Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 105: Chương 105: Chương 102.2




Nhiễm Nghiên bỗng chốc xụ mặt xuống: "Hạng Kình, nói chuyện đừng xoắn nhau quá!"

"Chỉ đùa một chút thôi mà." Âm Nhị Nhi lơ đễnh cười : "Chỉ là, tôi trước nay luôn thiệt người lợi mình... Lời này không phải đùa giỡn."

Nhiễm Nghiên vốn định đả kích tôi, kết quả một chút tiện nghi không có, còn bị ăn cục tức, mặt đủ sắc màu trông như bảng màu vẽ.

"Hôm nào tán gẫu tiếp đi, chúng tôi phải đi tìm Hạng Thiên rồi." Nhiễm Du nãy giờ vẫn giữ im lặng nặn ra nụ cười khô khốc, lôi kéo Nhiễm Nghiên đi.

"Không sao chứ?" Âm Nhị Nhi dịu dàng hỏi tôi.

"Không có gì." Tôi vô cảm đáp một tiếng, tiếp tục chờ thang máy.

Thật ra thì, cuộc sống cũng giống như đi thang máy, hơi không lưu tâm thì sẽ bị vụt mất. Thang máy vừa tới, ngay khi mọi người không chú ý thì nó sẽ chạy đi, cho dù chỉ chậm một phút thôi, chúng ta vĩnh viễn không có cơ hội vào buồng thang máy đó nữa.

"Bách Khả." Âm Nhị Nhi thấy tôi ngây người, bèn lên tiếng gọi.

Tôi đưa chậu hoa trên taỵ cho anh: "Anh hai, giúp em mang trả đi, em không cần nó."

Chỉ là một chậu cây vô tri vô giác thôi mà, không đáng để nó khiến cho mọi người khó xử. Cái chính là, chậu Hàm Tu Thảo này là của Nhiễm Du, tôi chỉ thay cô ấỵ chăm sóc một thời gian thôi, sau cùng không phải đồ của tôi.

Âm Nhị Nhi không nhiều lời, đem bồn hoa thả lại trước cửa nhà Âm Hạng Thiên. Sau khi rời khỏi xã khu[1] vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, tôi nói vơi Âm Nhị Nhi: "Anh hai, cám ơn anh đã tới đón em."

Nếu như người đến là chú Lưu mà không phải là anh, thì chuyện ngày hôm nay sẽ không giải thích được êm đẹp. Mặc dù tôi cũng không phải người cao thượng, nhưng không muốn bị gán danh là kẻ thứ ba. Theo quan điểm của riêng tôi, người phá hoại hôn nhân của người khác và kẻ giết người không khác nhau mấy.

"Người trong nhà không cần phải khách sáo như thế." Âm Nhị Nhi mở cửa xe cho tôi vào, rồi trở lại chỗ tài xế ngồi nói tiếp: "Tối hôm qua anh ở nhà lớn, nghe Xảo Dĩnh nói lúc lão Tam gặp được em thì liền muốn tới đón em ngay, nhưng bà nội sợ anh nổi nóng nên đề chú Lưu đi thay. Kết quả, lão Tam không chịu thả em đi, bà nội mắng cậu ta gần nửa tiếng, nhưng vẫn để em lại."

Tôi cười khổ không nói, trong lòng rõ ràng, trong đám cháu trai cháu gái, bà nội cưng nhất là Âm Hạng Thiên. Nếu như anh muốn giữ tôi lại, bà nội nhất định không chịu nổi anh đeo bám dai dẳng. Người đàn ông đó còn rất cứng đầu, chỉ biết ích kỷ nghĩ cho mình, không bận tâm đến cảm nhận của người khác.

"Thay vì lo lắng những chuyện đã qua, không bằng suy tính một chút bữa tiệc đính hôn tổ chức ở đâu." Âm Nhị Nhi giọng hăng hái, không bao giờ chán đùa cợt.

Tôi che giấu đáỵ lòng ảm đạm, thưởng cho anh một cái liếc mắt: "Kiếp sau sau nữa rồi hãy nói." Kiếp sau tôi đã hứa nhất định dành cho Ninh Vũ rồi, cho nên, chỉ có thể là kiếp sau sau nữa.

Anh thở dài yếu ớt, giả khuông giả thức[2] cảm khái nói: "Vậy anh phải đợi đến lúc nào thì mới được coi là trạm dừng?"

"Kiếp sau sau nữa."

"Đừng tuyệt tình như vậy, xem xét lại đi."

"Kiếp sau sau nữa."

"Em chỉ biết nói mỗi câu này sao?"

"Được rồi, em nói tiếp đi, đừng im lặng."

"Về nhà em ghi âm cho anh nghe."

Tôi nghiêng đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ, vui vẻ nói: "Tuyết rơi kìa! Anh hai, chúng ta đi trượt patin đi?"

Âm Nhị Nhi đầu treo đầy vạch đen: "Hai chuyện này có quan hệ trực tiếp hay gián tiếp gì sao?"

Tôi cúi đầu suy nghĩ: "Hình như không có."

Âm Nhị Nhi bật cười, đánh tay lái: "Đi ăn cơm trước, sau đó xin nghỉ phép, rồi mới đi trượt patin."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.