Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 97: Chương 97




Hai ngày ở bệnh viện, rốt cuộc không cần phải truyền dịch dinh dưỡng nữa, nhưng thực phẩm dinh dưỡng lại ùn ùn ập tới. Âm Nhị Nhi và Xảo Dĩnh phân công nhau dành toàn bộ thời gian làm công tác vỗ béo cho tôi.

Âm Nhị Nhi nói, không tăng lên ba kí thì không cho về nhà lớn, nếu không bà nội thấy tôi đây gầy chỉ còn da bọc xương nhất định sẽ càu nhàu không yên. Tôi nhớ bà nội, nhớ dì Lưu, nhớ mọi người trong nhà lớn. Vì vậy công việc hàng ngày của tôi chính là dốc sức ăn.

Tối hôm đó, Xảo Dĩnh lại mang đến một đống đồ ăn, đúng lúc tôi đang bưng ngốn chén canh hạt sen ngân nhĩ.

Âm Nhị Nhi bỗng nhiên nói: "Khí sắc tốt hơn nhiều, chuyện đính hôn cũng phải gấp rút lên."

Tôi cắn "cốp" một cái lên cái thìa, thiếu chút nữa cắn gãy đồ sứ đẹp đẽ này nát vụn.

Âm Nhị nhi hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cười cười tiếp tục nói: "Xảo Dĩnh, mau sớm giải quyết bản vẽ lễ phục, chỉ cần đúng hạn ra hình, anh sẽ thanh toán gấp đôi số tiền."

Xảo Dĩnh khúc khích cười: "Không thành vấn đề, cứ để em lo."

Tôi đau đầu ôm trán: "Anh hai, xin anh đừng đùa em nữa!"

Âm Nhị nhi giương khóe môi, chậm rãi kề sát: "Nhìn mắt anh, không thấy rất nghiêm túc sao?"

Tôi vung cái thìa lên làm vũ khí: "Đừng bày ra gương mặt yêu nghiệt kia của anh dụ dỗ em!"

Âm Nhị nhi: "Có ích không?"

"Vô ích!"

"Tại sao?"

"Bởi vì anh là yêu nghiệt!"

". . . . . . !"

Xảo Dĩnh chắp tay khát khao nói: "Thật mong đợi có người thu phục anh hai cực phẩm yêu nghiệt này đi."

"Em có muốn thử một chút không?" Âm Nhị nhi hơi cong mắt cười có thể nói là trầm bổng.

Xảo Dĩnh khoác lấy cánh tay Âm Nhị nhi, 'chân thành' hỏi: "Anh hai, em sẽ dành lại cho anh một kiếp sau, như thế nào?"

Tôi đập bàn nói: "Xảo Dĩnh, nộp phí bản quyền, nếu không mình kiện cậu sao chép!"

Hai người cười ầm lên một trận, những đám mây mù trên đầu cuối cùng cũng bay đi ......

*******

Ở chỗ Âm Nhị nhi nghỉ ngơi dưỡng sức gần nửa tháng, thể trọng tôi rốt cuộc đột phá đạt mốc 90, tôi quyết định lên đường về nhà.

Xảo Dĩnh nói, cha mẹ nuôi trước khi đi đã nói chuyện tôi trở về cho bà nội rồi, nếu không phải mọi người không muốn để bà nội nhìn thấy bộ dáng tôi gầy gò tiều tụy, thì bà nội đã sớm tới đón người.

Nhà lớn vẫn như cũ gọn gàng sạch sẽ có trật tự, chỉ là ít đi mấy phần hơi người, từ ngoài sân đến trong phòng đều là một mảnh vắng lặng. Lúc ba người chúng tôi vào cửa, bà nội đang ở phòng khách xem báo. Bà đeo một cặp kính lão gọng vàng, mặc dù quần áo sang trọng nhưng sắc mặt lại hơi hốc hác.

"Phu nhân, người mau nhìn xem ai đã về nè?" Dì Lưu vui mừng kêu.

Bà nội ngước mắt nhìn tôi, có vẻ như không tin, tháo kính xuống, dụi dụi mắt.

Tôi hốc mắt chua xót, nhào vào lòng bà: "Bà nội."

"Mau cho bà nội nhìn một cái." Bà nâng mặt tôi lên, xem xét cẩn thận: "Gầy, sắc mặt cũng không tốt, có phải ăn uống không đầy đủ?"

Tôi lắc đầu, nức nở nói: "Chính là nhớ người, vô cùng vô cùng nhớ."

"Vậy sao không sớm trở lại? Ta muốn đi gặp con, Hạng Kình lại ngăn cản." Bà oán trách trừng mắt nhìn tôi, nhưng khóe miệng cũng không nhịn được giương lên: "Dì Lưu, bảo phòng bếp làm nhiều đồ ăn bổ máu vào."

Dì Lưu vui mừng đáp ứng, bước nhanh đi vào phòng bếp. . Tay nghề chú Lý vẫn tốt như trước, nghe nói tôi về nhà, hận không được đem hết sở trường của mình làm thành bữa tiệc. Trừ Thiên Hoa không có ở đây, những người khác đều vui mừng vì tôi trở về.

Sau khi ăn trưa, bà nội dẫn tôi và Xảo Dĩnh đến nhà kính trồng hoa, một số loài lan hiếm tôi nhìn mà hoa cả mắt.

Bà nội nắm tay tôi nói: "Con chọn đi, những bông hoa này sẽ thuộc về hai người các con, khi các con lấy chồng mới được mang đi, nhất thiết phải chăm sóc tốt."

Xảo Dĩnh đang loay hoay trước khóm hoa lài, nghe nói lời ấy, bỗng chốc thu tay về: "Cho Bách Khả hết đi, để con chăm sóc chúng, chẳng khác nào đẩy chúng vào con đường chết."

Bà nội cười khanh khách: "Vậy thì cho Bách Khả thôi."

Bà đây là một câu hai nghĩa, bà muốn giữ tôi lại cho đến khi lấy chồng mới thôi. Nói thật, nếu không phải ngại chạm mặt với Âm Hạng Thiên khiến lúng túng, tôi rất sẵn sàng ở lại.

Bà nội có cái nhìn rất sắc sảo, liếc mắt đã thấy sự băn khoăn của tôi, ấm giọng khuyên nhủ: "Không phải là chia tay sao. Bà nội ta cũng đã từng bỏ rơi người khác, cũng đã từng bị bỏ rơi. Tội gì vì chia tay mà cả đời không qua lại với nhau, ngay cả bà nội cũng không cần."

Vốn là một chuyện rất trầm trọng, nhưng từ trong miệng bà nói ra lại hoàn toàn biến dạng rồi. Đây coi là chuyện lớn hóa chuyện bé sao? Thật ra thì phương pháp này cũng không tệ, dù sao tôi và Âm Hạng Thiên đã kết thúc rồi.

Sau khi rời nhà kính, Xảo Dĩnh nhận điện thoại, liền chạy về phòng làm việc. Âm Nhị nhi vốn chỉ nghỉ ngơi nửa buổi, nhưng bà nội nói anh ít khi về nhà, không đợi đủ cả ngày liền đánh gãy chân anh.

Đôi chân thon dài xinh đẹp kia mà bị đánh gãy quả rất đáng tiếc, Âm Nhị nhi cũng không phải là người phung phí của trời, tất nhiên ở lại. Đến buổi tối, anh cả cũng bị gọi về, chỉ là không ai báo cho anh biết rằng tôi ở nhà, vì vậy anh cả cũng gọi Âm Hạng Thiên về luôn.

Nhà họ Âm tuy lớn, nhưng phải luôn ngẩng cao đầu mà đi, chưa nói đến chúng tôi phải ngồi ăn cùng bàn. Lúng túng là không thể tránh được, nếu đã không thể né, vậy thì khỏi cần né nữa.

Nhưng Âm Nhị nhi hoàn toàn mặc kệ người khác có bối rối hay không, lại đang trên bàn cơm khoe nhẫn cưới của chúng tôi.

Mãi sau tôi mới ý thức được, anh cả đưa Âm Hạng Thiên về, tất cả đều do Âm Nhị nhi cố ý bày ra. Âm Hạng Thiên mặc dù buông tay, nhưng trong lòng vẫn còn khúc mắc, hơn nữa, người đàn ông đó không biết nhẫn nhịn chịu đựng, lập tức buông đũa rời phòng ăn.

Tôi, anh cả, bà nội, tất cả đều oán hận trừng mắt nhìn Âm Nhị nhi.. Ba cặp mắt, sáu tầm nhìn, nên rất có lực sát thương, coi như không có lực sát thương cũng nên có chút tác dụng khiển trách chứ?

Nhưng hình như người ta hoàn toàn không coi ra gì mà, nên uống canh, nên ăn rau ăn cải, chiếc đũa không vung lấy một cái.

Sau khi xong bữa tối, tôi kéo Âm Nhị nhi đến một bên sảnh, hết lời năn nỉ: "Anh hai à, nhà mình thật vất vả mới được yên tĩnh, em cũng quyết định ở lại rồi. Anh hai đại nhân xin giơ cao đánh khẽ, cho mọi người một con đường lui có được không?"

"Được." Âm Nhị nhi đặc biệt sảng khoái đáp ứng, ngay sau đó, lấy ra nhẫn cưới: "Đeo lên, anh sẽ không chọc chú ấy."

Tôi thật sự muốn tát lệch mặt anh ra, nhưng lại không có cái lá gan đó, chỉ đành phải đem loại kích động này đè xuống, tiếp tục hết lời năn nỉ: "Mọi thứ đều đã là quá khứ, Âm Hạng Thiên cũng đã buông tay, anh không cần kích thích anh ấy."

"Chuyện này không liên quan tới chú ấy, anh hai thật lòng cưới em." Anh lấy ra trong hộp nhẫn cưới, đặt trên ngón tay tôi: "Quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên*, đương nhiên nói được làm được."

* Lão Tử viết :Nhân chi hữu tín như xa hữu luân . Quân tử nhất ngôn , khoái mã nhất tiên . Nhất ngôn ký xuất , tứ mã nan truy .

Dịch nghĩa: Người có lòng tin như xe có bánh xe. Quân tử nói một lời (như) ngựa hay bị một roi. Một lời đã nói ra, cổ xe ngựa tứ mã cũng khó đuổi nổi.

Tôi không biết nên khóc hay cười: "Anh là quân tử sao?"

"Dáng anh rất quân tử." Lời này cũng không phải giả, chỉ là, anh thật có lỗi với gương mặt quân tử của mình.

"Ôi chao, Sao nhẫn lại nhỏ nhỉ?" Anh nghi ngờ khó hiểu.

Tôi vừa bực mình vừa buồn cười giật lấy chiếc nhẫn: "Anh đeo sai ngón rồi, nhẫn cưới phải đeo ngón trỏ."

Anh khoanh tay ôm ngực, cười khanh khách nhìn tôi: "Em tự đeo đi, anh không ép em. . . Đổi ý cũng vô ích, đã đeo lên, có nghĩa em chấp nhận anh cầu hôn rồi."

Tôi im lặng ngẩng đầu, cằm giương lên tới 45 độ, tức giận rống lên: "F**k!"

"Thật đáng yêu." Âm Nhị nhi khẽ cười ôm vai tôi, nhân lúc tôi không đề phòng bất chợt hôn chụt lên má tôi.

Tôi như bị rắn độc cắn, nhảy xa ra ba mét, giận dữ quơ múa quả đấm: "Có tin em đánh bẹt mặt anh không?"

"Em có quả đấm cứng như vậy sao?" Anh lơ đễnh cười, xem lời uy hiếp như nghe chuyện cười.

"Tôi đủ cứng!" Bóng người con trai đột nhiên nhào ra, từ phía sau tôi chợt huơ ra một quyền.

Âm Nhị nhi khẽ lắc mình, nhẹ nhàng tránh một kích, khóe mắt lộ ý cười: "Thế nào, chú ba nhìn không nổi nữa? Không sao, em ấy rất nhanh sẽ là chị dâu hai của chú."

"Âm Hạng Kình, có gan đừng tránh!" Âm Hạng Thiên đè nén tiếng gào dọa tôi sợ giật mình, chợt nhấc chân liền hướng phòng giữa mà chạy: "Anh cả, hai người bọn họ lại đánh nhau."

Anh cả ra tay, một đánh hai, cộng thêm bà nội đang ngồi bên trấn giữ, Âm Nhị nhi và Âm Hạng Thiên không có đánh nữa.

Tôi ôm cánh tay bà nội lầm bầm: "Bà nội, cháu thấy, cháu vẫn là đi du lịch thì tốt hơn."

"Không được!" Âm Hạng Thiên phản đối đầu tiên, sắc mặt vẫn âm u lạnh lẽo xanh mét: "Anh không trở về là được chứ gì. Em cũng không được đi." Sau khi nói xong, xốc áo khoác lên đi.

Âm Nhị nhi nụ cười nhạt dần, xoa đầu tôi nói: "Xem ra, lão Tam thật bỏ cuộc."

Tôi lắp bắp cười, nói thật, tôi tin Âm Hạng Thiên yêu tôi, nhưng là, yêu cũng phân chia nặng nhẹ. Tình yêu của anh đối với tôi là nhẹ, là có thể từ từ. Khi gặp bên nặng, gấp rút, như vậy yêu liền có thể từ bỏ, có thể làm vật hy sinh.

Tôi chấp nhận, tôi nguyện thua cuộc, tôi không oán trời không trách người, chỉ xem như đó là bài học tình cảm có máu, có nước mắt, có yêu, có hận. Bây giờ tất cả mọi chuyện đã qua, không còn ý nghĩa gì nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.