Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 23: Chương 23




Beta: quacauphale

Nên biết rằng người già vô cùng sợ cô độc, tôi vừa nghĩ tới chuyện bà nội phải thường xuyên đối mặt với ngôi nhà im ắng, liền cảm thấy không an tâm. Sau khi suy nghĩ hết lần này đến lần khác, tôi quyết định trở về nước. Trước khi trở về, tôi muốn mua chút quà tặng cho mọi người, Xảo Dĩnh bận học không có thời gian đi với tôi. Thiên Hoa bị cảm, cũng không thể theo giúp tôi. Vì vậy, Âm Tam nhi được đề cử. Tôi bày tỏ mình không cần người khác đi theo, cũng cam đoan tuyệt đối không đi lạc, sau bài học kinh nghiệm trong trấn nhỏ, mọi người hoàn toàn không để ý tới ý kiến của tôi như thế nào.

Cứ như vậy, tôi và Âm Tam Nhi được đẩy ra khỏi nhà, không thể không nói, cùng hắn đi dạo phố là một loại hành hạ. Hễ tôi mà nhìn trúng thứ gì đó cũng không vào được mắt hắn, nếu như hắn chỉ phê bình quan điểm của tôi thì tôi có thể nghe sói, nhưng hắn không ngừng dùng tài hùng biện, lại còn động tay động chân. Tôi vừa dừng chân, hắn liền túm tôi đi, gần hết nửa ngày, tôi thấy nhàm chán, hắn đói bụng, vì thế trong một nhà hàng xuất hiện một đôi nam nữ, thức ăn ngon đặt trên bàn, nhưng hai người không vội ăn, trái lại còn cãi vã ầm ĩ.

Trước ánh nhìn chăm chú của thực khách, tôi nhỏ giọng nói: "Anh không thể chiều ý tôi một lần sao?"

Hắn nhướng mày, khinh thường nói: "Sao tôi phải chiều theo ý cô?"

Tôi xem như chuyện đương nhiên mà nói: "Đàn ông nên chiều ý phụ nữ!"

Hắn chê cười: "Cô là phụ nữ sao?"

"Nói nhảm, tôi không phải phụ nữ thì là cái gì?"

Hắn “hứ” một tiếng, quăng cho tôi hai từ đáng ghét: "Con nhóc!"

Tôi không thể nhẫn nhịn được nữa đạp hắn một cước, hắn lập tức đạp lại, tôi lại đạp tiếp, rồi lập tức rút chân về, ấu trĩ còn đắc ý làm mặt quỷ, còn chưa kịp thu hồi đầu lưỡi, móng vuốt của hắn liền dán lên đầu tôi, loại hàng này dù có làm gì cũng không chịu thua thiệt mà. Tôi xoa đầu thở dài: loại này vừa không có phong độ lại vừa cực kỳ ấu trĩ, thật sự là mặt hàng trăm năm khó gặp, phải nói là nhân gian hiếm gặp, trên mặt đất cũng khó thấy qua.

Buổi tối mua sắm trở về, tôi tích một bụng khó chịu, Xảo Dĩnh trêu ghẹo, hỏi: "Tam Thiếu, anh cho Bách Khả ăn cái gì vậy? Sao mặt của cô ấy lại tái thế?"

Hắn ngoái đầu lại, liếc nhìn tôi, cười nhạo nói: "Biến dị."

"Anh mới biến dị!" Tôi cãi lại.

Hắn sờ sờ cằm: "Sắc mặt của tôi không tái xanh."

"Tránh ra!" Tôi tức giận đẩy chướng ngại vật ra, mệt mỏi ngồi phịch trên ghế sofa, Thiên Hoa cười ha hả tuyên bố: "Vé máy bay đã đặt xong, bảy giờ tối mai lên máy bay."

Tôi mệt mỏi và tức giận liếc Âm Tam nhi một cái, trong lòng ưu sầu, lẩm bẩm: "Tôi có chút hối hận."

“Cô có thể trở về nhà rồi từ từ hối hận." Hắn chẳng thèm ngó tới tôi, chỉ “hừ” một tiếng rồi thản nhiên trở về phòng.

Xảo Dĩnh và Thiên Hoa cười khúc khích, thở dài, đồng thanh nói: "Bách Khả, tiền đồ của cô có vẻ rất khốn khổ đó!"

Tôi vùi mặt vào trong đống gối ôm, hung hăng, ảo não, oán hận. Bọn họ nói sai, không chỉ tiền đồ của tôi khốn khổ, mà tất cả đều khốn khổ!

Sau khi ăn xong cơm tối, tất cả mọi người đều bận, tôi ngồi ở trên ban công phiền muộn ngắm trăng, chợt thấy lạnh mặt: "Uống không?" Âm Tam nhi quơ quơ lon bia lạnh.

"Cám ơn." Tôi đưa tay nhận lấy, thế nhưng hắn lại thu bia về, tôi trợn mắt nói: "Đem câu cám ơn kia trả lại cho tôi!"

Hắn cười chế giễu: "Bản than cô tự nguyện nói, tôi đâu có ép cô!"

"Đưa lon bia cho tôi!"

Ngón tay hắn khẽ bóp, bia bắn tung tóe trên trán tôi, tôi muốn nổi đóa, hắn không mặn không nhạt nói: "Không sợ thủng dạ dày thì uống."

Tôi theo bản năng sờ bộ phận dạ dày của mình, châm chọc nói: "Tôi còn tưởng rằng lương tâm của anh mất sạch sẽ rồi, thì ra vẫn còn lưu lại một chút, thật không dễ dàng gì."

Hắn bắt chéo chân, không lưu tâm, “hừ” một tiếng: "Không có cái đó thì sống cũng không tệ."

Tôi tức không được mà cười cũng không xong: "Tôi thấy anh mới đúng là sói mắt trắng thứ thiệt!"

"Cô không phải là được." Hắn thoải mái ngửa người ra, toàn thân đắm chìm dưới ánh trăng, ngoại trừ tính tình xấu xa và bướng bỉnh ra, thì người đàn ông này có khí phách xen lẫn lãng tử cùng với khí chất vương tử, nếu không phải đã từng lãnh giáo sự thất đức của hắn như thế nào, tôi tin tưởng mình sẽ bị hình thể tuyệt vời này hấp dẫn. Nhưng, ông trời rất công bằng, khi ông cho một người có vẻ ngoài đẹp đẽ thì lại nặn ra tính cách tàn ác, thật đáng tiếc, đáng tiếc!

"Chuyện của Lạc Quân Dật là do anh làm sao?" Tôi tò mò hỏi, mặc dù chuyện này đã qua lâu rồi, nhưng hắn chưa bao giờ trực tiếp thừa nhận.

Hắn chẳng nói đúng sai, nhếch khóe môi: "Tôi nói không phải, cô tin không?"

"Không tin."

"Không tin còn hỏi làm gì? Ăn no rửng mỡ sao?"

Tôi liếc mắt: "Vậy ba lần anh bị tập kích cũng là do hắn giở trò quỷ?"

"Phải, nếu không thì tại sao họ Lạc có thể ngậm bồ hòn ngọt như thế?"

Tôi kinh ngạc nhìn hắn: "Ý của anh là, anh biết trước là do Lạc Quân Dật hạ độc thủ nhưng lại không biết kẻ bí ẩn đứng phía sau là ai?"

"Nếu như lúc ấy xác định là hắn, tôi đã trả cho hắn viên đạn bạc vừa bắn ra, sau đó vứt hắn vào vườn thú rồi."

Trán tôi đầy vạch đen, người này thật sự là thất đức tới trình độ nhất định rồi! Chỉ có điều, Lạc Quân Dật cũng điên rồi, biết rõ Âm Tam nhi không dễ chọc, còn nhiều lần xuống tay với hắn, có thể thấy được, Lạc công tử rất yêu Nhiễm Du. Nghĩ đến điều này, tôi không khỏi u sầu thở dài, nói: "Nhiễm Du thật hạnh phúc."

Hắn miễn cưỡng nhướng mí mắt lên, cười nhạo: "Tiếc rằng cô ấy lại không cho là như thế."

Tôi thấy tâm trạng của hắn có vẻ khá hơn, bát quái nói: "Anh kể lại một chút chuyện xưa của họ đi."

Hắn uống một ngụm bia, nói không mấy hào hứng: "Không có gì đáng nói."

"Sao có thế chứ? Có ai nói chuyện yêu đương mà thiếu chút nữa xảy ra án mạng không?"

"Bà tám." Hắn nhắm mắt lại, tôi cho là hắn không để ý đến tôi, liền không truy vấn nữa, đang muốn đứng dậy rời đi, hắn lại lẩm bẩm như tự nói với chính mình: "Lạc Quân Dật bị kích thích nên mới vậy."

Tôi lập tức dừng chân, ngồi lại ghế, như trẻ con hiếu kỳ muốn biết đáp án, hắn đùa cợt lườm tôi một cái, rồi cười khẩy nói: "Nhiễm Du vốn là bạn gái của hắn, tôi mới là kẻ đến sau, sau khi hắn và Nhiễm Du đính hôn, Nhiễm Du đến tìm tôi mấy lần, tôi đoán chừng, hắn sợ dẫm lên vết xe đổ mới xúc động, nhất thời bị kích động."

Tôi hơi ngạc nhiên: "Anh cướp bạn gái của người ta!"

"Xã hội này vốn là cá lớn nuốt cá bé, anh tranh tôi đoạt mới có thể tồn tại."

"Nhưng trong tình yêu hành động chen ngang vào như thế không tốt lắm đâu?"

"Không ngờ." Câu trả lời khiến người khác im lặng hoàn toàn.

Tôi khó hiểu lắc đầu một cái, bật thốt lên: "Anh thật thất đức."

"Cô không thất đức, kết quả như thế nào?"

Tôi á khẩu không trả lời được, Đúng vậy, tôi không thất đức, kết quả bạn trai biến thành anh rể.

A ~ Thật buồn cười, càng đáng buồn hơn! Điểm mấu chốt là đạo đức của loài người giống như bọt biển, chỉ cần một gợn sóng nhẹ là có thể làm nó lay động nhấp nhô, có và không có căn bản cũng không khác nhau là mấy.

"Anh buông tha Nhiễm Du sao?" Tôi hỏi dò xét.

"Sao phải nói cho cô biết?"

Tôi lại á khẩu lần nữa, tên khốn này giỏi nhất chính là khiến người khác bị nghẹn, người ta càng không thở nổi, hắn càng vui vẻ, không biết sao hắn được nuôi dưỡng thành cá tính biến thái này.

"Bách Khả, có người tìm." Tôi đang oán thầm, giọng nói của Thiên Hoa từ trong phòng khách truyền đến.

Tôi đứng dậy muốn đi, nhưng vì không thấy rõ dưới chân, không cẩn thận dẫm vào lon bia Âm Tam nhi vứt trên mặt đất, cơ thể mất trọng tâm, mông tôi tiếp đất.

Hắn nghe thấy tiếng vang, theo bản năng lườm tôi một cái, cười nhạo: "Đi."

Tôi vội vàng đứng lên, vừa kéo quần áo, vừa luống cuống trừng hắn.

Hắn đùa cợt bĩu bĩu môi, "Trừng cái gì mà trừng? Cô cho rằng tôi muốn nhìn sao?"

"Chẳng lẽ anh lại còn muốn gột rửa con mắt?"

"È hèm ~ thật có ý tưởng."

"Tên khốn, anh chờ đó cho tôi, sớm muộn gì tôi cũng đánh chết anh để được ăn thịt chó!" Tôi vừa mắng vừa chạy vào phòng khách. Sau lưng vang lên tiếng cười sang sảng.

"Tam Thiếu cười gì vậy?" Thiên Hoa bát quái hỏi.

"Cười bản thân hắn là nồi thịt chó." Tôi ngây thơ trả lời.

Thiên Hoa và Xảo Dĩnh đang đọc tạp chí cùng lúc nở nụ cười, không thể không nói, đám người kia cười có chút bỉ ổi.

"Ai tìm tôi?" Tôi hỏi Thiên hoa.

"Không ai tìm cô hết." Thiên Hoa nhỏ giọng nói, "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, hôm nay là ngày 15."

Tôi sững sờ: "15 thì sao?"

"15 trăng tròn, cô nói sao?"

Tôi gật đầu, nhưng thầm nói: "Thảo nào tôi thấy sao ánh trăng tối nay lại đẹp như vậy."

Thiên Hoa nhìn lại, “Cô có trí thông minh chứ?" ánh mắt liếc nhìn tôi một cái, sau đó gật gù đắc ý đi ra ngoài.

Tôi mờ mịt nháy nháy mắt, dùng ánh mắt hỏi Xảo Dĩnh, cô ấy nín cười, nhìn tôi khoát khoát tay. Tôi lập tức đi tới, cô ấy ghé sát vào bên tai tôi, nói: "Vào đêm trăng tròn loài sói thường động dục, người sói đến đêm trăng tròn tương đối kích động."

Tôi chợt hiểu ra, trên trán xuất hiện vạch đen chằng chịt.

Xảo Dĩnh vừa thấy bộ dáng túng quẫn và ngơ ngác của tôi thì cười khanh khách, vuốt đầu mũi của tôi: "Đồ ngốc, sau này cứ tới ngày 15 âm lịch thì cố gắng tránh xa hắn."

Tôi lúng túng vò đầu: "Không nghiêm trọng như vậy chứ? Không phải hắn có một nửa huyết thống của loài người sao?"

"Coi như không có, tôi cũng sẽ không đói bụng ăn quàng." Âm thanh đùa cợt truyền đến từ phía sau.

Tôi giận dữ trợn mắt nhìn Âm Tam nhi, sau đó nhìn Xảo Dĩnh, nói: "Hôm nào mời cô đi ăn thịt chó."

Xảo Dĩnh cười đến run rẩy cả người, Âm Tam nhi đưa tay lên vỗ đầu tôi, dùng sức xoa xoa: "Không chừng người bị hầm là ai đó!"

~ ~ ~ Hết chương 23 ~ ~ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.