Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 103: Chương 103: Chương 101.2




Đừng kích động, đừng kích động, chỉ là ngủ chung thôi mà, lại không có chuyện gì xảy ra cả...... Chết tiệt, tôi không thể bình tĩnh! Nếu, tôi xỉn đến nỗi về nhà với anh, ngủ cùng nhau, đã vậy còn ăn uống rồi xem phim nữa? Này là say rượu sao? Tôi thấy là mộng du thì đúng hơn?!

Tôi còn chưa rõ ràng trong cơn "mộng du" kỳ lạ đã làm cái giống gì, thì di động reo lên.

Tôi vội vàng nhận: "A lô ~"

"Bách Khả, có nhức đầu không?" Là Xảo Dĩnh gọi.

Nhìn Âm Hạng Thiên như không có chuyện gì, tôi khóc không ra nước mắt nói: "Không nhức, là sắp nứt ra rồi."

"Vang đỏ nó thấm từ từ. Cậu uống một tách trà, cho dù không có khẩu vị thì cũng phải ăn chút gì đó, nếu không sẽ cào bao tử đó."

"Cậu cho mình ly thạch tín luôn đi, gửi chuyển phát nhanh qua!"

Xảo Dĩnh bật cười: "Còn tâm trạng đùa, xem ra không nghiêm trọng như mình nghĩ, vậy mình đi làm đây, bye."

Cuộc trò chuyện kết thúc, tôi vội vàng cầm áo khoác mặc vào, nơi thị phi không nên ở lâu. Mới vừa tròng được một tay, điện thoại lại vang lên.

Nhấn phím nhận, tôi không nhịn được nói: "Đợi một lát, đang rối tung đây!"

"Tung cái gì? Ăn trúng thuốc nổ rồi hả?" Là Ninh Vũ.

Không đợi anh hỏi, tôi liền tự động đáp : "Em say rượu không nghiêm trọng, không chết được."

"Anh còn muốn nghe em gào khóc không ngừng, xem ra, không vui." Tên khốn này, vừa sáng sớm gọi tới muốn chọc tôi tức mà.

"Tiếc quá, không như anh muốn." Dứt lời, không cho anh cơ hội phản kích, tôi dứt khoát cúp máy.

Khoác vào tay còn lại, di động như gặp quỷ lại vang lên. Thật muốn đập bể nó lắm rồi, nhưng lần này là bà nội gọi.

Nhấn nút gọi, tôi không đợi bà mở miệng, ra đòn phủ đầu: "Bà nội, con lập tức về đây."

Bà nội thở dài, lúc này mới lên tiếng: "Đừng hoảng, đã có người đi đón con rồi."

Tôi gần như kêu lên: "Người biết con ở đâu à?"

Bà nội thở dài lần nữa, ừ thật nhẹ một tiếng.

"Về nhà rồi hãy nói." Hiện giờ, tôi không có tâm trí để hỏi bà nội vì sao biết tôi ở chung chỗ với Âm Hạng Thiên mà không ngăn lại.

Tôi tắt máy trong tiếng thở dài của bà nội. Lúc vẫn đang giữ chặt nút "tắt" thì chuông cửa reo.

Tôi như nhân vật chính trong phim "Final Destination", khẽ a lên một tiếng, trong khi Âm Hạng Thiên trừng mắt, tôi bụm miệng lại, nhanh chóng trốn vào hành lang. Vị trí này không thể nhìn thấy lối vào, nhưng có thể nghe được tiếng nói chuyện. Nếu là bạn hay vị hôn thê của anh, tôi có thể lập tức vọt xéo vào căn phòng đối diện. Nếu là chú Lưu tới đón tôi, tôi có thể lấy tốc độ chạy nước rút 100m vọt khỏi nhà anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.