Được tấm hình kia hỏi thăm, kế hoach trốn sói của tôi ngâm nước nòng rồi. Lúc tôi than thở đi tới bệnh viện thì Tôn Dung ở khoa ngoại lôi kéo cánh tay của tôi: “Cám ơn trời đất, rốt cuộc cậu cũng tới!” Khi nói chuyện, cô ấy lôi kéo tôi chạy nhanh về phòng cấp cứu: “Nhanh đi xem bạn trai cậu một chút đi, anh ta bị thương.”
“Mình. . . . . . Bạn trai?” Tôi mờ mịt cau mày, tôi có bạn trai lúc nào vậy? Sao không ai nói cho tôi biết một tiếng?!
“Đúng đó, không phải mình nói chứ, anh ta thật đúng là quái nhân.” Dung Dung vừa lôi vừa kéo vừa lầm bầm: “Thà bị chảy máu, cũng không để cho người khác băng bó, ngay cả Phó Viện trưởng cũng bị kinh động tới, nếu như cậu mà không đến, Phó Viện Trưởng sẽ cho xe đi đón cậu mất.”
Tôi không hiểu gì cả, đang muốn hỏi cô ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà Dung Dung đang vô cùng nóng vội, căn bản không cho cho tôi một cơ hội nói gì.
Bước chân vội vã tới phòng cấp cứu, Phó Viện Trưởng đang đứng trước cửa đi qua đi lại thấy tôi tới, không khỏi mừng rỡ, tôi bị vừa xô vừa đẩy vào trong phòng cấp cứu.
Bệnh viện tôi làm việc thuộc dạng tư thục, do mấy người có tiền hợp tác mở ra, thiết bị chữa bệnh, môi trường y tế đều thuộc dạng đứng đầu thành phố D. Ngay cả phòng cấp cứu lộn xộn cũng ngay ngắn hơn nhiều so với những bệnh viện khác.
Lúc này trong phòng cấp cứu rất yên tĩnh, mảnh vải màu trắng che đi tình cảnh phía sau bàn cấp cứu. Bởi vì có sự bố trí của ánh đèn, nên chỉ có thể thấy bên trong đang ngồi một người, đường nét mơ hồ, mặc dù mông lung nhưng lại quen thuộc.
“Nhiễm Nhiễm?” Tôi thử thăm dò gọi một tiếng.
Bóng người xuống giường, kéo màn trắng ra, khóe môi của Nhiễm Nhiễm mím lại, trên mặt tràn đầy uất ức: “Sao bây giờ em mới tới chứ?” Khẩu khí u oán, giống như bị thiên đại ủy khuất vậy, Đậu Nga cũng không oan như anh ta.
“Anh bị thương sao?” Tôi nhẫn sự xúc động xuống, nhíu mày hỏi, trong lòng lại yên lặng dặn dò mình, chuyện bạn trai cứ để qua một bên trước, tôi là Nightingale* Trung Quốc , mọi việc đều phải lấy tình hình của bênh nhân làm chủ.
*Nightingale: Giải Nightingale đã được đặt ra để kỷ niệm bà Florence Nightingale-nữ y tá Anh, người đặt nền móng cho bộ môn hộ lý học và giáo dục hộ lý cận đại, cứ hai năm trao giải một lần, được coi là giải vinh dự cao nhất của giới y tá quốc tế.
“Ừ, đụng đầu nên bị thương.” Nhiễm Nhiễm khéo léo trả lời: “Em băng bó giúp anh với được không?”
“Có nhiều hộ lý như vậy, cần gì phải tìm tôi chứ?” Ngoài miệng nói như vậy, tôi lại bước đi thong thả tới bên cạnh anh ta, dựa vào tâm tính thầy thuốc như mẹ hiền hỏi: “Vết thương ở chỗ nào?”
“Chỗ này.” Anh ta nhẹ vuốt sợi tóc trên trán lên, quả nhiên lộ ra vết máu đã khô, cũng không phải nhiều lắm, thật không hiểu nổi tại sao mọi người lại khẩn trương như vậy.
“Bách Khả, nhẹ một chút.” Anh ta thật cẩn thận nhắc nhở, bây giờ tôi mới ý thức được, mình vì kiểm tra vết thương bên trong vết máu, mà dùng lực quá mạnh.
Tôi để cái kẹp xuống, nhanh tay cởi áo khoác ngoài ra, mang gang tay y tế, bắt đầu rửa sạch miệng vết thương. Lúc tôi lấy bông hút đầy chất cồn y tế rửa sạch vết máu, tay của tôi run rẩy.
“Nhiễm nhiễm.” Tôi trầm giọng kêu anh ta.
“Hả?” Anh ta mờ mịt nâng mắt, lông mi thật dài ở trên mắt chớp chớp, biểu tình miễn bàn có bao nhiêu vô tội.
“Vết thương của anh lớn bao nhiêu vậy?”
“Không thấy được.”
“Vậy anh chảy bao nhiêu máu?”
Anh ta chỉ chỉ miếng bông dính máu trong mâm: “Tất cả đều ở chỗ này rồi.”
“Mẹ nó!” Tôi không thể nhẫn nhịn được bạo phát: “Có chút máu như vậy, anh điều động bao nhiêu lực lượng hả? Anh có biết miệng vết thương của anh đã tự lành rồi không hả?!!”
Con sói đáng chết, năng lực chữa trị đáng chết!! Chết tiệt, ai nói tên khốn này là bạn trai của tôi hả?!
“Anh không có điều động người tới.” Đối mặt với sự giận dữ của tôi, Nhiễm Nhiễm rất uất ức: “Là cái người nâng Piano nhất định muốn đưa anh đến bệnh viện, anh sợ bọn họ nhìn thấy năng lực phục hồi của anh sẽ bị hù dọa, nên đuổi hết mọi người ra ngoài. Nhưng mà, cũng không tới một lát, Viện trưởng bên các em tới đây, lại còn tự thân ra trận nữa. Anh chỉ đành phải nói, anh chỉ có thói quen để em chăm sóc anh.”
Ngay cả Phó Viện trưởng xưa nay luôn hướng lỗ mũi lên trời mà cũng ân cần như vậy, có thể thấy được, mặt mũi nhà họ Nhiễm của không nhỏ. Chỉ là. . . . . .
“Người nâng Piano kia là ai? Tại sao lại đưa anh tới bệnh viện?”
“Là một chiếc xe của công ty chuyển nhà nằm trên đường anh đi tới chỗ em, chiếc xe kia bị hư oẳ giữa đường, không có cách nào kéo đi không thể làm gì khác hơn là đổi một chiếc xe khác, trên xe có đài Piano, bởi vì ít người, khiêng xuống cũng rất khó khiêng lên, phía sau lại còn có rất nhiều xe, anh chính là một người trong số đó. Anh nghĩ, giúp đỡ một tay là có thể đi qua, cho nên, liền đi qua giúp đỡ, bởi vì không nắm giữ được tốt độ mạnh yếu, nên không cẩn thận đụng phải đầu.” Nhiễm Nhiễm tỉ mỉ nói những chuyển xảy ra một lần. Nhìn vào việc anh ta ra tay làm việc tốt, tôi không so đo với anh ta nữa, nhưng mà, vẫn phải băng bó một chút, bằng không mọi người sẽ sinh nghi.
“Sáu giờ tôi mới tan làm, anh tới đây sớm vậy làm gì?”
“Nhàm chán đó mà.”
“Nhàm chán thì đi cào tường đi!”
“Anh không phải con mèo.”
“Làm gì có con mèo nào chán gét như anh?”
“Bách Khả, đừng nói như vậy chứ, anh đối với em là thật lòng mà. . . . . . Ai da, em nhẹ một chút đi.”
Tôi mắt điếc tai ngơ, lấy băng gạc ra, quấn bảy tám vòng từ trái sang phải, cho tới khi anh ta nghiêm trọng kháng nghị, tôi mới cột lại.
“Được rồi, về nhà đi tìm mẹ đi.” Tôi cởi bao tay ra, vừa mặc áo khoác ngoài vừa đi ra cửa.
“Anh tới để tìm em.” Anh ta bước nhanh đi theo, hoàn toàn không chú ý tới một số người chức cao đang đứng bên ngoài phòng cấp cứu với ánh mắt kinh ngạc.
“Tôi không phải mẹ anh.”
“Anh không nói em là mẹ anh.”
“Vậy anh còn không đi đi?”
“Anh không có đến tìm mẹ nó!”
“Nói thô tục sẽ bị đánh đòn.”
Nhiễm Nhiễm buồn bã: “Đừng có đùa anh mà.”
“Anh vần đùa giỡn tôi đấy thôi.” Tôi nghiêng đầu nhìn băng gạc trên trán anh, nói: “Đây căn bản chính alf gặp sư phụ mà.”
“Anh đã nói xin lỗi, tha thứ cho anh đi, tha thứ cho anh đi, tha thứ. . . . . .” Bỗng nhiên ma âm lảm nhảm dừng lại, Nhiễm Nhiễm đứng lại trước cửa lớn của phòng cấp cứu, mang kính thủy tinh lớn sáng loáng ở cửa thành tấm gương để soi, tiếp theo ngổn ngang trong gió kinh hãi kêu lên: “Đây là cái gì vậy?!”
Tôi ngoái đầu nhìn lại mỉm cười: “Nơ con bướm đó, xinh đẹp không?”
Dùng băng gạc thắt thành nơ con bướm cũng là một kỹ thuật đó, thắt nơ con bướm còn lớn hơn quả đấm, còn không để anh ta phát hiện ra, khó khăn càng cao hơn, tôi làm được rồi, những người ở bệnh viện cũng thấy được, cho nên, tôi hạnh phúc!
Nhưng mà, tôi đã đánh giá thấp độ mặt dầy của Nhiễm Nhiễm rồi, anh ta chỉ ngổn ngang một chút rồi bình tĩnh lại, sau đó, mang theo nơ con bướm chói mắt kia đi sau tôi, tiếp tục đọc: “Tha thứ anh đi, tha thứ anh đi, tha thứ đi mà. . . . . .”
Cái âm thanh này, cái giọng nói này, cái tư thái này giống như một con ruồi lớn ở bên tai tôi kêu ong ong không ngừng.
Tôi cố nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được, ở trước mặt mọi người, hoàn toàn không chú ý hình tượng, mắc chừng cuồng loạn, oán giận quát lên: “Hy vọng có phải quá cao không, anh cút ra xa cho tôi!”
Nhiễm Nhiễm vẻ sợ hãi dừng lại, khuôn mặt cụp xuống, u oán nỉ non: “Anh cũng để cho em trêu chọc rồi, em vẫn còn hung dữ với anh như vậy, em muốn anh làm thế nào, mới bằng lòng tha thứ cho anh đây?”
Nhiễm Nhiễm của giờ phút này cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác, mà thái độ của tôi cũng chọc vào ánh mắt của những người trên đường đi, tất nhiên sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò, tôi là không kìm nén được tức giận + Nhiễm Nhiễm “Im hơi lặng tiếng.”
Làm những ánh mắt tò mò kia biến thành phi đao, sưu sưu sưu đánh lại đây.
Tôi thật oan mà! Tôi không có khi dễ anh ta! Là anh ta đang dùng kỹ thuật diễn tinh xảo lừa ánh mặt của mọi người, cầu xin các ngươi hãy mở to mắt một chút, có thể thấy rõ ràng ai là sói ai là cừu được không?!
Thật đáng tiếc, không ai nghe được tiếng lòng của tôi, cũng không có ai biết bộ mặt thật của Nhiễm Nhiễm, cho nên, khi không tôi lại bị người ta trừng. Đáng sợ hơn nữa, chính là Nhiễm Nhiễm một tấc cũng không rời, anh ta giống như thuốc cao bôi lên da chó vậy, xé không ra, vứt cũng không xong.
Sau một ngày, trừ phòng vệ sinh ra, tôi đi tới đâu, anh ta theo tới đấy, y tá trưởng nhìn thấy, mập mờ cười một tiếng, đồng nghiệp nhìn thấy, cũng mập mờ cười một tiếng, tôi bị tiếng cười của bọn họ dựng thẳng hết lông lên.
Rốt cuộc cũng nhịn tới lúc tan làm, tôi thừa dịp Nhiễm Nhiễm đi vào phòng rửa tay, chạy trối chết ra ngoài bệnh viện.
Lúc tôi gặp chú Lưu ở góc đường vẫn còn đội mũ y tá, kết hợp với áo khoác ngoài có vè không hợp nhau lắm.
“Bách Khả, sao cháu không thay quần áo. . . . . .” Giọng nói của chú Lưu hơi ngừng một chút, nghi ngờ nhìn phía sau tôi: “Nhiễm thiếu gia, sao cậu lại ở đây?”
Cũng không biết người nào thất đức ném vỏ chuối trên mặt đất, vốn dĩ tôi có thể tránh được, lại bởi vì câu nói của chứ Lưu, tôi giật mình một chút, bước chân không thể thu lại, giẫm lên vỏ chuối, bịch bịch một tiếng quỳ gối trên mặt đất. Lần té này làm tôi đau triệt nội tâm, những người khác thì trợn mắt há mồm.
“Nhiễm Nhiễm!” Tôi la lớn lên.
“Có!” Nhiễm Nhiễm lập tức tiến lên, kéo tôi đứng dậy, vừa vỗ vỗ đất trên đầu gối tôi vừa nhắc đi nhắc lại: “Sao lại không cẩn thận như vậy? có đau không?”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì hả? !” Tôi phát điên kêu to.
Nhiễm Nhiễm trông mong nhìn tôi, ánh mắt như nước động lòng người: “Anh muốn đi xem bắn pháo hoa với em.”
“Tôi không đi! Không đi! Không đi!” Lý trí của tôi chỉ còn một bước nữa là tan vỡ rồi, nếu như anh ta cứ tiếp tục dây dưa như vậy, tôi khẳng định sẽ tan vỡ cho anh ta coi.
Nhiễm Nhiễm khổ sở nhíu lông mày lại, nhìn tôi một lúc lâu, mới lắp bắp nói: “Vậy anh cũng chỉ có thể đi theo em tiếp mà thôi.”
“Đồ nghiệp chướng này, sao không có ai thu anh lại hả? !” Tôi hỏng mất rồi, hô to, tức giận với hận cùng đến với nhau ở trong lòng, như vậy được kêu là bi thương thê lương!
“Anh đang đợi em mà.” Nhiễm Nhiễm cười, nụ cười của anh ta bị nắng trời chiều nhuộm thành vàng nhạt, cặp mắt trong như nước kia chứa đầy nụ cười, sáng chói giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm. Nếu như chỉ nhìn bề ngoài, ai cũng sẽ không nhìn ra, anh ta là một con sói thất đức phúc hắc!