“Xuỵt!” Xảo Dĩnh khẩn trưởng dùng tay ra dấu đừng có lên tiếng: “Cậu quên mất khả năng nghe của bọn họ đáng sợ biết bao nhiêu sao ? Ngộ nhỡ bị Tam Thiếu nghe thấy, anh ta lại tìm cậu gây phiền toái đó.”
Tôi cười khổ, nói: “Có bà nội ở đây, anh ta không dám làm loạn. Hơn nữa, Nhiễm Du quay lại, anh ta cũng ít ở nhà. Cơ hội chạm mặt rất ít, trong lòng anh ta cũng sẽ không khó chịu.”
“Tam Thiếu rất đáng giận, nhưng cũng rất đáng thương.” Xảo Dĩnh sâu kín thở dài: “Anh ta giống như một đứa bé cố chấp, cho rằng chỉ cần không buông tay thì sẽ giữ chân được, lại sơ sót, thân cũng với tâm không nhất định đồng bộ. Cậu luôn luôn ở một chỗ mà anh ta có thể chạm đến, nhưng lòng của cậu lại không ở đây.”
Tôi cười chua chát: “Cậu nói đúng, bước chân của mình vẫn ở lại chỗ này, hợp với tâm nguyện của anh ta không rời đi. Tối hôm Nhiễm Du xảy ra tai nạn xe cộ đó, mình đã kêu anh ta đồng ý với mình, đừng đi trái ngược với mình. Anh ta đã đồng ý nhưng lại không làm được, đó chính là lí do mà, bọn mình nhất định chỉ gặp thoáng qua, ngay bây giờ đây, hai người đã lướt qua nhau rồi.”
Xảo Dĩnh nhìn tôi trong giây lát, mang tính chất thử dò xét, nói: “Lòng, còn đau không?”
“Không có cảm giác gì nữa rồi.” Tôi thừa nhận tôi vẫn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn anh ta, nhưng mà, đã từng thân mật bầu bạn nay lại biến thành một bóng dáng nhàn nhạt, cứ giống như chỉ cần gió vừa thôi thì sẽ vỡ nát, biến mất không thấy nữa.
Xảo Dĩnh yếu ớt thở dài, lẩm bẩm nỉ non: “Không đau thì chính là không thương.”
“Cốc cốc cốc. . . . . .” Cửa phòng bị gõ, Xảo Dĩnh lấy lại tinh thần đi ra mở cửa, tôi cũng đi theo ra khỏi phòng.
“Lão Tam mời mọi người ra ngoài ăn cơm.” Âm Nhị Nhi thân mật xoa xoa tóc tôi: “Em có thể từ chối.”
Tôi nhìn về phía Âm Hạng Thiên đang đứng bên cạnh, anh rất khác thường, không có thái độ hung dữ, cũng không có mở miệng cãi lại, chẳng qua cứ nhìn chằm chằm vào tôi, suy nghĩ giống như đang bị thứ gì đó chiếm giữ.
“Vì sao lại từ chối?” Xảo Dĩnh cười hỏi.
Tôi lên tiếng phụ họa: “Đúng đó, vì sao lại từ chối?”
Mấy ngày nay mọi người thường ăn cơm cùng nhau, nếu như mà tôi cố ý từ chối, gạt bỏ thì chỉ làm cho không khí không được tự nhiên hơn mà thôi.
Âm Nhị Nhi cười cổ quái: “Bởi vì. . . . . .”
“Dừng!” Tôi với Xảo Dĩnh ăn ý trăm miệng một lời.
Sống chung với nhau hơn ba năm để cho chúng tôi biết người biết ta rồi, cho dù có dùng đầu gối để đoán, tôi cũng có thể đoán ra Âm Nhị Nhi muốn nói gì tiếp theo, nhưng anh ta chỉ sợ chúng tôi không biết, càng muốn nói ra ngoài.
“Bởi vì anh muốn ăn cơm với Bách Khả, không muốn dẫn theo mọi người.” Âm Nhị Nhi cười khanh khách nhìn về phía Âm Hạng Thiên, chờ người này gân xanh nổi lên, nói ác độc rồi đánh nhau, thế nhưng, Âm Hạng Thiên không giống như mong muốn của anh ta.
Anh giống như cái gì cũng không nghe thấy, đứng dậy cầm chìa khóa xe lên, nhàn nhạt nói một câu “Đi thôi” liền đi xuống lầu.
“Tam Thiếu sao lại khác thường như vậy chứ?” Xảo Dĩnh nghi ngờ, nói.
Âm Nhị Nhi cũng không cho là đúng hay sai cười cười, ngược lại, nhéo chóp mũi của tôi “Nói cho em biết một tin dữ, lão Tam sẽ không rời khỏi đại trạch, em vẫn phải đối mặt với cậu ấy.”
“Hả?!” Tôi kinh ngạc nhìn Âm Nhị Nhi, muốn phân biệt được anh ta đang nói giỡn hay là nói nghiêm túc.
“Vẻ mặt này thật Q!” Âm Nhị Nhi bật cười, cúi xuống mặt, hôn một cái lên mái tóc tôi.
“Đáng ghét!” Tôi nhíu lông mày lại trợn mắt lên, giương nanh múa vuốt.
Xảo Dĩnh oán trách đẩy Âm Nhị Nhi ra, kéo tôi về bên cạnh, nhịn cười trấn an nói: “Không cần tức giận, anh hai cũng từng hôn mình như vậy, cũng không phải bệnh truyền nhiễm.”
“Âm Hạng Kình, anh cút xuống đây cho tôi!” Một tiếng hét dữ dội từ dưới lầu truyền lên.
Xảo Dĩnh bật cười: “Tam Thiếu khôi phục lại bình thường rồi.”
=
Dùng bữa tối xong, Âm Nhị Nhi đưa tôi về đại trạch, thật ra thì, Âm Hạng Thiên cũng muốn về đại trạch, cũng không cần anh ta phải cố ý đi một chuyến, nhưng mà, vì tìm Âm Hạng Thiên không được tự nhiên, anh ta cũng không ngại lãng phí thời gian và chi phí xăng dầu.
Quay lại đại trạch, Âm Nhị Nhi không có xuống xe, chỉ lộ gương mặt tinh sảo tuyệt mỹ yêu nghiệt qua cửa sổ xe, giống như thường ngày dặn dò Hạng Thiên: “Cấm quấy rầy Bách Khả, nếu không, anh cũng không ngại chuyển qua đây ở.”
Âm Hạng Thiên lấy một tiếng vang có lực “Cút!” Hóa giải tâm tình bị đè nén xuống một đêm của mình.
“Đứa trẻ chết tiệt không có lễ phép.” Âm Nhi Nhi mỉm cười, xe của anh ta ở trong tiếng “Cút” ưu nhã rời khỏi đại trạch.
Âm Hạng Thiên đậu xe xong, lúc đi ngang qua tôi thì thản nhiên nói: “Vào đi thôi.”
“Ừ.” Tôi khẽ lên tiếng, lại không cử động.
Anh dừng bước, nghi ngờ, nói: “Em đang nhìn gì vậy?”
“Nhà đó.” Tôi nói như chuyện đương nhiên.
Âm Nhị Nhi bảo hôm nay sẽ có tuyết, kết quả, thật sự là có. Lúc này đại trạch thật xinh đẹp làm người ta không dời mắt được, dưới ánh đèn vàng, có tuyết mịn nhẹ nhàng rơi xuống, mặt đất đã bị một màu thuần trắng bao trùm rồicòn lưu lại mấy vệt bánh xe lồng vào nhau.
“Ở trong lòng em, chỉ có đây mới là nhà sao?”
“Nếu không thì sao hả?” Tôi nghiêng đầu nhìn anh, lúc ăn cơm sắc mặt của anh tối tăm đáng sợ, lúc này thì đã là mây đen che đỉnh núi rồi.
“Nhà của chúng ta đâu? !” Đột nhiên anh tức giận, lựa giận nhịn tối nay rốt cuộc bộc phát.
“Đó đã là quá khứ rồi, anh đã có vợ chưa cưới, cần gì phải nắm giữ quá khứ của tôi và anh, không chịu buông ra hả? Tôi không có ý chỉ trích, nhưng anh lại làm tôi không biết phải làm sao. Nếu như anh có thể tỉnh táo lại đối đãi với tình huống bây giờ, thì sẽ phát hiện người nên tức giận là tôi không phải là anh.”
Anh ẩn nhẫn hít một hơi thật sâu: “Em nói có đạo lý, nhưng , anh con mẹ nó tỉnh táo không được!”
Mặc dù giọng nói bị đè nén nhưng cũng coi là vững vàng, nửa câu đầu có thể nghe, nửa câu sau. . . . . . Tính cách loài sói rồi.
“Vậy thì đi tắm đi.” Tôi tốt bụng đề nghị, mỗi lần Ninh Vũ muốn nổi giận thì đều dùng nước lạnh hắt lên mặt, trăm lần đều linh. Tính tình của anh còn thối hơn so với Ninh Vũ, chỉ hắt lên mặt cũng không có tác dụng.
“Dưới mười mấy độ, em để cho anh đi tắm sao? !” Anh lấy một loại ánh mắt 【 em thuần túy là muốn hại chết anh 】 mà nhìn chằm chằm tôi.
“Bị cảm sẽ an phận một chút.” Tôi không thể làm gì cười cười: “Thành thật mà nói, tôi thích sống chung với sói hơn, như vậy sẽ không có cãi vả.”
Tôi chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới, không bao lâu sau, tôi phải trả giá cho câu nói vô tâm này.