Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 124: Chương 124: Chương 118




Trong nháy mắt đã qua mấy ngày, cái người đàn ông có chết cũng không chịu chấp nhận thực tế đã thay đổi kia vô cùng làm phiền người khác, tôi không rõ lắm anh ta ở bên cạnh Nhiễm Du lúc nào, tôi chỉ biết nếu tôi ở đại trạch thì anh cũng ở đó, vô luận là phòng khách, phòng thể dục, nhà ấm trồng hoa, hay là phòng ngủ.

Những chỗ khác còn dễ nói, anh cứ ở thời điểm đêm khuya nửa đêm biến thành sói rồi chui vào phòng của tôichuyện này sẽ gây không ít phiền toái đó! Không biết làm sao, trừ buổi chiều đầu tiên là do tôi dẫn sói vào nhà, mấy lần còn lại đều do anh lén đến. Đợi tới lúc tôi phát hiện thì anh ta đã ngủ một giấc trên giường của tôi rồi. Mà nếu tôi thở hơi nặng một chút, anh liền cho rằng tôi muốn kêu người tới, ngay sau đó, lấy hết sức lực cản trở rồi còn thêm uy hiếp, làm cho tôi không có cách nào kêu cứu.

Ví dụ như hiện tại, anh nằm xấp xuống ở bên kia giường, cặp mắt sói xanh biếc như hạt châu kia nhìn chằm chằm tôi.

“Đã bốn ngày liên tục rồi! Anh thích biến thành sói thì tôi cũng mặc kệ, nhưng mà tôi không muốn ngủ cùng sói!” Tôi không thể làm gì khác, nói.

Dưới ánh trăng con sói trắng đứng lên, duỗi lưng một cái, tiếp theo. . . . . . Gối đầu lên gối của tôi.

Mẹ nó! Anh muốn nói cho tôi biết rằng, đây mới là thực sự là ngủ cùng sói sao?!

“Anh còn như vậy nữa, ngày mai tôi sẽ nói cho bà nội biết!” Tôi vứt ra ngoan thoại*, thật ra , tôi đã muốn tố cáo từ sớm rồi, nhưng mỗi lần mới vừa nâng đỉnh đầu lên, anh sẽ hiện ra đánh cho tôi một đòn, dẫn đi lực chú ý của bà nội còn không nói, còn len lén trừng mắt với tôi. Cái loại ánh mắt ngoan lệ đó, mỗi lần đều có thể làm cho cả người tôi nổi da gà lên, lại còn thêm tay chân lạnh như băng, toàn thân phát rét.

*ngoan thoại: lời nói hung ác quyết tâm giết hoặc làm những điều kinh khủng đối với kẻ được đề cập trong lời nói.

Bỗng dưng, lưỡi sói ẩm ướt liếm tới trên động mạch chủ của tôi. Hễ những người nào từng nuôi mèo hoạc là chó nhất định sẽ biết , cùng là tứ chân sinh vật lang tự nhiên cũng có xước mang rô*, cùng là động vật bốn chân nên tất nhiên sói cũng sẽ có, chẳng qua chỉ hơi cứng mà thôi, nếu như là đùa giỡn, bị liếm một cái, chỉ cảm thấy tê ngứa, nhưng nếu như nó cố ý dùng thêm sức, cảm giác đó tuyệt đối không thoải mái.

*xước mang rô: xước ra quanh chân móng tay, cái phần đó như những phần da cứng, chai quanh móng tay móng chân vậy.

Lúc vùng xước mang rô trên lưỡi sói xẹt qua da tôi, thì tôi chắc chắn xác định cùng với khẳng định, không phải anh đang lấy lòng tôi, mà là uy hiếp trần trụi! Nếu như mà tôi còn dám đi tố cáo, anh sẽ. . . . . .

“A. . . . . . Đau!” Tôi rưng rưng nước mắt che cổ lại, con sói đáng chết này, lại dùng răng chà xát cổ tôi! Độ lớn răng nanh của anh cũng vượt qua cả ngón tay út của tôi, mỗi lần nhìn thấy răng của anh, tôi đều cảm thấy, lão nhân gia Nữ oa thật sự không yêu thương hậu duệ của người, lại chế tạo loài người kém như vậy! Nếu như miệng tôi cũng có răng như vậy, tôi sẽ ngày ngày uy hiếp con sói này!

Đừng động! Đừng chọc tôi! Đừng đối nghịch với tôi! Nếu không, lập tức cắn chết!

“Cốc cốc cốc-” một trận tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên cắt đứt sự mơ mộng của tôi.

Sói trắng mắt lạnh nhìn tôi, ý bảo tôi không được lên tiếng.

“Cốc cốc cốc--” lại thêm ba tiếng gõ nữa.

“Để tôi đi xem một chút.” Tôi nhỏ giọng thương lượng, thấy trong con ngươi xanh biếc của anh tràn đầy sự không tin tưởng, tôi vội vàng bảo đảm, nói: “Tôi sẽ không tố cáo đâu! Tôi thề!”

Anh trầm ngâm, đứng dậy, nhảy xuống giường, đứng ở vị trí sau cửa nhìn tôi. Tôi vội vàng xuống giường, đứng ở chỗ mà anh nói, mở cửa phòng ra.

“Bách Khả, em mơ thấy ác mộng sao? Anh nghe em kêu đau.” Người ngoài cửa làm tôi có chút kinh ngạc.

Tôi dụi dụi con mắt, xác nhận mình không có hoa mắt, mới nói: “Anh cả, vì sao anh lại ở trong nhà?”

“Anh mới ăn cơm cùng một vị khách hàng xong, nhà hàng kai gần nhà, nên về đây ngủ.” Anh cả còn đang mặc tây trang, trên cánh tay ôm lấy áo khoác ngoài, nhìn bộ dáng thì là mới vào cửa.

“À.” Tôi theo thói quen muốn nắm lấy tóc, kết quả, cái tay sau cửa vừa cử động, răng của Âm Hạng thiên liền cử động. Nhưng mà, anh chỉ nhẹ nhàng ngậm lấy, không hề dùng sức, bằng không, đầu ngón tay của tôi bị phế mất.

“Bách Khả, vừa rồi có phải em mơ thấy ác mộng hay không?” Anh cả hỏi lần hai

Răng sói trên tay giật nhẹ một cái, tôi lập tức nói: “Đúng vậy, em mơ thấy ác mộng!”

Đáy mắt anh cả thoáng qua vẻ cổ quái, anh đưa tay ra dấu đừng có lên tiếng, di chuyển bước chân một cái, lấy tốc độ vô cùng nhanh và sắc bén mà người thường không có cách nào so sánh đi tới phía sau cửa, một phen nhéo lỗ tai sói trắng.

Sói trắng co rụt lại cổ, sau đó vùng vẫy, nhưng mà anh cả nhéo rất chặt, anah không thể thoát ra ngoài.

“Em cho rằng anh bị điếc hay là khứu giác bị mất tác dụng hả?” Anh cả nhéo cả đầu sói lôi ra khỏi phòng ngủ.

Âm Nhị Nhi từng nói, Lang Nhân đặc biệt nhạy cảm với đồng loại của mình, chủng loại này có thể phát hiện ra mùi giống như việc đây là tín hiệu căn bản của bọn họ vậy. Đoán chừng, Âm Hạng Thiên cũng không nghĩ tới người đến là anh cả, bằng không, cũng không dễ dàng bị bắt như vậy.

“Không cần sợ cậu ấy, có chuyện gì cứ nói ra.” Anh cả nói với tôi một câu ngắn gọn, nhéo lấy sói trắng đang không cam lòng kai đi ra. Ánh sáng của đèn tường trên hành lang, màu sắc trang nhã pha cùng với ánh sáng như phát ra từ sau lưng anh cả, làm người khác ngây ngẩn để cho con người luôn nghiêm túc rắn rỏi kia có mấy phần mùi vị thiên sứ.

Tôi thở ra một hơi, quay về phòng đi ngủ. Thành thật mà nói, nếu như con sói bên cạnh không phải là người nhà, tinh thần của tôi đã hỏng từ sớm rồi. Dù sao, sói cũng không phải loài động vật ôn hòa, giống như con sói đen trong mộng ngày đó, vừa hung tàn lại khát máu, mỗi lần nhớ tới tiếng của răng sói đâm xuyên qua da tôi thì tôi đều không rét mà run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.