bãi giữ xe đông quá ấy mà, lấy xe ra mệt bở hơi tai.
- Vậy mà làm tao hết hồn, thôi lên xe đi, tao chở cho hén!!! - Thảo vui vẻ đề nghị
Trên đường đi, Hạ Thảo cứ nghĩ đến cảnh mình sắp được gặp lại người con trai ấy mà cứ tủm tỉm cười. Đêm qua, Thảo cứ trằn trọc mãi không ngủ được vì lo lắng và hồi hộp. Tất nhiên, cái kết của việc này là cô thức đến sáng. Nguyên ngày hôm nay cứ chốc chốc cô lại gọi cho bác sĩ một cuộc để hỏi thăm tình hình của anh, riết mà cô thấy thật cảm phục vị bác sĩ kiên nhẫn trả lời điện thoại của cô, gặp người khác chắc nổi điên vì phiền quá.
Ngoài trời bây giờ cứ lất phất những giọt mưa rơi xuống, tuy vậy vẫn không đủ để làm ướt tóc ai cả. Duy chỉ có Nguyên, người đã ướt mi vì nước mắt. Nguyên hiểu, tình cảm mình dành cho hắn không thật sự đơn giản như cô trước giờ vẫn nghĩ. Cái nhìn lén lút sang hắn, những kí ức gợi nhớ tới cậu ta thi thoảng lại choáng hết tâm trí cô. Tiếp xúc với cậu ta nhiều, cô dần dần nhận ra sau cái vẻ ngoài lạnh lẽo băng giá ấy là trái tim ấm áp, dịu dàng đến mức nào. Bất chợt Nguyên nhận ra rằng, cảm xúc ngọt ngào và bình yên mình mình chưa từng có trước đây giờ hiện hữu chính do hắn. Vậy mà giờ.... hắn lại.....?
Cô nhếch môi cười cay đắng. Ừ thì cái cảm giác khi nãy.... quả thật khiến tim cô đau... đau lắm...!!
Trên chiếc xe đạp đang nhẹ nhàng lăn bánh trong cơn mưa nhẹ của buổi chiều, có hai chiều cảm xúc trái ngược nhau...
___________________________________________________________________________________________________________________
Bình tĩnh nào Thảo!! Trước tiên là bước vào nhẹ nhàng chào hỏi, giới thiệu đàng hoàng và gửi đến lời xin lỗi chân thành vì đã khiến anh ấy ăn cơm bệnh viện, và rồi sau đó......
Thảo soạn sẵn những gì cần làm vào trong não bộ rồi hít thở sâu. Thiệt tình, đứng trước cửa phòng bệnh rồi mà cứ ngần ngừ mãi chẳng chịu vào. Bàn tay chạm đến tay nắm cửa xong lại bỏ xuống. Có ai ngờ một nữ lớp phó quyền uy mạnh mẽ thường ngày nay lại nhút nhát, rụt rè thế này không đây. Lũ bạn trong lớp mà thấy cái cảnh này chắc chỉ có nước đâm đầu xuống kênh Nhiêu Lộc mới tránh được việc xấu hổ. Haizzzzzz
- Sao vậy Thảo? - thấy cô bạn có hơi kì lạ, Nguyên hỏi
- Không có gì, chỉ là.... - Thảo siết chặt túi trái cây trong tay - tao không biết nhiêu đây trái có đủ cho người bệnh không nữa...