Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 76: Chương 76




Bách Khả sinh sống trong một ngôi nhà nhỏ

Trước khi rời khỏi thành phố D, bà nội có để lại cho tôi một số trang sức, tôi đã cố từ chối nhưng không được, vì bà bảo cứ xem như đó là … đồ cưới!

Tôi không biết phải làm thế nào đành đem chỗ đồ đó đi bán, lấy được mười vạn, tôi đem gửi cho mẹ kế, coi như là chuộc thân mình ra.

Tôi bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống tự do và tự tại.

Mới tới Đại Liên thì Ninh Vũ muốn giám đốc tiệm thuốc lắp đặt thêm máy móc để tiện cho công việc, tôi ở bên này đi thăm quan khắp nơi rồi tìm chỗ ở

Quanh đi quẩn lại cũng một tuần lễ, tôi rốt cuộc đã tìm ra được một điểm dừng chân thích hợp, một căn nhà nhỏ có ba tầng lầu. Chủ nhà là một người phụ nữ trung niên, căn nhà này là do chồng trước xây cho bà, mặc dù, chồng trước có cho thêm một khoản tiền, nhưng bà không làm kinh doanh. Vì để tránh cho làm ăn thất bại, bà quyết định cho thuê.

Những người quen cuộc sống chơi bời lêu lỏng, thích xa xỉ tự nhiên sẽ không có quy tắc, cũng may, là phòng có cầu thang rời, chủ phòng và khách trọ sẽ không ảnh hưởng đến nhau, nên cũng không có quá nhiều quy định.

Mặc dù gọi là nhà trọ, nhưng diện tích ước chừng hơn năm mươi mét, có thể chứa được một cái giường lớn.

Gian phòng phong cách cởi mở, nóc nhà nghiêng, lấy ánh sáng đặc biệt tốt. Kéo rèm cửa sổ ra, là có thể tắm nắng cả ngày, buổi tối có thể nằm ở trên giường ngắm những vì sao. Tôi mua rất nhiều chậu hoa lá nhỏ, trang trí căn phòng bằng màu xanh thiên nhiên, sau khi Ninh Vũ thăm nhà, Ninh Vũ gọi đây là thiên đường bình yên.

Ngoài công việc, anh thường tới ổ nhỏ của tôi làm khách, có lúc chúng tôi cùng nhau đi ăn lẩu, có lúc đi mua đồ ăn ngoài về ăn, vừa ăn vừa nhớ lại đoạn thời gian chúng tôi học đại học; nhưng dù vậy, anh vẫn sợ tôi cô đơn, ở một mình sẽ nghĩ quẩn. Vì vậy, anh tặng tôi một con chó săn nhỏ, gọi là, bánh bao! Mỗi lần tôi cùng Ninh Vũ ngồi ăn gì đó, bánh bao liền liếm liếm chân hai đứa, như thể bảo rằng nó cũng muốn ăn.

Sau này, khi tiệm thuốc khai trương, mỗi ngày tôi đều đáp xe bus đi tới đi lui giữa nhà và tiệm thuốc. Bận rộn, thường xuyên, cuộc sống bắt đầu một nhịp mới, cũng không có thời gian suy nghĩ lung tung nữa!

Đảo mắt, hai tháng lại qua trong niềm vui, tôi hoàn toàn không có cảm giác mình đang chạy trốn, căn nhà nhỏ của tôi nghênh đón vị khách đầu tiên. Người kia chính một đôi bạn thân, gương mặt trái xoan, trắng như tuyết, đó là một nhà thiết kế lớn. Tôi vui vẻ kéo Xảo Dĩnh đi làm một bữa tiệc với mười ba loại hải sản khác nhau, khiến cho câu cuối cùng Xảo Dĩnh nói với tôi, không phải là bái bai, không phải là bảo trọng, mà là "Tớ sắp không được ăn hải sản nữa rồi!"

Tôi đưa ánh nhìn tức giận qua nhà thiết kế chối chết, xong rồi quay lại nói với Ninh Vũ "Hải sản ăn không ngon sao?"

Ninh Vũ cười to, xoa tóc của tôi, nói "Cậu cho rằng tất cả mọi người đều giống như cậu sao, thà mạo hiểm bao tử mới vừa khỏi bệnh để ăn mấy sinh vật đáng thương kia?"

Tôi trầm ngâm, gật đầu một cái, khoác cánh tay của anh, nói "Cũng đúng, vậy thì mỗi ngày chúng ta hãy làm việc thiện lại đi."

"Không ăn hải sản được hả?"

"Vì sao không ăn?"

"Không phải cậu nói là mỗi ngày làm một việc thiện sao?"

"Còn rất nhiều phương pháp làm việc thiện khác. Chúng ta đi ra trước mua cua phóng sanh, sau đó sẽ mua chút vỏ trai mang về nhà ăn."

". . . . . . !" Ninh Vũ bị hải sản đánh bại!

Sau khi Xảo Dĩnh đi rồi, bà nội và dì Lưu lại đến thăm tôi, suy tính đến thể chất của các bà, tôi không dám làm nhiều hải sản lạnh cho bà ăn, mà tự mình ra tay nấu nướng, ngày ngày nấu những bữa cơm, sau đó sẽ đi đến tiệm thuốc. Bà nội thấy tôi khỏe mạnh như thế, dĩ nhiên là rất vui mừng. Chơi vài ngày liền đi về nhà.

Tiếp đó là lão đại đến. Lão đại và tôi rất giống nhau. Nhưng hải sản không phải là mục đích chính anh, mà chủ yếu là anh muốn thăm tôi và nhìn công việc tôi làm, nên cũng không ăn hải sản nhiều, xử lý xong công việc, lão đại liền vội vã trở về thành phố D!

Cứ như vậy, trong vòng ba tháng, tôi tiếp đãi ba đợt khách, không ai nói thẳng đến thăm tôi, xem Bạch Khả - tôi đã quên tất cả chưa? Còn vì thất tình khổ sở không? Tuy bọn họ không nói nhưng tôi đủ hiểu. Chỉ có nhóm khách thứ tư là không thông minh như vậy, anh không chỉ có đem tình hình của Âm Hạng Thiên và Nhiễm Du nói cho tôi nghe, còn nói tôi đi trả thù, anh ta sẽ phụ trách bày mưu tính kế.

Nói tới chỗ này, không cần tôi nói, mọi người cũng đoán được thân phận người kia rồi chứ? !

Không sai, anh ta chính là kẻ chỉ sợ thiên hạ bình yên chứ không sợ thiên hạ loạn – Âm Nhị Nhi!

Dĩ nhiên, đây chỉ nói đùa, còn nhớ rõ, lần anh ta ở lại nhà tôi? Coi như mọi chuyện đã trôi qua thật lâu, hiện tại nói tới cũng chỉ là phân tích tính cách của một người theo chiều sâu mà thôi.

Anh còn nói anh không muốn giam cầm tôi, vì anh thấy lòng Âm Hạng Thiên như lửa đốt, rồi sau đó cố ý thả tôi đi tìm học trưởng còn vì tôi mà nổi trận lôi đình với Âm Tam Nhi. Nói thật, có một người anh em như thế không nên tính là chuyện may mắn.

Nhìn Âm Nhị Nhi lại khiến cho hai cô gái trong hiệu thuốc của tôi điên đảo tâm hồn, thì tôi nói thẳng: Có một số người từ bé đã đến để cứu vớt tâm hồn người khác, nhưng có vài người đàn ông vừa sinh ra đã là yêu nghiệt, vô luận đi tới đâu cũng mang nhiều sóng gió. Hơn nữa, người con trai xinh đẹp chẳng kém gì bạch mã hoàng tử này lại rất rãnh rỗi.

Âm Nhị Nhi nói mình đã lâu không nghĩ phép rồi, lần này có thể nghỉ ngơi hai tuần lễ. Cho nên, anh ta sẽ dùng hai tuần lễ này giúp tôi “trị” thương. Vì để tránh cho anh làm ra loạt chuyện biến thái, tôi muốn anh giúp tôi một ít việc

Tiệm thuốc phải hoạt động, tôi cho Âm Nhị Nhi một bộ đồ bác sĩ, một ống nghe, để cho anh làm bảng quảng cáo sống, một khi có người hỏi chẩn, bác sĩ thật mới xuất hiện

Âm Nhị Nhi thích thú, vô cùng phối hợp với tôi. Có câu nói, mọi người đều thích cái đẹp.

Âm Nhị Nhi vừa ngồi xuống, cô gái trẻ, phụ nữ trung niên, như thấy được mật ong, cứ thể đi vào tiệm

Ngày kế, băng keo cá nhân, băng trị thương và thuốc thông thường… tất cả đều được bán sạch. Mặc dù, lời ít một chút, nhưng cũng có thể đủ tiền tiêu cả tháng. Tôi không thể không bội đầu óc kinh doanh của mình.

Hôm nay, Ninh Vũ từ thành phố D đến đây, mới vừa vào còn nở một nụ cười vui vẻ, vừa nhìn thấy Âm Nhị Nhi thì phải xụ mặt xuống.

Trong nhóm người nhà họ Âm, anh ghét nhất là Âm Hạng Thiên, tiếp theo chính là Âm Nhị Nhi, theo như lời Ninh Vũ nói, mặt trắng, mũi nhỏ không phải người tốt bụng! Mỗi lần Ninh Vũ nói lời này, tôi đều đưa cho anh một tấm gương, để cho anh soi, mặt của anh ta cũng đúng tiêu chuẩn mà anh ghét.

Nói tóm lại, hai người này vừa chạm mặt, bên ngoài không bài xích nhau nhưng khi va chạm sẽ xẹt ánh hào quang

Không giống như Âm Hạng Thiên, Âm Nhị Nhi cũng không nóng tính, anh am hiểu nhất chính là tâm tình con người, mắt thấy Ninh Vũ không sao cả, không nội thương, không hộc máu, tôi vội vàng kéo Âm Nhị Nhi đến một quán nước đối diện tiệm thuốc.

Uống một hớp cà phê, Âm Nhị Nhi có chút chưa được thỏa mãn nói "Ninh Vũ càng ngày càng khôi hài."

Tôi nhếch miệng cười gượng "Anh hai, em phải tìm một cái cống để ói mới được, anh đúng là khiến em tức chết không đề mạng mà!"

"Có sao?"

"Tuyệt đối có! Cần phải có! Ai nói không có, em liền đánh chết người đó rồi hầm cho chó ăn!"

Âm Nhị Nhi lơ đễnh cười cười "Cùng anh hai về nhà chứ?"

Tôi sửng sốt, lắc đầu nói "Không cần, ở đây rất tốt, tất cả mọi người ủng hộ em ở lại chỗ này."

"Đó là bởi vì mọi người không biết, chúng ta là một đôi tình nhân."

Mặc dù tôi đã quen với tính cách quỷ dị của anh, nhưng thiếu chút nữa tôi đã cắt mất đầu lưỡi của mình: "Chúng ta vốn không phải là một đôi tình nhân!"

Anh nhẹ nhàng cong khóe môi lên, chà xát đầu mũi của tôi "Cũng chỉ chuyện quan hệ mà thôi, hiện tại nhất định phải được."

Đang muốn mở miệng hỏi anh có phải đùa không, chợt thấy một ánh sáng lạnh lẽo ập tới, tôi thét lên "Anh hai, cẩn thận!"

Âm Nhị Nhi phản ứng rất nhanh, trước khi tôi kêu lên, gương mặt anh tuấn đã lùi về sau mấy centi mét, phần dao lướt qua sóng mũi của anh, “cạch” muốn tiếng, rơi xuống cạnh vách tường.

Đây là một quán ăn uống rất đông người, tiếng vật rơi xuống không hề nhỏ, chắc chắn đã hù dọa người khác.

Tôi vui vẻ chạy tới, dở khóc dở cười nhặt thìa cà phê lên "Con nhà ai nghịch ngợm như vậy?"

"Thật đúng là ở chỗ này." Âm Nhị Nhi cười khanh khách nghiêng đầu, tôi cũng vậy nghiêng đầu theo, đó là hướng thìa bay tới. Chỉ thấy một người tác phong nhanh nhẹ, dáng cao gầy, vẻ mặt anh tuấn đứng cạnh những khóm hoa, tầm mắt tôi men theo tay anh, nhìn về phía buội hoa.

"Học trưởng, thì ra anh chính là đứa bé nghịch ngợm!" Tôi không biết nên khóc hay cười mà nói.

Ninh Vũ thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm Âm Nhị Nhi nói "Đừng giỡn với Bách Khả như thế nữa, nếu không tôi sẽ không khách khí."

Âm Nhị Nhi lơ đễnh cười "Làm sao cậu biết tôi nghiêm túc hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.