Edit: NguyetNhi
Beta: Melodysoyani, beyours07, hongheechan
Trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ quay lại lầu hai, bắt gặp cảnh Nhiễm Nhiễm đang chiến đấu với đống bát đĩa bẩn, tôi lập tức vén tay áo lên, tiếp nhận công việc của anh.
“Không phải em nói muốn đi siêu thị sao? Quên mang theo tiền hả?” Anh nghi ngờ hỏi lại tôi.
Tôi lắc lắc đầu, nhẹ nhàng mở miệng thương lượng với anh: “Anh thật sự không muốn đi chụp tập ảnh ấy sao?”
“Không muốn.” Anh nghĩ cũng không nghĩ đã mở miệng từ chối.
“Tôi sẽ rửa chén giúp anh.”
“Anh còn ăn cơm đấy.”
“Anh, khốn khiếp. . . . . .”
“Hả?” Hai tròng mắt đen của anh khẽ híp lại, nụ cười hết sức gian xảo.
Tôi cắn răng một cái, quyết định nói: “Chỉ cần anh chịu chụp, tôi sẽ giúp anh trông tiệm một tháng, tôi sẽ tự làm sổ sách trong một tháng tới. Anh muốn đi đâu chơi thì đi, tôi đảm bảo sẽ không nói gì.”
“Như vậy tôi cũng không muốn đi.”Nhiễm Nhiễm cười híp mắt lắc đầu, bày ra bộ dáng mặc cả với tôi.
Tôi híp con mắt lại nhìn chằm chằm vào anh: “Nếu như tôi nhớ không lầm, thì hiệp hội nhiếp ảnh Thượng Hải có mời anh tới đó tham gia buổi triển lãm của họ, phải không?”
Nhiễm Nhiễm cứng đờ người, ngượng ngùng cười nói: “Làm sao em biết?”
Tôi hừ nhẹ một tiếng nói: “Đừng hỏi vì sao tôi lại biết chuyện này, cuối cùng là anh có chịu đi hay không?!”
“Dĩ nhiên là sẽ tới Thượng Hải rồi, nhưng sẽ không chụp hình.”
“Anh mơ à!”
“Mặt anh không đẹp (*), nhưng lại rất đáng yêu.”Anh chớp chớp đôi mắt, tuyệt đối là đang bày ra bộ dáng đùa cợt với tôi.
(*) Chơi chữ: Từ “Mơ à” còn có nghĩa mặt chữ là “đẹp”
Nhưng mà, tôi đã miễn dịch với bộ dáng này của anh từ lâu rồi: “Nếu anh không chịu chụp album ảnh đó, thì đừng nghĩ tới việc đi Thượng Hải!”
Anh thấy tôi kiên quyết như thế chỉ đành ai oán thở dài một tiếng nói: “Anh phát hiện, bản thân dùng trăm phương ngàn kế chỉ đề tìm một người mẹ trở về.”
“Không cần khách khí như vậy đâu, gọi tôi một tiếng chị là được rồi.”
Nhiễm Nhiễm hờn dỗi trừng tôi một cái, cả người không mấy vui vẻ đi vào phòng chụp ảnh. Tuy cái giá bỏ ra có hơi cao, nhưng mà cuối cùng cũng giải quyết được chuyện này. Mặc dù trông tiệm, xem sổ sách quả thật rất khô khan và nhàm chán, mà đúng lúc tôi lại là người rảnh rỗi, Nhiễm Nhiễm đi Thượng Hải, tôi vừa lúc không cần phải làm cơm, tìm một chút chuyện để làm khi rảnh rỗi cũng tốt, dù sao thì cũng đỡ hơn là rảnh rỗi ngồi nhìn trời.
Buổi sáng năm ngày sau, tôi dậy sớm đến giúp Nhiễm Nhiễm sửa sang lại hành lý, thế mà người ta lại vẫn còn đang ôm chăn ngủ say sưa. Đợi đến khi chuẩn bị hành lý xong, thì đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa ăn sáng, sau đó mới lên gọi con sâu lười đang nằm sấp trên giường ngủ dậy.
Thái độ của Nhiễm Nhiễm đối với cuộc sống quả thật là không làm người vui được, ưu điểm duy nhất hay có thể nói là thiên phú của anh là nhiếp ảnh, trước khi tôi tới Côn Minh, anh đã mở một studio ở nhà, bên dưới dùng để làm ăn tiếp khách, trên lầu thì dùng để làm phòng ở, vừa đơn giản lại thuận tiện, chỉ có hơi lãng phí. Từ sau khi tôi đến nơi này, người quản lí ban đầu của studio này liền từ chức.
Tôi nghe Tiểu Bái nói, người quản lí kia vẫn luôn muốn trở thành bà chủ của studio, lại không ngờ tới chuyện Nhiễm Nhiễm đột nhiên dẫn một người phụ nữ và một đứa trẻ về, mặc dù đứa nhỏ này vẫn còn ở trong bụng, mà khoảng thời gian đó tôi lại nôn nghén rất nghiêm trọng, ai cũng biết tôi là phụ nữ có thai. Giấc mộng trở thành bà chủ bị tan biến, lại đúng lúc nhận được lời mời của studio khác, người đó lập tức thuận nước đẩy thuyền mà rời đi. Đối với chuyện này, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng Nhiễm Nhiễm lại chả thèm để ý, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là anh ta dời tình cảm đến trên người tôi chứ. Tôi cảm thấy có lẽ bản thân anh đã từng trải qua một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm. Dĩ nhiên, đây chỉ là cảm giác của tôi mà thôi, mãi cho đến bây giờ tôi cũng chưa tìm được chứng cớ chứng thật chuyện này.
“Anh đi rồi, em đừng quá nhớ nhung tới anh nhé.” Lên xe taxi, Nhiễm Nhiễm cười híp mắt vẫy tay với tôi.
Tiễn Nhiễm Nhiễm đi, nhân viên trong studio cũng lục tục đến, nơi này chỉ có ba nhiếp ảnh gia, trong đó còn bao gồm cả Nhiễm Nhiễm. Mà Nhiễm Nhiễm lại vừa đi, cho nên công việc ở đây do hai người họ tự phân công và hoàn thành. Cũng may là chỉ có năm ngày, chịu đựng một chút là qua rồi. Nghe nói trong khoảng thời gian này Nhiễm Nhiễm không ở Côn Minh, bọn họ ở chỗ này đều cảm thấy không chịu đựng nổi. Lại nói tiếp, cũng coi như lần này càng vất vả thì công lao lại càng lớn.
Bên kia Nhiễm Nhiễm cũng rất thuận lợi đến được Thượng Hải, dường như mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại về. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Lại nói, anh cũng không phải thiếu gia nhà giàu, nhưng mà lại giống như đứa bé vậy, hưng phấn kể cho tôi nghe chuyện anh đã gặp được bậc thầy nhiếp ảnh nào đó, hay thấy được bao nhiêu tác phẩm ưu tú, mà tôi lại cái hiểu cái không, chỉ có thể ngồi một bên nghe anh lải nhải. Rốt cuộc, đến khi anh đói bụng, lúc này mới chịu ngoan ngoãn cúp điện thoại.
“Bách Khả, bụng của cô thật là to.” Chẳng biết từ lúc nào mà Chu Quỳnh đã đi tới trong quầy, nói ra một câu làm tôi dở khóc dở cười.
Trừ lúc trước người quản lí cũ kia đi mất, những người trong studio đều biết, tôi và Nhiễm Nhiễm chỉ là anh em khác họ chứ không phải là người yêu. Mặc dù, bọn họ có hơi ngạc nhiên với ba của đứa bé trong bụng tôi, nhưng gia giáo trong nhà họ cũng đều rất tốt, nên không ai dám đi hỏi nguyên nhân thực sự trong chuyện này.
“Bảo bảo đạp tôi này, cô có muốn sờ thử một chút xem sao không?” Tôi cười khanh khách hỏi, bảo bảo đã sắp sáu tháng rồi, hiện tượng thai đạp cũng ngày càng thường xuyên hơn, sức lực cũng càng ngày càng lớn. Lại thêm việc tôi cũng tương đối gầy, cảm giác có một sinh mệnh mới đang sống cũng càng ngày càng mãnh liệt hơn.
“Bé ngoan, bé ngoan.” Trên mặt cô ấy thấy mới lạ, đưa tay nhẹ nhàng sờ trái sờ phải: “Không đạp, không phải là đang mệt nên nghỉ ngơi đó chứ. . . . . . A! Đạp này, đạp rồi này! Sức lực thật lớn, nhất định là một bé trai rồi.”
“Tôi cũng không biết rõ là nam hay nữ, nhưng ngược lại bây giờ, bảo bảo rất khỏe mạnh.” Tôi đưa tay vuốt ve cái bụng tròn vo của mình nói.
Đôi mắt của Chu Quỳnh thoáng hiện lên tia sáng: “Cô cười lên rất ôn nhu rất dịu dàng. Bảo ông chủ giúp cô chụp một album đi, vừa có thể để lại làm lưu niệm, lại có thể dùng để tuyên truyền quảng cáo.”
Tôi không nói được hay không, trả lời cô ấy: “Cô thật đúng là hiểu được cách dùng người, nhân tài lúc nào cũng có chỗ dùng.”
Chu Quỳnh cười hì hì nói: “Không dùng thì lãng phí.”
“A!” Bên cạnh cửa chợt truyền đến một tiếng la hét dữ dội, làm cho tôi và Chu Qỳnh giật nảy mình.
“Phương Nina, cô lại làm chuyện dọa người gì nữa vậy!” Chu Quỳnh vuốt ngực oán giận nói.
“Không thể trách tôi được, thật sự là rất đẹp trai, quá là đẹp trai luôn ý.” Nina cũng không quay đầu lại giải thích, cả người cũng sắp dính lên trên cửa kiếng. Cô bé này là nhân viên nhỏ tuổi nhất ở studio, bình thưởng lúc rảnh rỗi thường hay đứng ở bên cửa nhìn người đi đường, không phải thường hay nhìn, chỉ chọn người có chút đẹp mắt, xinh đẹp hơn Phan An để nhìn cho đã mắt.
“Miêu tả một chút coi nào.” Chu Quỳnh cũng lười phải trêu chọc Nina, hỏi một câu trực tiếp vào trọng tâm.
Nhưng cô bé lại hồn nhiên không biết Chu Quỳnh đang nói đùa với mình, thật thà miêu tả người ta: “Mắt như Ngô Tôn, cánh mũi như Ngô Ngạn Tổ, còn đôi môi thì giống như Hyun Bin.”
Còn kết hợp cả Trung và Hàn à. Thật khó có khi con bé quan sát tỉ mỉ như thế.
“Dáng người không tồi, mông này. . . . . . .Thắt lưng này. . . . . . Khuôn mặt ấm áp. . . . . .Giống như hoàng tử trong truyện cổ tích vậy!” Nina nói xong lại hét lên, thật may là lúc này không có khách, nếu không khẳng định là bọn họ sẽ bị cô bé này hù dọa.
“Cô gào cái quỷ gì thế?” Chu Quỳnh dở khóc dở cười quát lớn.
“Người tới, người tới. . . . . . Hai người mau đến xem đi!!”
Tôi đau đầu xoa trán nói: “Nina, chú ý đến hình tượng, đừng có dọa hoàng tử trong lòng em chạy mất.”
“Chị nói rất đúng, rất đúng!” Cô bé liên tục mở miệng đồng ý, ba chân bốn cẳng sửa sang lại quần áo của mình, lúc này mới đi tới cửa nghênh đón vương tử vừa gặp được.
“Tôi đi nhìn một chút.” Chu Quỳnh vốn cũng không cảm thấy quá hứng thú, nhưng lòng hiếu kỳ lại bị khơi dậy.
Nhìn thấy ba bốn nhân viên nữ trong tiệm tất cả đều đi đến cạnh cửa, tôi cũng tò mò liếc mắt một cái, chỉ là một cái liếc mắt này, thiếu chút nữa tôi đã bị dọa đến đau tim. Gần như không cần suy nghĩ, tôi lập tức đứng trở lại phía sau quầy. Không nên hiểu lầm, người đàn ông đang bước vào cửa kia thật sự không dọa người một chút nào, ngược lại, so với miêu tả của Nina cũng chỉ có hơn chứ không kém, nhưng mà. . . . . .
Tôi vừa nghĩ đến chuyện này, thì chợt nghe một giọng nói nhẹ nhàng từ tính vang lên: “Xin hỏi Nhiễm Nhiễm có ở đây không?”
“Ông chủ không có ở đây. Không biết ngài là?” Chu Quỳnh lễ phép lên tiếng hỏi thăm.
“Tôi là bạn của cậu ta. . . . . .” Giọng nói hơi ngừng lại một chút, nhưng lại lập tức vang lên, hơn nữa lần này lại có thêm một chút ý cười: “Tôi có thể vào tiệm chờ cậu ta trở lại không?”
“Ông chủ ra khỏi nhà rồi, có lẽ sẽ không trở về sớm được.” Nina có chút buồn bực trả lời.
“A, như vậy sao.” Người đàn ông im lặng trong giây lát lại nói tiếp: “Vậy có thể dẫn tôi đi thăm quan studio này một chút được không?”
Tôi vuốt vuốt trái tim đang nhảy loạn của mình, yên lặng cầu nguyện: 'Đừng có đồng ý! Đừng có đồng ý! Đừng có đồng ý. . . . . .
“Không thành vấn đề!” Lời cầu nguyện của tôi cũng không thành sự thật, bởi vì Nina đã dành trả lời trước một bước, làm tôi suýt chút nữa đã cắn rách môi của mình!
Nina, con bé bị sắc đẹp mê hoặc này, tôi với cô không đội trời chung!
“Anh là người nước ngoài à?” Nina vừa hỏi, vừa dẫn khách đi thăm quan studio, tiếng bước chân “Lộc cộc - lộc cộc - lộc cộc” của giày da nện trên mặt sàn giống như giẫm vào đáy lòng tôi, mỗi một tiếng vang, lại khiến cho lòng tôi trầm xuống thêm một phần.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong nháy mắt liền đi tới bên quầy tôi đang đứng. Đột nhiên, một đôi giày phụ nữ hiện lên trong tầm mắt của tôi.