Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 66: Chương 66




Cảnh đêm yên tĩnh, tiếng hát vang vọng khắp phòng bệnh, tôi uất ức, hắn áy náy, tất cả đều giống như một bộ phim tình cảm buồn nôn.

"Tin anh thêm một lần nữa, anh sẽ không để cho em khóc nữa!" Cuối cùng, hắn nói như vậy.

Tôi hiểu biết rằng mình không nên tin hắn, không nên tha thứ cho hắn, nhưng tôi lại nghe được mình đang hỏi: "Anh có thể đảm bảo sao?"

"Có thể!" Hắn quả quyết đáp.

"Có thể tiếp nhận tôi, đứa không hiểu chuyện sao?"

"Có thể!"

Tôi ngước mắt nhìn hắn: "Anh đáp ứng quá nhanh."

Hắn trầm ngâm giây lát: "Trải qua sự suy nghĩ kỹ càng, anh mới đáp ứng điều kiện của em."

Giống như đã từng thấy qua, mới quen thì tôi đã bị một chị học khóa trên nhốt vào nhà vệ sinh, hắn giải cứu tôi rồi muốn tôi đáp ứng tất cả điều kiện của hắn, tôi lập tức đồng ý, và giờ cũng đang trong hoàn cảnh giống như thế

Nhớ lại ngày trước, nhìn sáng nay, dường như đã qua mấy thế kỷ. Ai có thể ngờ tới, chúng tôi sẽ dây dưa quấn quít đến bây giờ? Ai có thể ngờ tới, tôi lại có rất nhiều bất mãn trong lòng mình?

"Còn có nghi vấn cùng điều kiện sao?" Hắn hỏi.

"Có." Mặc dù câu trả lời của hắn rất chắc chắn, nhưng tôi không còn tin tưởng nữa rồi, cũng có thể nói, tôi bị sợ.

Đáy mắt hắn nở ra nụ cười, kéo tôi lên, còn mình ngồi vào chỗ của tôi, ôm tôi đặt lên đùi của hắn, lớn giọng nói: "Nói đi, nghĩ toàn bộ rồi nói ra, cái gì cũng không cần giảm bớt."

"Chỉ có một yêu cầu." Tôi không ôm bất kỳ lòng tin nào, chỉ đến khi thấy tâm vững vàng: "Không cho cùng đi ngược lại với em, từ nay về sau chỉ được đi cùng em."

Hắn bật cười, dính vào bên tai tôi mà nói: "Em xem em có ngốc không, việc đi đứng đâu thể nào quản cả đời."

"Anh có thể đám ứng không." Tôi hướng đôi mắt nghi ngờ về phía hắn.

"Anh không nói tôi không đáp ứng."

Tôi nhất định là lầm rồi, tư thế ngồi khiến cho mỗi hành động của tôi đều động đến hắn: "Anh xác định?"

"Xác định."

Tôi không nói gì mà nhìn hắn, đáy lòng chẳng có cảm giác bình yên như trước, thế gian không nhất định phải tin vào lời cam kết của một người đàn ông, tôi hỏi như thế nào hắn đáp ứng như thế đó, cũng chỉ là tìm kiếm sự an ủi trong lòng.

"Vẫn chưa tin?" Hắn dễ dàng xuyên thủng nội tâm của tôi.

Tôi thẳng thắn nói: "Một buổi sáng bị chó cắn, mười năm cũng không quên, em sợ mình bị cắn."

Mi tâm của hắn nhéo lại, liền cắn một cái trên cổ tôi. Môi ấm áp, răng bén nhọn cùng da nhạy cảm gặp nhau, nhẹ nhàng cọ sát lẫn nhau, không đau, lại đưa tới một hồi tê ngứa ngáy cùng rung động.

Tôi co cổ lại, khẽ lên tiếng: "Em nói sai, là rắn, không phải chó!"

"Là sói!" Hắn cười rồi khẽ nói, đưa cái lưỡi liếm vết đỏ của dấu răng trên cổ tôi.

Tôi bỗng chốc rùng mình một cái, không được tự nhiên nói: "Đừng như vậy!"

"Đừng như thế nào?" Hắn biết rõ còn hỏi, giọng nói khàn khàn mà hấp dẫn. Tôi sai lầm rồi, thật ra thì, nhà họ Âm chỉ có mình Âm Nhị Nhi là dễ chọc, còn người đàn ông phía sau tôi vô cùng bá đạo, Âm Nhị Nhi chỉ là có độc, còn Âm Tam Nhi lại có thêm gai

Tôi chống đỡ cằm của hắn, nghiêm túc nói "Nơi công cộng, anh chú ý một chút!"

"Được rồi." Hắn cong khóe môi lên, mập mờ thì thầm: "Về nhà tiếp tục."

"Vẫn không thể đi." Tôi nói.

Hắn nhíu lông mày: "Tại sao?"

"Tiếp tục vô nước biển nha."

Hắn chợt ân cần nói "Dạ dày còn đau sao?"

"Không đau, chỉ là, phải đợi vào xong mới về." Tôi kéo ống truyền dịch qua, liếc nhìn lọ thuốc trên đầu giường: "Bên trong đều là thuốc nhập khẩu, vài trăm đấy."

Hắn không biết nên khóc hay cười: "Vậy anh đi làm thủ tục nhập viện, tối nay sẽ ở đây cùng em."

"Đây là bệnh viện cũng không phải là quán ăn." Tôi đứng lên "Anh giúp em cầm bông sát trùng và băng dính."

"Nếu như ban đầu không có đi nước Pháp, sẽ không phải chịu tội như thế này?" Lại tới, mỗi lần bệnh bao tử tái phát, hắn nhất định sẽ lại tra cứu chuyện xưa, tôi chỉ có thể chau mày không biết nói gì.

"Nhanh cầm đi, đừng trì hoãn nữa, trời sắp sáng rồi."

Hắn dùng lực vuốt vuốt tóc của tôi, lúc này mới rời đi.

Phòng bệnh chỉ còn lại mình tôi, màn ảnh lớn là Lưu Nhược Anh đang nói thay tâm tình của tôi, giờ phút này cô ta hát: "Em chờ anh, nửa năm trôi qua, quá hạn liền hung hăng quên người yêu, không chỉ thương tâm, còn có một lát cắt ngọt ngào. . . . . ."

Mặc dù, lời ca trong bài hát rất ngọt ngào, nhưng tôi không ngu ngốc mà tiếp nhận nó. Nhưng nửa năm kia, có lẽ, là một đề nghị hay.

Từ lúc này về sau, Âm Hạng Thiên không bởi vì Nhiễm Du mà rời nhà vào đêm khuya nữa, còn khôi việc khóa máy trước khi ngủ, có xã giao lại trả về thói quen thông báo trước một tiếng, cuộc sống tựa hồ khôi phục yên tĩnh, trong lòng tôi vẫn chẳng khôi phục được bình yên.

Tôi vẫn cho rằng, tình cảm của Âm Hạng Thiên và Nhiễm Du không thể hồi phục được, tôi không tin, những chuyện quá khứ liên quan đến Nhiễm Du đã bị hắn xóa đi, tôi cho là, hắn cuối cùng sẽ chọn Nhiễm Du, nhưng biểu hiện của hắn vào lúc này, cũng không phải như vậy. Cho nên, tôi có chút mê mang, có chút không tin tưởng. Hắn cũng không phải là không cảm thấy tôi có điều gì đó không tin, nhưng hắn không có hứa hẹn suông, mà thật sự là để tâm thi hành.

Dần dần, lòng của tôi ấm lại, tôi báo cho mình, không cần gây áp lực cho hắn, không cần cho mình bọc quần áo, không cần mù quáng, cũng không cần cứ mang hoài nghi theo mình. Duy trì tình cảm không phải trách nhiệm, mà là tin tưởng!

Mấy ngày gần đây, Âm Hạng Thiên đi xã giao đặc biệt nhiều, hôm nay tôi được phát lương thưởng, trước khi tan sở, tôi nhận được điện thoại của hắn, hôm nay lại có xã giao, tôi không muốn trở về nhà ăn cơm tối một mình.

Tôi không thích ăn cơm một mình, nên sau khi tan việc, đem hai phần ba tiền lương gửi vào quỹ tiết kiệm của bà nội trong ngân hàng rồi mua chút quà về nhà lớn.

Tôi vừa vào cửa, bà nội liền bắt đầu nhắc đi nhắc lại: "Sao cháu không chừa chút tiền mua đồ cho mình? Những người trẻ tuổi khác vừa lãnh được tiền lương lập tức đi mua quần áo, mỹ phẩm, cháu lại cứ mua đồ về nhà?"

Tiền học tập còn thiếu bà nội một khoản tiền học phí chưa trả xong, nên mỗi tháng tôi đều chi ra một ít gửi cho bà nội. Sau này Xảo Dĩnh cũng làm như thế, bà nội vì gặp chúng tôi tự lập vui mừng, nhưng lại vì hành động của chúng tôi mà cảm thấy khổ cực và đau lòng.

Tôi đem hai túi hải sản lớn giao cho Tiểu Tần, cười híp mắt nói: "Anh ấy mua, không phải tôi bỏ tiền."

"Cô cho rằng bà nội là con nít ba tuổi sao? Cậu ta đã sớm nói, cô căn bản chưa bao giờ dùng tiền của cậu ấy."

"Cô có tình báo sao, cuộc sống nhu yếu phẩm cần thiết đều là anh ấy mua, tôi chỉ mua chút thực phẩm yêu thích mà thôi." Tôi không phải cố ý thi hành chính sách độc lập AA gì đó, nhưng không muốn hoàn toàn lệ thuộc vào hắn, đây là tôi không vứt bỏ lòng tự trọng của mình, cũng để cho mình tính tự lập khi cầm giấy tính tiền.

Bà nội thở dài bất đắc dĩ, lôi kéo tay của tôi nói: "Con và Xảo Dĩnh chẳng có chút da thịt nào cả? Con xem Tiểu Cầu với Viên Viên khỏe mạnh ghê không."

"Hiện tại đang lưu hành mốt giảm cân." Tôi xông phía trước đưa trà cho Tiểu Tần rồi nháy mắt "Đúng không, Tiểu Tần?"

Cô gái nhỏ vểnh môi lên, lẫm bẩm nói: "Người ta giảm cân, cô cũng đừng kích thích tôi."

Tôi hớp một ngụm hoa trà cỏ, bĩu môi nói "Nghe nói, Thiên Hoa thích cô gái mượt mà và nhu thuận."

Tiểu Tần đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói "Mới. . . . . . Mới không có chuyện này đấy."

"Kỳ quái, tôi nói việc khiến Thiên Hoa yêu thích, sao mặt của cô đỏ thế?" Tôi biết rõ còn hỏi.

"Chị Tiểu Tiểu, chị hỏi thói xấu." Cô nàng quẳng xuống một lời nũng nịu mang theo chỉ trích, đỏ mặt chạy đi.

Bà nội bật cười nói "Bà đang suy nghĩ không biết có nên triệu hồi Thiên Hoa về đây không, chế tạo cơ hội cho bọn họ."

Thiên Vũ và Thiên Hoa đều là người làm của nhà họ Âm, lúc có việc sẽ cùng Âm Hạng Thiên đi làm, sau khi tan việc sẽ trở về nhà lớn ăn cơm, cầm tiền lương của bà nội.

"Thiên Hoa nói, cự ly sinh ra điều tốt đẹp."

"Thiên Hoa nói như vậy thật sao?" Bà nội nửa tin nửa ngờ mà hỏi.

Bên trong phòng bếp lộ ra cái đầu nhỏ, oán hận nhìn chằm chằm vào tôi, cười ha hả nói: "đúng nha, chỉ là, anh ấy còn nói, sớm chiều ở chung một chỗ là vẻ đẹp khác. Tiểu Tần, cô thấy có phải như vậy không?"

Bỗng nhiên cái đầu nhỏ ở trong phòng bếp rụt lại, động tác kia còn nhanh hơn thỏ, chỉ là, động tác của cô không thể mau hơn mắt quan sát của tôi, tôi thấy được nụ cười của cô ta, chỉ có người hạnh phúc mới có thể cười sáng chói như vậy. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.