Dương Văn Nhân vui vẻ rảo đi lại gần Nguyễn Khánh Như, đứng gần cô như vậy anh có thể ngửi thấy hương sữa từ trên người cô. Anh cúi xuống, mặt gần sát với mặt cô.
“Cô béo như thế mà đạp lên áo tôi thì nó còn nguyên vẹn được không?”
Cô đang sợ anh nhưng khi nghe đến chữ “béo” thì liền mất hết lý trí mà hét lên.
“Nè, tên lùn kia. Tôi thích đạp thì đạp đấy làm gì được tôi hả?”
“Tôi 1m80 trong khi cô có 1m60 vậy mà dám bảo tôi lùn à. Cô có cần đi học lại lớp một không?”
“Tôi không cần biết anh cao bao nhiêu. Tôi thích kêu anh là tên lùn đó thì sao?”
Nguyễn Khánh Như khoanh tay trước ngực trừng mắt nhìn gã trước mặt.
Gương mặt cô ửng hồng cùng với đôi môi đỏ mọng như trái dâu nhìn thật muốn cắn một cái. Dương Văn Nhân cúi đầu, một tay ôm lấy eo cô, một tay cố định đầu cô kéo cô lại gần mình và… cắn lên đôi má phúng phính dễ thương.
Đột nhiên bị cắn, Nguyễn Khánh Như giật mình đưa tay đánh về phía tên hung thủ kia.
“Này, tại sao lại cắn tôi. Tránh xa tôi ra, tên lùn kia.”
Cắn cô cảm giác thật là đã, anh còn muốn nhiều hơn nữa nhưng bây giờ canh vẫn còn làm chủ được bản thân.
“Cô còn làm loạn nữa thì tôi không tha cho cô đâu.”
“Hứ, tôi cứ làm đấy anh làm gì được tôi” Nguyễn Khánh Như vừa nói vừa giãy giũa nhưng cô càng ra sức thì thân thể hai người càng dính sát vào nhau.
Đáng chết, cô gái này không biết là đang chơi với lửa sao. Ôm cô vào lòng mà cô cứ không an phận như thế thì thật phiền. Chỉ còn cách…
Anh cúi xuống, hôn vào đôi môi đang la hét ầm ĩ kia. Thât ngọt, thật mềm mại. Lúc mới đầu chỉ vì muốn cô im lặng nhưng không ngờ môi cô như có ma thuật làm cho anh cứ chìm đắm vào đó không muốn ra.
…
Mấy ngày sau, trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Hình như tâm trạng cậu rất tốt.”
Nhạc Vĩ nhìn bạn thân của mình cảm thán. Không hiểu gần đây tên này uống nhầm thuốc gì mà tính tình tốt hẳn lên.
“Đâu có gì, chẳng qua là kiếm được đồ chơi mới thôi.” Dương Văn Nhân lười biếng ngả người ngồi trên ghế, chân vắt trên bàn.
“Cô gái này rất thú vị, trêu đùa cô ấy rất vui.”
“Lần này là ai thế?”
“Nhân viên của công ty chúng ta.”
Nghe Dương Văn Nhân nói thế, Nhạc Vĩ mém tí té ghế.
“Này, cậu vừa thôi nha. Đến nhân viên công ty mà cũng không tha. Là ai xấu số thế không biết?”
“Cậu muốn biết? Tí nữa sẽ biết thôi.”
Dương Văn Nhân với tay bấm một nút trên điện thoại bàn.
“Khánh Như! Cô vào đây một lát.”
“Vâng, tổng giám đốc”
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên làm Nhạc Vĩ có phần giật mình. Nghe giọng nói có lẽ là một cô gái ngoan, không lẽ tên kia đổi khẩu vị.
Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là một bóng người nhỏ nhắn tiến vào.
“Tổng giám đốc gọi tôi có việc gì?” Khánh Như rụt rè đáp lại. Trải qua mấy ngày nay bị anh ăn không ít đậu hủ nên cô có phần sợ hãi khi phải đối diện với anh.
“Tối nay có buổi họp mặt cô đi với tôi.”
“Vâng… tổng giám đốc” Khánh Như không tình nguyện mà trả lời sau đó xoay người ra khỏi phòng. Mấy hôm nay cô mệt chết rồi, cô rất nhớ chiếc giường của mình.
Nhạc Vĩ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn bước ra khỏi phòng rồi nhìn vào bạn thân của mình.
“Này! Không lẽ đến một bóng hồng nhỏ thuần khiết mà cậu cũng tính làm vấy bẩn sao?”
“Không liên quan đến cậu.”
“Sao lại không? Tôi không thể đứng nhìn cậu làm tổn thương đến cô gái yếu đuối đó được.”
“Như vậy thì cậu tính làm gì?”
“Thì cậu buông tha cho người ta đi. Sẵn tiện tối nay có buổi họp mặt bạn cũ, tớ sẽ giới thiệu mấy anh chàng cho cô ấy. Dù sao người ta cũng xinh thế kia mà.”
Không bao giờ có chuyện đó đâu, Nguyễn Khánh Như là của anh. Anh còn chưa chơi đủ mà.
“Cậu mà còn nói nữa thì tôi sẽ cho cậu đến Bắc Cực nghĩ phép dài hạn. Nghe nói ở đó có mấy chú gấu rất dễ thương.”
Nhạc Vĩ đổ mồ hôi lạnh thầm nghĩ không xong. Mình có làm gì chọc tới cậu ta không nhỉ. Nhưng trước hết phải chuồn trước đã.
“Ha ha, cậu cứ làm việc đi. Tớ có chút chuyện phải đi.”
Nhạc Vĩ vừa nói xong đã không thấy bóng dáng đâu. Dương Văn Nhân nhếch môi cười: xem ra còn biết khôn.
Đúng năm giờ chiều, Nguyễn Khánh Như đã ngồi trong xe của Dương Văn Nhân. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô được ngồi trên chiếc xe sang trọng như thế này nên cũng không tránh khỏi tò mò. Cô lấy ngón tay chọt chọt thử lên cửa kính xe xem ai kia có phản ứng không. Thấy không có gì, thế là cô cười thầm tiếp tục cuộc phiêu lưu mạo hiểm của mình.
Cô sờ mó khắp nơi không hiểu sao lại bật trúng radio. Lúc này một giai điệu vang lên:
Anh biết, em đã cố gắng bên anh, những ngày qua, như một người yêu.
Em hay cười, nói thật nhiều. Mà đôi lúc ánh mắt em thật buồn vu vơ
Vì ngày xưa, ngày mà nước mắt em rơi, khi một ai đã vội ra đi
Anh luôn bên em mong em để lại niềm đau, phía sau con đường em đi.
Anh đã nghĩ em sẽ quên đi được hết.
Anh đã nghĩ em sẽ đón nhận anh trong lòng
Vì lâu nay anh luôn luôn yêu em
Anh mãi nghĩ về em trong giấc mơ từ ngày xưa.
Rồi tháng năm qua dần, anh cũng đã trông thấy được
Vòng tay em ôm anh nhưng trong tim là người khác.
Bàn tay vẫn nắm thật chặt, nụ hôn vẫn cứ dịu dàng thế
Mà dường như tâm hồn em không ở gần anh
Chẳng lẽ em không thể, một lần nhìn vào đôi mắt này
Tình yêu anh trao em hơn tất cả những hoài niệm xưa
Chẳng cần phải biết bao ngày, nhịp đập của trái tim này
Vẫn chờ em nói ... yêu anh thật lòng
Ca khúc: Anh Biết
Ca sĩ: Tim
“Giai điệu thật da diết biết bao, chàng trai này thật là khờ lại đi yêu người không yêu mình. Còn cô gái kia thật quá đáng không nhận ra được tình cảm của chàng trai đó.” Khánh Như vừa nghe vừa lầm bầms.
Cô quay sang nhìn Dương Văn Nhân. Cô thấy trong đôi mắt đó là một nỗi đau vô tận. Dường như anh có rất nhiều buồn phiền. Đây là lần đầu tiên cô thấy một vẻ mặt khác của anh. Cô cảm nhận được anh cần một vòng tay che chở.
“Anh không sao chứ?”
Khánh Như quan tâm anh nhưng đáp trả cô lại là sự im lặng tĩnh mịch. Dương Văn Nhân bấm nút tắt radio, vẻ mặt anh trầm ngâm không nói gì. Trong suốt quãng đường đến buổi hẹn không ai nói với ai câu nào.