Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 95: Chương 95




Sáng hôm nay, nhà thiết kế đúng hẹn đến nơi ở của Âm Nhị Nhi. Tôi vốn hoàn toàn mất hết kiên nhẫn rồi, nhưng vừa gặp nhà thiết kế, tôi lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.

Nhà thiết kế ấy với một phong cách rất Anh quốc, mặc trên mình chiếc quần yếm tây dài gợi cảm nhưng không diêm dúa lẳng lơ, đeo chiếc kính mát Dior bản bự, một đôi mắt nước sáng long lanh như tinh tú lay động lòng người.

"Xảo Dĩnh!" Tôi bay qua ôm một cái thật chặt, thiếu chút đụng Xảo Dĩnh ngã lăn. Từ lúc từ biệt ở Đại Liên, hai chị em chúng tôi đã mấy tháng không gặp nhau, đàn bà con gái vốn có nhiều chuyện để nói mà.

Tôi kể ra tất cả chuyện Âm Nhị Nhi hòa nhã bức bách tôi cùng anh gây sự như thế nào, rồi anh thuyết phục cha mẹ nuôi như thế nào cho Xảo Dĩnh nghe.

Xảo Dĩnh cũng không kinh ngạc, còn cười khanh khách nói: "Mình thấy đề nghị của anh hai rất khả thi."

Tôi trừng mắt: "Ý gì đây?!"

Xảo Dĩnh khanh khách cười: "Chính là nghĩa đen đó?"

"Chẳng lẽ cậu một chút cũng không thích anh hai sao?" Tôi buồn khổ lầm bầm, bà nội tác hợp đôi kim đồng ngọc nữ này đã nhiều năm, bất kể nhìn từ phương diện nào, hai người bọn họ đều cực kỳ xứng đôi, thật không hiểu tại sao hai người bọn họ lại không đến với nhau chứ. Diễn đàn

Xảo Dĩnh hơi rủ mắt, có chút ngập ngừng nói: "Mình có người thương."

Đã hơn nửa năm chưa từng nghe qua tin tức tốt đáng giá khiến tôi kích động, chợt nghe lời ấy, tôi kích động."Ai thế? Ai may mắn vậy?" Lê Quý Đôn

Xảo Dĩnh khẽ cắn môi hồng, dưới mắt ẩn vẻ phiền muộn: "Cậu cũng biết người đó."

Tôi ngây ngẩn chớp chớp mắt, ngạc nhiên nói: "Cậu sẽ không còn thích Âm Hạng Thiên đi?"

Xảo Dĩnh hơi siết lại mi tâm, khinh bỉ hừ một tiếng: "Mới không phải anh ta."

"Chẳng lẽ là anh cả?!" Những người đàn ông chất lượng tốt mà chúng tôi cùng biết thật không nhiều lắm. Không phải anh, cũng không phải cậu ba, vậy cũng chỉ có thể là người lớn nhất. dđlqđ

Xảo Dĩnh thật là bất đắc dĩ: "Lẽ nào mình không thể thích người ngoài anh em nhà họ Âm sao?"

"Đương nhiên có thể, chỉ có điều..." Tôi buông lỏng tay: "Mình thực sự không nghĩ ra người kia là ai."

"Bật mí cho cậu một chút." Cô bẻ ngón tay nói: "Anh ấy rất tuấn tú, rất tùy ý." Thấy tôi vẫn nghi hoặc không hiểu, cô nói tiếp: "Làm y dược, và bằng tuổi mình..."

Tôi ngạc nhiên căng to mắt, gần như là dùng phương thức rống lên hỏi: "Không phải là Ninh Vũ chứ?"

Xảo Dĩnh rủ mắt, lắp bắp nói: "Mình biết anh ấy thích cậu. Cậu... sẽ không trách mình chứ?"

Nói như vậy đúng là Ninh Vũ!

Tôi sửng sốt hồi lâu mới định thần lại, tiếp đó, ôm cánh tay của cô hỏi tới: "Tiến triển thế nào? Anh ấy biết tâm ý của cậu chưa?"

Xảo Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, cong lên đôi mắt nước: "Nói như vậy, cậu không trách mình?"

"Đương nhiên không trách." Tôi dựa trên bả vai cô, nói: "Ninh Vũ thật không tệ, chỉ có điều, tụi mình không có duyên phận. Nếu như hai ngươi đến được với nhau, mình tuyệt đối vui mừng khi nhìn thấy thành quả."

Cô ôm lấy hai bên má của tôi, ra sức véo một cái, vui vẻ nói: "Bách Khả, cậu thật là đáng yêu!"

Tôi không biết nên khóc hay nên cười, đáng yêu thì đáng yêu đi, kích động cái gì? Kích động thì kích động đi, nhéo tôi làm gì?

"Hai người đã phát triển đến bước kia?" Lời tuy hỏi như vậy, nhưng đối với người bị từ chối như Ninh Vũ đến bây giờ mới hơn một tháng, yêu say đắm trong thời gian dài như vậy, không phải một sớm một chiều liền có thể cởi bỏ, tôi không cho là hai người có tiến triển gì.

Quả nhiên, trước đó còn cười khanh khách, Xảo Dĩnh liền để lộ ra thần sắc bị đả kích: "Mình đã thổ lộ, nhưng anh ấy nói, anh ấy không có cảm giác với mình."

"Cậu sẽ không dễ dàng chịu thua vậy chứ?" Tôi ôm cánh tay cô ấy, nói: "Cậu nghìn vạn lần đừng buông tha! Ninh Vũ quả thật có bướng bỉnh, nhưng anh ấy không ngốc. Cậu ưu tú như vậy, anh ta sẽ động tâm, quý ở kiên trì! Cậu nhất định phải nắm được anh ta!"

Tôi thừa nhận, tôi có tư tâm. Tôi hi vọng Ninh Vũ hạnh phúc, nhưng tôi thì không thể cho anh cho anh hạnh phúc. Mà Xảo Dĩnh là một cô gái tốt và ưu tú, hiểu lí lẽ, lại rất thiện lương. Bọn họ đều là người quan trọng nhất của tôi, nếu như hai người có thể đến với nhau, và sống hạnh phúc, thì sự áy náy của tôi đối với Ninh Vũ cũng có thể tiêu tan.

"Nhưng mà mình có tình địch... ây da..." Xảo Dĩnh u oán nói: "Hơn nữa còn là hai người."

Tôi há mồm trợn mắt nói: "Ai thế?"

Xảo Dĩnh điểm vào trán tôi: "Cậu là một trong số đó, nằm chỗ sâu nhất trong lòng anh ấy, muốn rút cậu ra thì rất hao tổn tâm trí đấy."

Tôi le lưỡi: "Còn một người nữa?"

"Lý Quân, đối tác của anh ấy." Giọng nói của cô bùng nổi yếu ớt.

"Anh ta nói cậu biết?" Tôi kinh ngạc nói, thảo nào, ánh mắt cô Lý Quân nhìn tôi rất đề phòng rất xa cách, đoán chừng, Ninh Vũ đã sớm cự tuyệt cô.

"Mình tự thấy, thật ra thì, cậu và Tam thiếu..." Xảo Dĩnh dừng lại, cẩn thận dò xét nét mặt tôi, thấy tôi không có phản ứng chấn động, mới tiếp tục nói: "Cậu lần trước bị dạ dày xuất huyết nằm viện, sau khi Tam thiếu đón cậu đi, mình liền biểu lộ tâm ý với Ninh Vũ. Nhưng anh từ chối rất dứt khoát, lý do chính là cậu, còn muốn mình đừng nói cho cậu. Mình cảm thấy anh ấy là cái loại si ngốc bảo vệ, nhưng là ngốc một cách đáng yêu, ngốc làm cho người ta đau lòng. Mình liền kiên định ý nghĩ của bản thân hơn, không nên bắt ép đầu đá này. Vì thế mình mới tình cờ đến cửa hàng anh ấy, sau đó chỉ thấy Lý Quân. Cô ta là người thông minh, mình mới đi lần thứ hai, cô ta liền nói bóng nói gió, Ninh Vũ đã có người thương, rõ ràng là muốn dọa cho mình rút lui. Tuy rằng, Ninh Vũ đối với cô ta không có ý, nhưng cô ta ở bên cạnh Ninh Vũ, điểm này khiến mình thật không nỡ."

Tôi cười khổ nói: "Cậu đây là loạn trong giặc ngoài đi?"

"Không khác mấy đâu." Cô xõa mái tóc dài, rất tự nhiên cũng rất đẹp: "Vốn dĩ sau khi cậu và anh ấy đi Đại Liên, mình đã định từ bỏ rồi. Mình tự nhủ rằng, cậu cần một người đàn ông tốt, mà mà mình thì có thể tìm tiếp. Mình cho rằng thời gian lâu dài, hai người sẽ đến với nhau. Không nghĩ tới Tam thiếu quấy phá, làm toàn bộ nháo nhào lên hết. Ninh vũ nói với mình, cậu hứa cho anh ấy kiếp sau." Xảo Dĩnh oán trách liếc tôi một cái: "Cậu cự tuyệt thật là triệt để, một cái liền chạy tới kiếp sau. Anh ấy ngoại trừ buông tha, căn bản không có sự lựa chọn."

Tôi lắp bắp vò đầu, ngực có chút áy náy: "Muốn cự tuyệt phải triệt để, chỉ mập mờ thôi không đủ, càng tổn thương người khác thêm."

Xảo Dĩnh mâu quang hơi sẫm, vuốt đầu tôi nói: "Mình hiểu, trên thực tế, mình nên cám ơn sự quyết tuyệt của cậu, bằng không mình sẽ hoàn toàn không có hy vọng." Dừng một chút, cô lại nói: "Đừng suy nghĩ, cũng đã qua rồi."

Theo như lời "đã qua" mà cô ấy nói, đương nhiên không phải chỉ tôi và Ninh Vũ, mà là con người cùng tôi mập mờ nhưng đã đính hôn, tất nhiên đã qua!

Tôi không trả lời, kéo về câu chuyện của cô và Ninh Vũ: "Cậu trước tiên giải quyết xong Lý Quân kia, về phần khúc mắc của Ninh Vũ, cậu phải từ từ tháo, cái này cần thời gian và tinh lực. Bất quá, mình sẽ dốc toàn lực giúp cậu, cho đến khi cậu bắt được đầu đá ngoan cố kia mới thôi!"

Xảo Dĩnh ý chí chiến đấu sục sôi, giơ lên nắm đấm nhỏ: "Mình nhất định phải tóm được khối ngọc đẹp này."

Tôi nở nụ cười, Xảo Dĩnh là người chiến sĩ, dám đánh cược, dám liều mạng. Tôi tin tưởng, cô sẽ hạnh phúc. Chỉ có điều...

Đề tài nan giải nhất thế giới chính là tình yêu đa giác. Loại đề này có thể không tuân thủ quy tắc, không hợp logic. Khó dây dưa, phức tạp, phiền hà. Cho tới cuối cùng, không có mấy người có thể vui vẻ tháo gỡ vấn đề.

"Có muốn anh giúp em một tay không?" Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nam dễ nghe.

Tôi và Xảo Dĩnh đồng thời quay đầu lại, ánh mắt căm phẫn.

Tôi nói: "Anh hai, nghe lén người khác nói chuyện là không đạo đức!"

Xảo Dĩnh gật đầu phụ họa: "Nhất là nghe chuyện riêng của phụ nữ."

Âm Nhị Nhi đặt bình trà thảo dược sang một bên, cười khanh khách nói: "Anh cũng không phải người ngoài."

Tôi bĩu môi: "Không sai, nhưng anh thích gây loại."

Xảo Dĩnh lại gật đầu: "Càng loạn anh càng khoái chí."

Âm Nhị Nhi bật cười "Anh nào có hứng thú xấu như vậy?"

Tôi và Xảo Dĩnh trăm miệng một lời: "Tuyệt đối có!"

Âm Nhị Nhi lơ đễnh nhún vai: "Thôi quên đi, chúng ta bàn bạc một chút, trên hôn lễ mặc lễ phục gì đi."

Xảo Dĩnh cười to.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, âm thầm gào thét: Chết tiệt!

Hôm nay Xảo Dĩnh không quay về phòng làm việc, ba người cùng nhau ăn bữa tối, còn xem một bộ hài kịch rất không dinh dưỡng. Ngày hôm sau, Xảo Dĩnh đem bản đồ vẽ, máy vi tính, và một hộp dụng cụ lớn tơi trong nhà Âm Nhị Nhi, nói là đáp ứng với yêu cầu của Âm Nhị Nhi, hết sức chăm chú thiết kế áo cưới và lễ phục.

Tôi không phản đối, mà chờ lúc Âm Nhị Nhi đi làm thì dùng sức gây sự, không cho Xảo Dĩnh chuyên tâm vẽ bản đồ. Đến buổi tối, Âm Nhị Nhi thấy không có chút nào tiến triển, liền tìm Xảo Dĩnh bắt đầu hỏi tội. Xảo Dĩnh không thể làm gì khác hơn là tăng cường tiến trình công việc của cô dưới sự giám sát của anh. Tôi ở bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng nói đôi câu có liên quan tới Ninh Vũ. Xảo Dĩnh tập trung không tốt, lòng hoàn toàn đảo loạn, bản vẻ ít nhiều đều bị hỏng. Tới tờ thứ năm bị vất vào sọt rác, Âm Nhị Nhi rốt cục không nhịn được, không dạy tôi bài học thì không được.

Tôi không chọc nổi anh, đương nhiên quay đầu bỏ chạy.

"Đừng chạy nhanh vậy, coi chừng ngã." Âm Nhị Nhi đuổi theo đỡ lấy tôi đang không ổn định bước chân: "Gầy khô đét mà còn chạy nhanh như vậy?"

Thể lực của tôi quả thực rất kém, chỉ chạy từ lầu hai xuống cầu thang liền thở hồng hộc, đang tính chịu thua xin khoan dung, cửa lớn rầm một tiếng bị đạp ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.