Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 99: Chương 99




Tôi men theo tầm mắt của anh nhìn sang, chỉ thấy Xảo Dĩnh, và đứng bên cạnh là một người đàn ông rất cao.

Có lẽ tôi uống rượu hơi nhiều, hoa mắt, chỉ có thể thấy hình dáng mờ mờ ảo ảo, không trông rõ mặt mũi.

Đang tính xoa mắt, Ninh Vũ chợt dìu tôi lên, nói với Xảo Dĩnh: "Tôi đưa cô ấy về nhà."

Xảo Dĩnh gật đầu, vừa vì khoác áo cho tôi vừa dặn dò: "Lái xe cẩn thận, đến thì gọi điện cho em."

Người khách tới bỗng chốc kéo tôi đến bên người, trầm giọng nói với Ninh Vũ: "Cậu muốn chết không có nghĩa là cô ấy cũng không muốn sống nữa."

Sắc mặt Ninh Vũ chợt đổi, như muốn ra tay đánh nhau, Xảo Dĩnh vội vàng kéo anh lại nói: "Xem em kìa, lại đi quên mất vụ này. Anh cũng uống nhiều rồi, hay là kêu xe về đi."

"Tôi không sao." Ninh Vũ vươn tay muốn kéo tôi về, nhưng sức lực của người khách rất lớn.

Bị hai người kéo tới kéo lui, tôi thấy phiền rồi nha: "Đừng kéo nữa! Xảo Dĩnh đưa học trưởng về đi." Xoay người lại, nhìn người đàn ông đang nắm tay tôi, nói: "Anh đưa tôi về." Suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu: "Biết đường không?"

"Bách Khả!" Tiếng rống giận quen thuộc dọa tôi rụt cổ, Ninh Vũ và Xảo Dĩnh thì khẽ nhếch môi như đang nín cười.

Tôi dụi dụi mắt, sau khi thấy rõ người tới, khúc khích cười: "Âm Tam nhi hả? Không nhận ra nha."

Ninh Vũ và Xảo Dĩnh ăn ý cười ra tiếng, bên thái dương người họ Âm nào đó có mấy con giun bò lên... Ách, xin lỗi, hoa mắt, nói lộn nói lại, không phải giun, là mạch máu phình lên.

"Không phải chỉ là không nhận ra anh thôi sao, tức giận gì chớ? Cùng lắm thì, anh cũng giả bộ không nhận ra tôi, coi như huề." Men rượu lên, tôi choáng váng nặng nề rút về làm ổ trên ghế sa lon.

Âm Hạng Thiên có vẻ tức giận hơn rồi, sau lại vẫn cùng Ninh Vũ tranh chấp. Xảo Dĩnh bị hai người bọn họ ồn ào mệt chết, lớn tiếng la lên: "Ồn ào cái gì? Địa bàn của tôi thì nghe tôi!"

Tiếng cãi vả đột nhiên ngừng lại, tôi khúc khích cười: "Xảo Dĩnh, cậu làm quảng cáo cho M-ZONE (mạng viễn thông TQ) được đó!"

Xảo Dĩnh lập tức chuyển tông giọng, cúi người, ôn thanh căn dặn tôi: "Mình sẽ gọi điện cho chú Lưu trước, bảo chú ấy đến đón cậu. Sau đó đưa Ninh Vũ đi, tránh cho hai người bọn họ gây tới gây lui. Cậu tốt nhất đợi ở chỗ này, không chạy ra ngoài, không mở cửa cho người lạ, chờ đến khi chú Lưu tới. Có vấn đề gì không?"

Tôi ra sức vỗ vỗ bả vai cô: "Yên tâm, đi trước đi, mình không thành vấn đề."

"Thật ngoan." Xảo Dĩnh cười híp mắt, sờ sờ đầu tôi, ngược lại nói với Âm Hạng Thiên: "Tam Thiếu, anh đi cùng chúng tôi."

Âm Hạng Thiên ngưng mi, nói: "Cô ấy uống say rồi, tôi ở lại trông cổ."

Xảo Dĩnh căng khóe môi, cười khinh bỉ: "Thỏ không cần sói trông."

"Lời này có lý!" Ninh Vũ đưa tay đẩy Âm Hạng Thiên: "Khỏi phải nói nhảm, đi nhanh lên."

Âm Hạng Thiên không kiên nhẫn gạt tay Ninh Vũ ra, mặt trầm như nước bỏ đi ra ngoài. Ninh Vũ theo sát phía sau, cảm giác giống như áp giải phạm nhân.

Xảo Dĩnh đánh cú điện thoại, lại dặn dò tôi ngàn vạn lần không được chạy loạn, tiếp đó liền xách áo khoác ra cửa.

Phòng lớn như thế chỉ còn lại một mình tôi, yên tĩnh gợi lên cơn buồn ngủ. Tôi ngáp một cái, gối lên gối ôm rồi ngủ thiếp đi.

Đang lúc mù mờ, lại nghe tiếng "chiêm chiếp chiêm chiếp" vui tai, tôi lồm cồm bò dậy, đi tới cửa trước, nhấn máy trả lời chuông cửa.

"Ai đó?"

"Âm Tam nhi."

Tôi dựa vào cánh cửa, vò cái đầu rối bù xù: "Không phải anh đã đi rồi sao?"

"Quay lại rồi, mở cửa, tôi đưa em về nhà." Giọng anh cứng nhắc, dường như đang dỗi ai.

Tôi ngáp một cái, mơ hồ không rõ, nói: "Không được, Xảo Dĩnh nói, chú Lưu sẽ đến đón tôi."

"Mở cửa!"

"Tại sao?"

"Bảo em mở thì mở đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"

Tôi cau mày, mơ hồ không rõ, lầu bầu nói: "Nhờ người ta làm mà ngang ngạnh như vậy."

Trong loa truyền ra tiếng rút khí, giây lát sau, anh nói với giọng tương đối ôn hòa: "Phiền em giúp mở cửa giúp tôi."Tôi nghiêng đầu nhớ tới lời dặn dò của Xảo Dĩnh, cô ấy chỉ nói, tôi không được ra ngoài một mình, và không để người lạ vào, Âm Hạng Thiên không tính là người lạ, vậy chắc có thể vào? Hơn nữa, nếu anh ấy đã ôn tồn nhờ vả mình rồi, thì mình giúp ảnh mở cửa thôi. Tôi đã có ý tốt giúp anh mở cửa, anh đã không nói một câu cảm ơn, còn kéo tôi đi.

Tôi giãy giụa, nói: "Đừng kéo tôi, tôi còn phải chờ chú Lưu đấy."

"Tôi đưa em về, đều như nhau."

"Giống sao?" Tôi mờ mịt, chớp chớp mắt: "Khác nhau chứ?"

"Giống!" Anh ôm tôi, vừa đi vừa nhỏ giọng quở trách: "Ai cho em ở bên ngoài uống rượu?"

"Nhà Xảo Dĩnh không phải bên ngoài." Tôi cau mày giãy giụa, thọc cùi chỏ vào hông anh. Tay anh vừa buông lỏng, thì chân tôi mềm nhũn, liền trực tiếp ngồi xuống.

"Mau dậy đi." Anh không kiên nhẫn kéo tôi, thái độ đặc biệt xấu.

"Không!" Tại sao anh nói gì thì là cái đó chứ? Tôi chắp hai tay sau lưng, phản kháng.

Anh trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt rất hung ác, khóe môi cũng là nâng lên, nhưng không biết là đang tức giận hay muốn cười: "Trên đất có con gián."

Ta giật bắn lên, trắng mặt thét: "Đập chết nó! Đập chết nó!"

"Tôi càng muốn đánh chết em." Anh vừa giận vừa buồn cười, đưa tôi đi về phía chiếc xe sáng đèn.

Một người đàn ông cao to xuống xe mở cửa, trông thấy tôi thì có chút kinh ngạc nói: "Bách Khả, sao cô ở đây?"

Đèn đường hơi tối, tôi say rượu thì càng không nhìn rõ, nhưng giọng này nghe rất quen tai.

Tôi cười ha hả chào hỏi: "Thiên Vũ, cậu đi cùng chú Lưu à?"

Cậu ta cười lắc đầu: "Tôi là Thiên Hoa."

"Ồ..." Tôi giơ tay lên nhéo nhéo mặt cậu ta diễn-đàn lê-quý-đôn: "Không phải sao? Thiên Hoa gầy hơn cậu một chút."

"Tam Thiếu, Bách Khả bị ai chuốc xỉn à?" Không biết là Thiên Vũ hay Thiên Hoa nào đó bất đắc dĩ.

"Tự uống!" Âm Hạng Thiên tức giận, gạt tay của tôi, rồi nhét tôi vào trong xe.

Sau khi xe khởi động, Thiên Hoa (tạm thời xem cậu ta là Thiên Hoa đi) hỏi Âm Hạng Thiên đi đâu, Âm Hạng Thiên lại im lặng không nói.

Tôi hét lên: "Về nhà, về nhà."

Thiên Hoa cười hỏi: "Trở về nhà nào?"

Tôi sững sờ, chớp chớp mắt: "Thì là về nhà. Tôi có mấy nhà à?"

Âm Hạng Thiên bên cạnh kéo tôi về trong lòng, giọng buồn bực, nói: "Trở về bà nội vậy."

Thiên Hoa không hỏi nữa, đổi tay lái, xe chạy nhanh trên đại lộ.

Trong xe rất ấm, không bao lâu, tôi liền ngủ thiếp đi. Trong lúc tôi mơ màng, xe hình như dừng lại. Thiên Hoa nói gì đó, như vậy không tốt lắm. Âm Hạng Thiên lại nói, có được hay không do anh định đoạt.

Tôi mở mắt, thì thấy xe quả thật đã ngừng, không khỏi nghi ngờ nói: "Đến nhà rồi sao?"

Âm Hạng Thiên ôm tôi vào lòng, dùng giọng dịu dàng trước nay chưa từng có, hỏi: "Về nhà của chúng ta ha?" Tẩy chay các trang web ăn cắp.

Tôi chưa hiểu rõ hết, đại não bị cồn ăn mòn có phần không linh hoạt: "Nhà của chúng ta ở đâu?"

"Ở Huệ Nam, em quên rồi sao?" Anh nhẹ giọng hỏi, vẻ mặt trông như rất đau lòng.

Tôi thật sự vô lực suy nghĩ, rồi ngáp trả lời: "Đừng hỏi tôi, nhanh về nhà là được."

Kế đó, tôi lại mê mang ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại lần nữa, Âm Hạng Thiên đang ôm tôi xuống xe.

"Tôi tự đi được." Tôi uốn éo cơ thể, muốn thoát khỏi trong ngực anh.

Âm Hạng Thiên nới lỏng cánh tay, mở cửa xe. Kết quả, xuống xe chưa đi được mấy bước, tôi liền trật chân té rồi.

"Đây chính là tự mình đi được? Em rốt cuộc đã uống bao nhiêu, say thành dạng đức hạnh này?" Anh tức giận kéo tôi lên. Tôi đang tính nói, trên đất có tảng đá, không phải tôi uống nhiều quá mới ngã xuống, thì một người đàn ông trung niên từ một chiếc xe đi xuống.

Tôi vui mừng ngoắc: "Chú Lưu, Xảo Dĩnh nói chú sẽ đến đón tôi, nhưng tôi chưa đợi được, thì bị anh ta đẩy ra ngoài rồi."

Chú Lưu lên tiếng chào Âm Hạng Thiên, đỡ lấy tôi ngả ngớn, nói: "Tôi tới đón cô, nhưng không thấy, rồi phu nhân bảo tôi tới đây."

"Chú Lưu, đây là đâu à?" Tôi mờ mịt nhìn về phía bốn phía, hoàn toàn không biết mình đang ở nơi nào.

Chú Lưu liếc Âm Hạng Thiên một cái, mới nói: "Nơi này là chỗ ở của Tam Thiếu."

Tôi cái hiểu cái không ồ một tiếng, lập tức nói: "Chú Lưu, chúng ta về nhà thôi."

Chú Lưu gật đầu, quay đầu lại nói với Âm Hạng Thiên đang im lặng: "Tam Thiếu, chúng tôi đi về."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.