Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 135: Chương 135: Chương 129




Tôi kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào Âm Nhị Nhi đã đưng sở sau lưng tôi đang cười nhẹ nhàng.

Rất nhanh cửa phòng đã bị mở ra, Âm Hạng Thiên đầu tóc rối bời, mi tâm nhíu lại liếc nhìn tôi “Chuyện gì hả?”

Tôi mờ mịt lắc đầu, anh đừng nhìn tôi, cái gì tôi cũng không biết!

Âm Nhị Nhi ghé vào bên tai Âm Hạng Thiên, nhẹ nhàng nói vài câu.

“Anh sẽ tốt bụng như vậy sao?” Âm Hạng Thiên nhíu mày, vẻ mặt không tin tưởng.

“Anh luôn luôn tốt bụng.” Âm Nhị Nhi không chút hổ thẹn nào nói ra.

Thiên Hoa đứng bên trong cánh cửa trợn trừng mắt, Thiên Vũ đứng ngoài cửa im lặng nhìn lên nóc phòng, tôi lắc đầu thầm than: Da mặt anh hai hoàn toàn không có mềm mịn như vậy.

“Có điều kiện chứ?” Không hổ là anh em, quả nhiên Âm Hạng Thiên rất hiểu rõ Âm Nhị Nhi.

“Thay mặt anh thương lượng bên Nhật Bản.”

“Biết ngay là anh không có lợi không làm mà.” Âm Hạng Thiên hừ một tiếng, xoay người trở về phòng.

“Cũng thế thôi.” Âm Nhị Nhi kéo tôi đang mờ mịt khó hiểu, nói: “Anh hai dẫn em đi chơi.”

“Đi đâu chứ?”

“Đi thì biết.”

Trên bàn ăn sáng, Âm Hạng Thiên nhìn chằm chằm Âm Nhị Nhi đang cắt thịt xông khói và nấm nhỏ, làm cái dĩa phát ra tiếng két két, có thể nhìn ra được anh rất không cam tâm tình nguyện làm việc thay cho Âm Nhị Nhi, thật hiếm thấy, cho đến khi chúng tôi ra ngoài, anh cũng không đổi ý.

Xe chạy thẳng hướng bắc, phong cảnh dọc đường không ngừng lui về phía sau, bên cạnh đó lúc tôi và Âm Nhị Nhi đi ra ngoài, bà nội không hề ngăn cản, cho nên, tôi cũng không lo lắng anh bán đứng tôi.

Ước chừng một tiếng sau, xe lái vào trong một tòa nhà xa hoa nằm ở vùng ngoại ô.

“Đến rồi, xuống xe thôi.” Âm Nhị Nhi ra lệnh một tiếng, tôi liền tháo thắt dây an toàn ra rồi xuống xe.

Âm Nhị Nhi dẫn tôi tới trước một căn biệt thự nhỏ, muốn tôi nhấn chuông cửa, bản thân mình thì đứng ở chỗ xa.

Tôi cũng không rõ nguyên do đành làm theo, không lâu sau, truyền ra một tiếng mơ hồ không rõ qua chuông cửa “Ai vậy?”

Nghe giọng điệu thì còn chưa tỉnh ngủ.

“Quấy rầy, tôi là. . . . . .”

“Bách Khả?!” Người bên kia rất kinh hỷ nâng cao giọng điệu lên: “Chờ một chút, anh mở cửa ngay lập tức.”

Tôi nghi ngờ ngoái đầu nhìn lại Âm Nhị nhi: “Anh hai, anh dẫn em tới nhà anh ta làm gì?”

“Chơi mà.” Âm Nhị Nhi đùa giỡn cười một tiếng, không nhanh không chậm đi tới bên cnahj cửa, cửa chính cũng vừa lúc mở ra.

Người đứng bên trong cửa, thân hình cao gầy, tròng mắt đen, môi anh đào, sợi tóc mềm mỏng dính lên gương mặt, vốn dĩ lúc mở cửa mặt mày chứa đầy mỉm cười, nhưng lúc nhìn thấy Âm Nhị Nhi thì trong phút chốc đã không thấy đâu nữa.

“Anh tới đây làm gì?” Nhiễm Nhiễm cau mày, trên mặt tràn đầy không vui.

Tôi chưa từng gặp qua Nhiễm Nhiễm căm thù người nào cả, cảm thấy hết sức mới lạ.

“Chơi mà.” Âm Nhị Nhi vẫn trả lời như cũ, kéo bả vai tôi đi vào bên trong.

Nhiễm Nhiễm đi sau lưng chúng tôi ảo não nói thầm: “Mình đúng là óc heo mà, làm sao Bách Khả biết được chỗ này chứ?”

Âm Nhị nhi nhanh nhẹn ngồi xuống, nhìn chung quanh phòng khách có chút lộn xộn, nói: “Chuồng heo à, rất xứng.”

Nhiễm Nhiễm trợn mắt: “Tôi không có mời anh vào đây.”

Lông mày Âm Nhị Nhi khẽ cong lên: “Không sao, tôi cũng không chê cậu thất lễ.”

Nhiễm Nhiễm bị nghẹn chết một nửa, thật lâu sau mới nói bằng giọng điệu tức giận: “Tôi ghét bỏ anh, nhà mình không có dung được phật lớn như anh, anh đi ra ngoài ngay lập tức cho tôi!”

Âm Nhị Nhi cười một tiếng: “Đại thần nguyện ý hạ mình cao quý đến đây, cậu cũng đừng để ý những chi tiết nhỏ nhặt đó. Đi ra ngoài lại càng không thể nào rồi, không nghe nói tới mời thần dễ dàng nhưng đưa thần khó khăn sao?”

“. . . . . . !” Nhiễm Nhiễm bị nghẹn chỉ có thể trừng mắt tới vị kia.

Tôi nhìn hai người, buột miệng cười: “Anh hai, anh với Nhiễm Nhiễm là được một thầy dạy sao?”

Giọng điệu hai người giống y như nhau, chỉ là, trạng thái của Nhiễm Nhiễm hôm nay không tốt lắm, quá dễ bị kích động.

Mắt phượng của Âm Nhị Nhi hơi đổi: “Giao tình của chúng ta tất nhiên không tầm thường, đúng không, Nhiễm Nhiễm?”

Sắc mặt Nhiễm Nhiễm chợt đen lại, cắn răng nghiến lợi, nói: “Nếu anh lại lấy chuyện kia ra nói nữa, tôi sẽ bóp chết anh!”

Âm Nhị Nhi cười nhạo “Đừng nóng giận mà, cô dâu nhỏ.”

“Cô dâu nhỏ? !” Tôi ngạc nhiên căng tròn mắt, đôi mắt bắt quái nhìn tới nhìn lui giữa hai người .”Âm Hạng Kình, tôi với anh không đội trời chung!” Nhiễm Nhiễm thẹn quá thành giận, tiến lên đánh Âm Nhị Nhi, lại bị một cước đá văng ra. Nhiễm Nhiễm cũng không nổi giận, nhào tới đánh nữa, Âm Nhị Nhi lại đạp nữa, lặp lại mấy lần, Nhiễm Nhiễm đã không bò dậy nổi, chỉ oán hận vỗ mặt đất, nói: “Anh hủy anh danh* của tôi.”

*anh danh: tên tuổi anh hùng.

Âm Nhị Nhị mỉm cười nhẹ: “Heo thì lấy đâu ra anh danh?”

Nhiễm Nhiễm nằm ở trên mặt đất một lúc lâu, mới hữu khí vô lực cọ xát tới bên cạnh, đáng thương lôi kéo góc áo của tôi, nói: “Bách Khả, đuổi anh ta đi ra ngoài được không?”

Không để cho tôi tiếp lời, Âm Nhị Nhi chợt cúi người xuống đây, giơ tay lên chế trụ cằm dưới của Nhiễm Nhiễm: “Đã lâu không gặp, nghĩ tới tôi sao?” Thần sắc kia rất mập mờ, giọng nói thâm tình, tư thái lại có chút ngả ngớn dịu dàng.

Tôi ngạc nhiên trợn to hai mắt, đáy lòng kêu to: mỹ hình công mà, mỹ hình công!

Nhưng mà Nhiễm Nhiễm cũng không bị sức quyến rũ của Âm Nhị Nhi mê hoặc, ngược lại giống như con mèo xù lông, ngay lập tức nhảy lên, vành tai trắng nõn nhuộm thành màu hồng, ánh mắt áng như nước tràn đầy sự tức giận: “Tôi muốn anh chết!”

Đôi mắt của tôi lại trợn lớn thêm một vòng, trong lòng kêu to: Nữ hoàng thụ mà! Nữ hoàng thụ!

Âm Nhị Nhi giận quá hóa cười: “Nhiễm Nhiễm đáng yêu trước kia đi đâu rồi, nhớ ngày đó, cậu khóc muốn tôi bồi cậu. . . . . .”

“Đủ rồi!” Nhiễm Nhiễm cũng không chịu được đả kích như vậy nữa, trên mặt tràn đầy là “Lại nhắc cái chuyện cũ nghĩ lại mà đau đớn kia nữa, lão tử sẽ chém cậu” vẻ mặt túc sát.

Âm Nhị Nhi khẽ nhíu mày, giọng nói chuyển lạnh: “Đủ rồi? Thời điểm cậu cố ý tới gần Bách Khả, có người nói đủ rồi với cậu hay không hả? Lúc cậu lừa gạt vây quanh cô ấy, cô ấy có nói đủ rồi với cậu không hả?”

Nhiễm Nhiễm thua trận cúi đầu xuống giống như con gà trống: “Tôi không quấn quít cô ấy nữa không phải được rồi sao?”

“Thật biết nghe lời mà.” Âm Nhị Nhi lại khôi phục lại bộ dáng ôn hào vô hại kia, kéo tôi đi ra ngoài cửa, trước khi đi cũng không quên kích thích Nhiễm Nhiễm một lần nữa: “Đúng rồi, bây giờ cậu làm cô dâu nhỏ của ai vậy?”

“. . . . . . !” Nhiễm Nhiễm hộc máu ngã xuống đất, hoàn toàn tử trận.

Rời khỏi chuồng heo, không, tôi nói là chỗ ở của Nhiễm Nhiễm, tôi liền quấn lấy Âm Nhị Nhi hỏi tới “Duyên phận” giữa hai người.

Âm Nhị Nhi cười nói: “Chuyện đã rất nhiều năm trước, khi đó, quan hệ giữa nhà họ Nhiễm và nhà họ Âm vẫn còn hòa hợp, cha mẹ Nhiễm Nhiễm thường mang theo Nhiễm Du và Nhiễm Nghiên tới nhà họ Âm làm khách, Nhiễm Nghiên lại thích quấn anh cả, Nhiễm Du lại muốn chơi cùng lão Tam, mẹ anh chỉ vào bụng bác gái Nhiễm, nói: chờ đứa nhỏ này sanh ra được, nhất định phải làm vợ của Hạng Kình. Lúc ấy liền lấy tên là Nhiễm Nhiễm. Bác Nhiễm trai uống hơi nhiều, liền đồng ý ngay, ai cũng không có nghĩ tới đứa con thứ ba của bác ấy lại là con trai. Chỉ là, khi còn bé Nhiễm Nhiễm giống như một cô bé nhỏ, cuối cùng mọi người vẫn lấy chuyện này ra nói giỡn, gọi cậu ta là cô dâu nhỏ của Hạng Kình, thời gian lâu dài, Nhiễm Nhiễm đã lưu lại bóng ma trong lòng.”

Tôi cười to, Nhiễm Nhiễm cũng đủ buồn bực mà, chỉ bởi vì hơi chậm một chút, đã bị người ta đặt tên con gái, lại còn được chỉ cho đại thần phúc hắc làm “Cô dâu” , bi kịch, thật sự là bi kịch!

“Anh hai, vì sao anh không bị ám ảnh trong lòng?”

“Bị gọi là cô dâu cũng không phải là anh mà.”

Nói vậy cũng có lý! Vừa nghĩ tới chuyện thu phục Nhiễm Nhiễm thoải mái như vậy, tôi không khỏi chậc một tiếng, từ đáy lòng nói: “Anh hai, em phát hiện em càng ngày càng sùng bái anh.”

“Vậy còn không nhanh gả qua đây?” Mắt phượng của anh khẽ nháy mắt, một ánh mắt yêu mị nhẹ nhàng qua đây.

“. . . . . . !” Tôi thu lại lời vừa nói, tôi một chút cũng không sùng bái cái tên tính tình quỷ dị này.

Bởi vì Âm Hạng Thiên đã nhận làm hết công việc của Âm Nhị Nhi, cho nên, Ngụy Vương tử của chúng ta lại bỏ bê công việc rồi.

Lúc ăn cơm trưa với anh ta đột nhiên anh ta lại hỏi một câu: “Hành động của lão Tam có phải quá phong độ không?”

“Cái gì??” Trên mặt tôi tràn đầy sự khó hiểu, không hiểu anh ta chỉ chuyện nào.

Anh ta cũng từ chối cho ý kiến chỉ cười cười, vì vậy đề tài này đã ngừng lại.

Duyên định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.