Phòng khách câu lạc bộ Suối nước nóng với ánh đèn ấm áp, mùi rượu quanh
quẩn,bàn thấp nhỏ và đồ gốm thô cùng màu gỗ bổ sung cho nhau.
"Hợp khẩu vị không?" Âm Nhị Nhi treo lên nụ cười chết người. Tuy khoác bộ
kimono hội cung cấp, nhưng nét mặt cử chỉ đều như vương tử bước ra từ
truyện tranh, nếu đổi thành tóc vàng kim thì càng giống ác.
"Rất tốt." Tôi đặt đũa xuống, do dự nhìn anh.
"Có câu hỏi?" Anh thông suốt nói.
Tôi gật đầu.
"Hỏi đi."
"Em không dám hỏi."
"Tại sao?" Đôi mắt của anh tràn ngập dịu dàng, nụ cười quyến rũ.
"Sợ anh cười em."
Anh hơi chếch mắt, cười càng đậm hơn chút,giọng nói cũng rất nghiêm chỉnh: "Anh không cười."
"Được rồi." Tôi ngồi thẳng người, trịnh trọng nói: "Anh sẽ không thật sự cưới em chứ?"
Anh rót đầy ly rượu vang của mình, chậm rãi nói: "Em muốn hỏi là, tình cảm anh đối với em là loại gì đúng không?"
Tôi xấu hổ gật đầu. Từ sau khi Âm Hạng Thiên đính hôn, Âm Nhị Nhi vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Dོiོeོnོ dོaོnོ Lོeོ Qོuོyོ Dོoོnོ Nếu chỉ một hai ngày
thì tôi có thể nghĩ rằng anh thương tôi như cô em gái nhỏ, nhưng cũng đã hơn hai tháng rồi, hễ cứ có thời gian rỗi là anh lại tới tìm tôi, động
một chút là hỏi tôi khi nào chịu gả. Mặc dù tôi không cho là mình có sức hút quyến rũ anh, nhưng người đàn ông này là rất lạ, ai biết được anh
đang suy tính những gì. Chúng tôi dù sao cũng không phải anh em ruột, cứ chung đụng như thế sẽ khiến người khác hiểu lầm, ngay cả người trong
cuộc là tôi đây còn có chút bối rối.
"Anh thích cái đẹp nhưng
chân thật." Anh nâng ly rượu ngửi mùi hương thoang thoảng, rồi nhấp một
ngụm, mắt phượng chau lên như có như không liếc tôi ngồi đối diện: "Em
rất chân thật, như một khối đá tuyệt mỹ."
Tôi ho khan sặc sụa: "Tại sao là khối đá? Người ta mô tả người phụ nữ không phải đều dùng ngọc thô chưa mài dũa sao?"
Âm Nhị Nhi cười: "Ngọc chỉ có thể mài, nhưng không chịu được rèn luyện."
"Ách.... Được rồi, anh có thể tiếp tục chủ đề vừa rồi."
"Anh không ngại cưới em." Anh ngửa đầu, uống cạn chất lỏng trong ly.
Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Không nói sớm, làm em sợ muốn chết."
Anh buồn cười, liếc nhìn tôi: "Anh nói cái gì?"
"Nói anh không thích em chứ sao." Tôi nói: "'Không ngại' và 'nguyện ý' là
hai chuyện khác nhau. Chỉ cần không chọc giận khiến anh ghét, anh đều
không ngại. Nếu như hiện tại người cần trợ giúp là Xảo Dĩnh Dོiོeོnོ
dོaོnོ Lོeོ Qོuོyོ Dོoོnོ, anh sẽ không để ý cưới cậu ấy, đúng không?"
Âm Nhị Nhi cười to: "Anh thích cô gái thông minh, em và Xảo Dĩnh đều không ngốc, tất nhiên anh không ngại."
Tôi gắp một miếng sashimi bỏ vào miệng, mơ hồ nói: "Bây giờ anh không ngại
chỉ bởi vì anh còn chưa tìm được đúng người, một khi người kia xuất
hiện, anh chắc chắn sẽ để ý. Anh nhất định là chưa yêu ai. Yêu... là vừa nghĩ tới sẽ say mê, lòng nhộn nhạo, từng động tác nét mặt của cô ấy sẽ
khiến con tim anh rung động."
"Quả thật không có. Cảm giác đó tốt sao?" Anh vén sợi tóc rơi dưới trán tôi, như một nhà ảo thuật đang nhẹ
nhàng biến phép. Tuy hành động này đối với chúng tôi chỉ là anh trai
đang cưng chiều em gái.
"Có lợi, cũng có hại. Không có tình yêu
đích thực thì thật đáng buồn, nhưng yêu thật tâm thì cũng dễ bị tổn
thương. Nếu có thể lựa chọn, em thà yêu chút chút."
Anh bình tĩnh liếc tôi một hồi, cười cười nói: "Đi ngâm nước nóng thôi."
"Ừ." Tôi đứng lên tìm áo tắm, rồi tiến vào phòng tắm tắm rửa qua loa. Lúc
trở ra thì rượu và thức ăn trong phòng đã được dọn dẹp.
"Đi
thôi." Âm Nhị Nhi đẩy cửa lùa, đi trước dẫn đường, xuyên qua hành lang
bằng gỗ, đi tới trước hồ nước nóng lộ thiên sau phòng nho nhỏ, vừa đủ
cho người một nhà ngâm.