Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 10: Chương 10




Vào ở nhà họ Âm đã được năm ngày, bất tri bất giác tôi thấy rõ một hiện thực tàn khốc!

Nhà họ Âm không phải là một nhà giàu có thâm sâu như biển, mà là một ổ sói cực kỳ nguy hiểm.

Tam thiếu họ Âm là một thực tế, hoàn toàn triệt để, lập luận sắc sảo, vô cùng khốn kiếp! Bạch Xảo Dĩnh gọi hắn rời giường, hắn tìm tôi nổi đóa, còn ra lệnh cưỡng chế tôi, không được để người khác làm thay công việc của mình.

Tôi không chọc nổi hắn, nhưng, điều này cũng không có nghĩa là tôi chấp nhận áp bức, học sinh tiểu học cũng biết khi bị khi dễ thì tìm giáo viên mach lẻo, tại sao tôi không thể bắt chước chứ?

Nhưng mà, thái độ của bà nội Âm làm tôi ấm ức không có cách nào kìm nén được, bà không thiên vị cháu mình, còn mang việc tôi bị Tam thiếu họ Âm áp bức và phản kháng ra đùa giỡn như trẻ con. Trời thương xót, có con cái nhà ai không những bị khi dễ mà còn bị mang ra đùa giỡn - xui xẻo như tôi không?

Không phải chỉ gọi hắn rời giường, bưng trà rót nước cho hắn, còn phải nói chuyện, kể chuyện cười cho hắn vui vẻ, lại nói, Ngài xem tôi là diễn viên tấu hài à?

Tố cáo không được, tôi chỉ có thể lấy cứng đối cứng, tôi nhìn Âm Tam thiếu nói: "Tôi không lấy tiền lương của anh, ngay cả cho một núi vàng, tôi cũng không làm, đây không phải là công việc đơn giản mà ai cũng có thể làm."

Sau đó, hắn cười: "Không làm cũng phải làm!"

Tôi giận: "Tại sao? Tôi bị bán cho anh à?"

"Không có, chỉ là, khi cô bị nhốt ở nhà vệ sinh nữ đã từng đồng ý tôi nói gì cô phải nghe nấy, sẽ không quên nhanh như vậy chứ? Quên cũng không sao, cô chỉ cần nhớ, tôi sẽ trừng phạt cô thế nào là được."

Tôi kinh hoảng, cực kỳ hoảng sợ, nói: "Đó là đùa giỡn, sao có thể coi là thật chứ?"

Hắn khinh thường nhìn tôi, cười như không cười, nói: "Tôi nói đùa giỡn thì mới là đùa giỡn, bây giờ, tôi nói là không phải!"

Tôi thua trận, gương mặt đau khổ tránh vào góc tường trồng nấm, tôi biết tôi sai rồi! Về sau tôi sẽ không bao giờ tốt bụng lung tung nữa, ai có thể đem thời gian quay ngược trở lại? Để tôi biến hắn thành con dâu nuôi từ bé!

Ông trời đối với việc sám hối của tôi khinh thường ngoảnh lại, cho nên, cuộc sống của tôi vẫn còn tiếp tục trong khổ nạn.

Sáng sớm hôm sau, tôi đứng ngoài cửa phòng Âm Tam thiếu trước nửa giờ để lấy dũng khí, nhưng thật đáng tiếc, hai chân nhất định không nghe sai bảo, đang chuẩn bị tâm lý, thì Bạch Xảo Dĩnh xuất hiện.

Tôi kéo cứu tinh lại, lắp bắp nói: "Chị Bạch, chị có thể chỉ tôi làm sao không bị Thiên Lôi chém đi?"

Bạch Xảo Dĩnh chỉ cười không nói, bàn tay trắng nõn lắc lắc một cái chìa khóa cửa. Sau đó mở khóa, đẩy cửa, bước vào trong, làm liền một mạch.

Trong phòng yên tĩnh, thời gian trôi qua từng giây từng phút, tinh thần tôi thấp thỏm nấp cạnh cửa, sau khoảng năm phút đồng hồ, Bạch mỹ nữ thản nhiên đi ra, nụ cười không tắt nói: "Tỉnh."

Tôi ôm lấy cánh tay của cô ấy: "Chuyên nghiệp, có thể truyền thụ kinh nghiệm không?"

Cô gái lắc đầu bí ẩn, bước chân nhẹ nhàng đi xuống lầu, tôi gãi gãi mặt, nghiêng đầu nhìn vào phòng, trong lòng suy nghĩ, sao cô ấy lại làm được.

"Bách Khả! Cô nhất định phải chết!" Chợt một tiếng rống giận dữ vang dội cả biệt thự họ Âm, âm lượng xông thẳng lên trời, khiến hơn vạn con chim sợ quá bay mất.

Trong nháy mắt, tôi lấy tốc độ như trong truyện manga, vèo — vèo — vèo, ba bước ngoặt, đến phòng khách lầu một.

"Bách Khả, tới ăn điểm tâm." Bà nội Âm hiền lành khẽ gọi.

"Cháu no rồi, các người cứ từ từ ăn." Tôi nhấc cặp sách lên, vèo — vèo — vèo, liên tục mấy bước ngoặt đã đến bên ngoài nhà để xe.

Mà người bỏ rơi tôi, hai anh em sau khi hãm hại tôi, liền bất nghĩa biến mất cả ngày, đang nhìn tài xế dặn dò hôm nay mọi người dùng xe như thế nào. Thấy bộ dáng tôi giống như bị quỷ đuổi theo, cười rất vui vẻ.

"Tam Thiếu lại nổi đóa." Thiên Hoa nói.

Thiên Vũ lắc đầu: "Lại giận chó đánh mèo rồi."

"Hai cô đều biết sao, tiểu nhân!" Tôi hừ hừ giận dữ, trợn mắt nhìn hai người một cái, rồi nắm cánh tay người tài xế giống như gặp lại người thân: “Chú Lưu, đưa cháu đi học trước được không?"

Nhà họ Âm ở nơi có phong cảnh tuyệt đẹp, là khu nhà giàu Địa Linh Nhân Kiệt, mặc dù nơi này có nhiều ưu điểm, nhưng với tôi cũng là một khuyết điểm duy nhất—— nó thực sự cách trường học quá xa, bên ngoài ngay cả trạm xe buýt cũng không có.

"Tôi phải đưa cô Bạch đến trường học." Chú Lưu khổ sở nói.

Tôi cúi đầu, cảm xúc nổi lên, ngẩng đầu, giả vờ diễn trò: "Chú Lưu, chú giúp cháu một chút đi, cháu có chuyện rất gấp phải tới trường học sớm, tới trễ sẽ bị trừ điểm, chú nhẫn tâm nhìn cháu bị nợ môn sao? Chú nhẫn tâm nhìn cháu bị lưu ban sao? Chú nhẫn tâm sao?"

Chú Lưu lau mặt, giật mạnh cửa xe ra: "Lên xe! Ai muốn ngăn tôi đưa Bách Khả đi học thì bước đến."

Tôi mừng như điên, nhanh chóng chui vào, sau khi xe khởi động, tôi không nhẫn nhịn được nữa bèn vụng trộm ngoái đầu lại nhìn một cái.

Chỉ thấy, người họ Âm nào đó tới trễ một bước đang cắn răng nghiến lợi, đứng bên cạnh Thiên Vũ và Thiên Hoa, dường như phát hiện tôi đang nhìn, hắn giơ tay chỉ chỉ tôi, sau đó làm động tác cắt cổ.

Tôi giật mình quay người lại, lớn tiếng thúc giục: "Chú Lưu, lái nhanh một chút!"

"Ngồi cho vững." Chú Lưu dặn dò một tiếng, rồi nhấn cần ga một cái, xe lấy tư thái đặc hiệu vọt ra khỏi biệt thự họ Âm.

Thiên Hoa nói chú Lưu là một tài xế điêu luyện, nhưng anh ta lại không nói cho tôi biết, tài xế lão luyện này là một tay đua xe, có lẽ là bị cuộc đua F1 đang phát trong radio khích lệ, thêm phần đường xá quá tốt, chú Lưu dường như hưng phấn như trể em cưỡi ngựa.

Trong thời khắc xe vừa ngừng lại kia, việc trước tiên tôi làm chính là xông ra ói, tối hôm qua bị Âm Tam thiếu làm cho tức giận chưa ăn thứ gì, sáng sớm ngay cả nước gạo cũng không có, tôi chỉ có thể ra sức nôn khan.

"Sao thế. . . . . . Tôi lái quá nhanh sao?" Chú Lưu gượng cười hỏi.

Tôi vô lực lắc đầu: "Ngài bay quá thấp."

Chú Lưu ngây ngô vò đầu nói: "Tôi nghĩ không thể làm trễ nãi việc đưa cô đến trường, không cẩn thận chạy quá nhanh rồi."

Đây chính là tự mình chuốc lấy cực khổ phải không?

Tôi vô lực mỉm cười: "Bất luận như thế nào, cháu cũng cám ơn chú, quay về nên đi chậm một chút, chú ý an toàn."

"Không có chuyện gì, Tiểu Lý không có ở đây, tôi phải đi đón cô Bạch, cô nhanh đi học thôi." Chú Lưu đưa cho tôi một chai nước suối, sau đó vào xe, xe quay đầu một tư thế rất đẹp, hòa nhập vào dòng xe trên đường.

Tôi sợ hãi lau mồ hôi lạnh trên trán, mệt mỏi bước vào công trường. Sáng sớm "Ngoạn mục" kinh tâm động phách này, thật không phải người bình thường nào cũng có thể tiếp nhận được.

"Tiểu Bách Khả." Sau lưng chợt truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Tôi cất bước bỏ chạy, mặc dù mới vừa bị chuyến xe chạy cực nhanh vừa rồi hành hạ khiến tay chân mềm nhũn, nhưng nếu bị một người truy đuổi, tôi vẫn còn chạy rất mau.

Rốt cuộc, người truy đuổi đó bị bỏ rơi, tôi ngồi ở trên khan đài ở sân tập thể dục thở dốc từng ngụm từng ngụm, có lẽ cụm từ thở hổn hển chính là hình dung tình trạng của tôi hiện giờ.

Bỗng dưng, một móng vuốt thon dài đè vào bờ vai của tôi: "Bách Khả, sao cậu chạy nhanh thế?"

Tôi ngạc nhiên ngước mắt nhìn, khó có thể tin nhìn chằm chằm người truy đuổi tôi:"Cậu từ đâu chui ra thế?"

Ninh Vũ mệt mỏi khoát khoát tay, đặt mông ngồi ở bên cạnh tôi: “Chạy theo cậu, cậu vẫn chưa trả lời, sao cậu lại bỏ chạy?"

"Tránh cậu!"

"Làm gì tránh tôi?"

"Sợ bạn gái cậu đuổi giết tôi."

"Tôi không có bạn gái."

Tôi giận: "Chẳng lẽ tôi bị quỷ nhốt trong nhà vệ sinh nữ hả?"

"Là cô ta ăn dấm lung tung, tôi chưa từng thừa nhận thân phận của cô ấy. Lại nói, tôi không phải đã nói xin lỗi với cậu rồi sao?"

"Đây thật sự không phải là trọng điểm sao? Còn nữa, tôi nói tôi tha thứ cho cậu sao?"

"Đừng hẹp hòi như vậy" Hắn đập mạnh vào vai tôi giống như anh em, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Xế chiều hôm nay có trận bóng rổ, đi cổ động cho tôi đi."

"Tôi thấy cậu tức giận còn chưa đủ, đánh lại nữa sẽ nổ tung mất." Tôi hất móng vuốt của cậu ta ra, nhấc cặp sách lên.

Hắn lập tức đuổi theo, biểu tình nghiêm túc ra vẻ sám hối: "Bách Khả, đừng nóng giận. Tôi bảo đảm sẽ không có lần sau."

"Cam đoan của cậu là điều không thể tin nhất."

"Nào có?"

"Không có sao? Để tôi nhớ lại một chút, trong đợt thi học kỳ trước, cậu gọi tôi đến tiệm trà sữa làm cùng với cậu, cũng bảo đảm giúp tôi học tập, không để cho tôi bị nợ môn, kết quả?"

Hắn cười chán ngắt: "Đó là ngoài ý muốn, tôi không nghĩ mình lại bận rộn như vậy, thật không phải cố tình thả “chim bồ câu” cậu."

"Ngoài ý muốn? Ba tháng trước, cậu nói không còn tiền, ngày ngày theo tôi ăn chực, đem tôi ăn tới nghèo luôn, lần này, cậu cảm động đến rơi nước mắt, cũng bảo đảm, học kỳ sau tiền cơm do cậu bao, kết quả?"

Hắn ra sức gãi đầu gãi tai: "Tôi cũng không cố ý, ai bảo đối diện tiệm trà sữa vừa đúng lúc mở ra một tiệm chơi game? Tôi động lòng. . . . . ."

"Liền đem tiền ăn của hai ta qua chơi game, để cho tôi gặm nửa tháng mì ăn liền!" Tôi bi phẫn “hừ” một tiếng: "Đừng nói thêm gì nữa, tôi đã nhìn thấu cậu rồi, cậu chính là tên hồ đồ, nói không đi đôi với làm, tôi mà còn tin cậu liền trực tiếp đi ra chuồng heo ở, không bao giờ liên quan với loài người nữa."

Hắn cúi đầu, biểu cảm ra vẻ uất ức cho người khác thương: "Tôi tệ như vậy sao?"

"Không có tệ nhất, chỉ có càng tệ hơn dùng trên người cậu vô cùng thích hợp!"

"Ít nhất tôi không thân cận với người có tiền." Thanh âm hắn cực nhỏ, tựa như sợ bị tôi nghe, nhưng nếu không nói thì không thoải mái.

Tôi bị giẫm trúng chỗ đau, có chút xấu hổ, còn có chút uất ức, sự thật không phải như vậy, nhưng dưới ánh mắt người khác, thì điều này là sự thật, tôi mặc dù uất ức nhưng cũng không thể nói, không thể làm gì khác hơn là chạy trốn, không phải tránh né Ninh Vũ, mà là tránh né “Sự thật” trong miệng hắn!

~ ~ ~ Hết chương 10 ~ ~ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.