Ngày hôm sau, vào lúc hoàng hôn, bầu trời quang đãng, ánh vàng trải
khắp khu dân cư Tây Giang. Trong căn phòng tràn ngập ánh hoàng hôn,
ngồi bên chiếc bàn gỗ đánh véc ni bóng loáng là một cô gái xinh
đẹp.
Mái tóc đen dài của cô được búi lại gọn gàng, hai lọn tóc mái mềm
mại rủ xuống hai bên má, khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt đen láy mở
to lanh lợi, đôi môi màu anh đào chúm chím.
“Chị! Sao em lại biến thành thế này? Em có tham gia vũ hội đâu? Sao
lại trang điểm kỳ lạ như thế này?” Hương Tranh nhìn chằm chằm vào
hình mình trong gương, hết quay trái lại nghiêng phải, sau đó vừa
xoa xoa lên lớp lụa trên áo vừa phàn nàn: “Bộ đồ này chật quá, cứ
như muốn dính chặt vào người ấy, chả thoải mái tẹo nào”.
Cô đang mặc bộ váy màu hồng nhạt, không tay, ngắn trên đầu gối,
phía trước thiết kế đơn giản, chỉ điểm một dải lụa trắng vắt chéo
từ vai xuống eo tạo hình trăng khuyết, phía sau cổ chữ “V” khoét
sâu một chút, trông vừa thời trang vừa thanh lịch.
“Hương Tranh, chịu khó đi, lần này em giả làm bạn gái của người ta,
không thể ăn mặc tùy tiện được. Nếu không, khách hàng của em sẽ bị
mất mặt.”
Hương Đình nhìn cô em trong gương. Chợt nghĩ ra điều gì, cô vội
vàng chạy ra ngoài. Trong lúc Hương Tranh còn không hiểu vì sao
Hương Đình lại bỏ đi thì cô ấy đã quay lại, cầm theo chiếc hộp
trang điểm nhiều ngăn.
Hương Tranh vừa nhìn thấy cái hộp, mặt đã biến sắc, sợ hãi quên hết
cả việc cô đang ở trong tư thế gò bó, vướng víu bởi đủ thứ phụ
kiện, vùng đứng dậy, định bỏ chạy.
Hương Đình thấy thế, chẳng kịp hiểu chuyện gì, đánh rơi cả chiếc
hộp trên tay, vội vàng chạy lại giúp em, ân cần hỏi: “Em làm sao
thế?”.
“Đây chẳng phải là giày cao gót hay sao? Chị không định bắt em đi
bộ trên đôi giày cao mười phân này đấy chứ?”
Hương Tranh nghĩ, với đôi giày cao gót màu be ấy, chỉ cần bước hai
bước thôi, chân cô sẽ gãy. Nhất định cô sẽ không đi nó. Nghĩ thế,
cô liền cúi xuống tháo giày ra.
“Đương nhiên là có thể. Chỉ cần đi quen thì sẽ không sao. Chị báo
trước cho em biết, nếu em không đi đôi giày này thì đừng có trách
chị không nể tình tỉ muội.”
Hương Đình trừng mắt hăm dọa. Hương Tranh đành ngoan ngoãn xỏ lại
đôi giày vào chân. Hừ… Bây giờ cô mới thấy nhờ chị giúp đúng là sai
lầm. Ngay từ đầu cô đã biết đó là ý tưởng điên rồ, chỉ tại cái đồ
con heo họ Sở đó bắt cô làm vậy. Giờ thì xem, rõ ràng là cô rất
thảm rồi.
Hương Tranh bị chị gái hộ tống về lại chỗ ngồi trước bàn trang
điểm, thấy bất mãn, thầm nguyền rủa Sở Trung Thiên. Phải đến khi
thấy Hương Đình cúi xuống nhặt hộp phấn trang điểm từ dưới đất lên,
Hương Tranh mới nhớ ra lý do cô vừa nhảy dựng lên. Cô nhìn chằm
chằm vào hộp phấn mắt chị cô đang cầm trên tay, trong đầu không
ngừng tính toán xem có nên bỏ đôi giày cao gót ra khỏi chân để tháo
chạy lần nữa hay không nữa.
“Hương Tranh!”
Do đã quá biết tính khí của em, Hương Đình mỉm cười đứng chặn ở lối
ra duy nhất.
“Chị!” Hương Tranh làm bộ đáng thương, quay sang mặc cả với Hương
Đình “Em có thể… có thể không dùng những đồ này được không?”
“Không!” Hương Đình thẳng thừng cự tuyệt, sau đó mở nắp hộp, lấy ra
bộ nhũ mắt đủ màu.
“Nhưng em ghét những cái này.” Hương Tranh ném cái nhìn ghê tởm về
phía hộp nhũ mắt và cây chổi Hương Đình cầm trên tay.
“Ghét cũng phải dùng. Cô ngoan ngoãn ngồi yên đó cho tôi.”
Hương Đình lấy một chút nhũ màu xanh lá cây, chải lên mắt Hương
Tranh, rồi nhìn lại vẻ gật gù. Đúng lúc ấy, chuông cửa reo.
Hai chị em nhà họ Hương cùng dừng lại, vô thức nhìn qua sân ra phía
cổng.
“Ồ! Nhất định là Sở Trung Thiên. Để em ra mở cửa.” Hương Tranh láu
cá, không đợi Hương Đình kịp phản ứng, vội vàng tháo đôi giày dưới
chân chạy ra ngoài.
Sau một ngày không gặp, Sở Trung Thiên không ngờ sẽ nhìn thấy Hương
Tranh trong bộ dạng này.
Váy ngắn không tay, trang điểm nhẹ nhàng, trông cô rất dễ thương.
Nhưng hai bên nách sao lại đang kẹp chặt đôi giày cao gót màu be,
trong khi cô chân trần chạy về phía anh đang đứng.
“Cô làm sao thế?” Sở Trung Thiên nhận ra nỗi sợ hãi của cô. “Có ai
đó đuổi theo để giết cô à?”
Hương Tranh không trả lời câu hỏi của anh, vội vàng ngồi lên chiếc
xe màu bạc đỗ sẵn sau anh, nói gấp gáp: “Nhanh lái xe đi!”.
Sở Trung Thiên mở cửa xe, ngồi vào ghế mà vẫn không quên thắc mắc:
“Cô làm sao thế?”.
Hương Tranh đang định giải thích cho Trung Thiên hiểu, chợt nhìn
thấy Hương Đình cầm theo hộp nhũ mắt, mặt hầm hầm tức giận tiến lại
gần. Hương Tranh hoảng hốt, toàn thân run rẩy, kéo tay Trung Thiên,
giọng khẩn khoản: “Mau lái xe đi. Trên đường đi, tôi sẽ giải thích
sau”.
Sở Trung Thiên nhìn thấy Hương Đình, cô vừa đi vừa la hét, bừng
bừng giận dữ… điệu bộ có phần giống mụ phù thủy.
“Hương Đình, cô ấy sao vậy?” Sở Trung Thiên vừa hỏi vừa khởi động
xe.
Lúc Hương Đình băng qua sân tới cổng thì chỉ kịp nhìn thấy màn bụi
mỏng bốc lên, chiếc xe màu bạc đã lao đi như mũi tên trên
đường.
“Hương Tranh!!!” Hương Đình chỉ còn biết tức giận gọi với theo bóng
chiếc xe xa dần.
Hương Tranh ngồi trong xe, dù đóng kín cửa nhưng vẫn mơ hồ nghe
tiếng quát của Hương Đình, không dám quay đầu nhìn lại bà chị đang
nổi điên của mình, chỉ nem nép ngồi im trên xe như con rùa rụt
cổ.
Đang lái xe nhưng Sở Trung Thiên cũng không nén được tò mò, cười
hỏi Hương Tranh: “Cô đã làm gì để chị cô tức giận đến thế?”.
“Còn không phải tại anh hay sao?” Hương Tranh tức giận lẩm bẩm.
“Nếu không vì cái ý tưởng điên rồ của anh, hôm nay tôi đã không gặp
vận rủi như vậy.”
“Nói thế là sao?” Sở Trung Thiên vừa chăm chú nhìn đường để chuyển
vào làn đường dành riêng cho xe ô tô vừa hỏi lại.
“Nếu không vì hôm qua anh buộc tôi…” Hương Tranh bèn đem mọi chuyện
xảy ra kể cho Trung Thiên nghe.
Sở Trung Thiên nghe xong chỉ biết lắc đầu chịu thua cô.
Hôm nay nhìn cô thật khác hẳn ngày hôm qua. Mái tóc óng mượt gọn
gàng, đôi mắt to tròn long lanh, môi chỉ thoa qua một lớp son bóng,
trang điểm nhẹ nhàng, tuy không thật sự bắt mắt nhưng lại có phong
cách riêng. Chiếc váy hồng cũng khéo léo che đi vòng eo không mấy
hoàn hảo của cô, tôn lên đôi chân dài láng mượt.
A!… A! Chu Trọng Thiên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. “Mình
làm sao thế không biết. Sao có thể bị cô ta làm cho mụ mị thế này?
Mình đúng là điên thật rồi. Phải tỉnh táo lại.” Sở Trung Thiên lắc
lắc đầu, cố xua hình ảnh Hương Tranh ra khỏi tâm trí. Nhưng không
hiểu sao, dù anh có nhìn chằm chằm vào con đường trước mặt thì
trong mắt anh vẫn hiện lên hình ảnh Hương Tranh. Khuôn mặt cô mới
dễ thương làm sao, dưới hàng lông mi cong vút là đôi mắt to tròn,
lại còn đôi môi màu anh đào chúm chím nữa chứ, thật khác xa bộ dạng
kinh khủng anh thấy hôm trước.
“Cô đã bao giờ nhìn thấy loài khủng long chưa?”
Sở Trung Thiên trong lúc bối rối, không hiểu sao lại buột miệng hỏi
một câu chẳng ăn nhập gì như vậy. Phát hiện ra mình nói hớ, anh vội
tìm cách chữa thẹn. Còn chưa nghĩ được gì đã nghe tiếng kêu kinh
hãi của Hương Tranh: “Sở Trung Thiên, xe đang đâm vào khe núi
kìa”.
Hả? Sở Trung Thiên thất kinh, vội vàng quay đầu lại. Nhìn thấy ngọn
núi trước mặt mỗi lúc một gần thêm. Sở Trung Thiên hơi hoảng loạn,
bàn tay giữ vô lăng bỗng bị trượt một nhịp. Anh vội vàng trấn tĩnh
lại. Trong khi đó, Hương Tranh không ngừng la hét. Giọng nữ cao của
cô làm anh chói tai. Sở Trung Thiên vận hết sức bẻ lái, chiếc xe
chuyển sang phần đường sát chân núi, lắc lư, nghiêng ngả một hồi
rồi cũng ổn định lại. Cũng may là đang trong giờ ăn tối nên con
đường đi qua khu dân cư nhưng lúc xe Sở Trung Thiên gặp sự cố không
có chiếc xe nào chạy ngược chiều. nếu không đã có một vụ tai nạn
liên hoàn khủng khiếp rồi.
Một lúc sau, chiếc xe màu bạc trở lại vận tốc bình thường, chạy bon
bon trên đường. Lúc đó, Sở Trung Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, tâm
trạng trở lại bình thường.
Hương Tranh nhìn ra ngoài cửa kính xe, cũng hít thở vài hơi, cố
trấn tĩnh. Đột nhiên, cô nhìn thấy cái gì đó, vội vã quay sang Sở
Trung Thiên mà hét lên: “Này! Mau dừng xe! Tôi muốn xuống
đây!”.
“Dừng xe có việc gì?”
Đồ nha đầu ngớ ngẩn này sao lại đòi dừng xe ở thung lũng? Sở Trung
Thiên nhìn về phía trước tự hỏi như vậy, trong lòng còn chưa hết
bàng hoàng vì sự cố lúc trước, chỉ sợ mất tập trung một chút thì họ
sẽ diễn lại bộ phim truyền hình Thung lũng chết mất.
“Kệ tôi! Mau dừng xe!”
Hương Tranh mở to mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt hoàn mĩ của Sở Trung
Thiên. Sở Trung Thiên đang bận phán đoán mục đích hành động của cô.
“Chắc cô ta muốn tạo dấu ấn cho chuyến đi này”, anh nghĩ đến đáp án
thuyết phục nhất.
Sở Trung Thiên vẫn quan sát biểu hiện của Hương Tranh, tranh thủ
lúc đường vắng xe, điều khiển chiếc xe màu bạc đỗ lại sát lề đường.
Hương Tranh dường như không chờ nổi, xe chưa dừng hẳn đã hấp tấp
đưa tay ra định mở cửa xe.
Sở Trung Thiên kéo thấp cửa kính xe, nhìn theo Hương Tranh. Anh
thấy cô đi về phía vườn hoa bên đường, nhưng sao tay cô lại cầm
theo đôi giày, đi chân trần? Lát sau, anh thấy cô khom người làm gì
đó mà anh không rõ. Không nén nổi tò mò, Sở Trung Thiên quyết định
mở cửa xe, đi đến chỗ cô.
“Cô đang làm gì thế?”
Sở Trung Thiên nhìn Hương Tranh vẻ khó hiểu khi thấy cô cầm đôi
giày cao gót, ra sức nện cật lực vào tường rào đá của hoa viên. “Cô
ta muốn làm gì đôi giày thế không biết? Không phải cô ta bị ngớ
ngẩn đấy chứ?” Anh tự nhủ.
Hương Tranh biết anh ta đến nhưng chẳng buồn ngước lên nhìn, vẫn
chuyên tâm vào công việc. Cô gõ gõ đôi giày vào bức tường đá, cho
đến khi đôi giày cao gót trở thành giày bệt, cô mới mỉm cười mãn
nguyện, đặt nó xuống đất, tự tin xỏ chân vào, quay người bước về
phía xe, hoàn toàn coi như Sở Trung Thiên không có mặt ở đó.
“Này! Này! Đợi tôi với chứ!”
Sở Trung Thiên cũng vội vã bắt kịp cô. Ngồi vào trong xe, nhưng anh
chưa vội khởi động xe, lặng nhìn Hương Tranh mà không nói năng gì,
có vẻ cũng không muốn tiếp tục lái xe đi.
“Anh ta có phải trẻ con không vậy?”
Hương Tranh quan sát anh ta, từ khi ngồi vào xe. Một lúc lâu mà anh
ta cũng chẳng hề nhúc nhích, cô đành miễn cưỡng giải thích: “Tôi dị
ứng với giày cao gót cho nên mới bẻ gót đi. Giải thích thế đã đủ
chưa hả, anh bạn Sở Trung Thiên?”.
Sở Trung Thiên đang muốn nổi cáu, đột nhiên như nghĩ ra điều gì,
mắt sáng lên, nở nụ cười bí hiểm, khởi động xe.
Hương Tranh cảnh giác nhìn nụ cười bí hiểm trên mặt anh ta, càng
nhìn càng đáng nghi. Liệu có phải anh ta đang có mưu đồ gì với cô
không? Cô phải phòng thân mới được.
“Này! Này!” Hương Tranh thúc thúc vào khuỷu tay Sở Trung
Thiên.
“Gì thế?” Sở Trung Thiên đang tập trung lái xe, khuôn mặt baby khi
mỉm cười càng đẹp hơn.
Hương Tranh như bị nụ cười ấy thôi miên nhưng vẫn không quên thúc
mạnh hơn. “Anh đang nghĩ gì thế?” Cô phải lấy hết can đảm để hỏi
câu này vì càng nhìn càng thấy nụ cười của anh ta có gì đó rất khả
nghi, chắc chắn là anh ta đang có âm mưu gì đó.
Sở Trung Thiên lại càng cười lớn, khoe hàm răng trắng bóng.
“Đôi giày vừa bị cô mang đi ghè gót đó là của chị cô phải không?
Theo tôi biết thì giày nhãn hiệu LV đó giá không hề rẻ.” Ngữ khí
càng nói nghe lại càng rõ sự hả hê. “Woa! Tôi nghĩ… cô nên chuẩn bị
tinh thần dần đi là vừa.”
Chiếc xe màu bạc nhanh chóng tăng tốc, nhập vào dòng xe trên
đường.
Sở Trung Thiên! Anh đúng là đồ khốn!
Trái tim Hương Tranh nghẹn lại. Chợt nghĩ ra điều gì đó, cô quay
sang Trung Thiên hỏi tiếp: “Sở Trung Thiên, vì sao anh phải thuê
bạn gái?”.
“Tôi muốn chia tay cô người yêu cũ nên cần có một người sắm vai bạn
gái mới.” Sở Trung Thiên làm bộ thẳng thắn nói với Hương Tranh. Kỳ
thực anh đang giấu nhẹm chuyện anh ký hợp đồng thuê cô là để trả
thù cho bộ quần áo bị con chó làm rách. Anh thật sự muốn nói cho cô
biết: một khi anh đã tóm được cô, cô đừng hòng chạy thoát.
Hương Tranh nghe anh nói thế, chẳng còn đề phòng gì, càng thêm hiếu
kỳ, thậm chí còn tỏ vẻ thương cảm quay sang hỏi Sở Trung Thiên:
“Bạn gái trước của anh, cô ấy tên là gì?”.
Thấy Sở Trung Thiên có chút do dự, Hương Tranh tiếp tục “tấn công”:
“Anh muốn tôi giả làm bạn gái mới của anh để anh dễ bề chia tay với
bạn gái cũ. Vậy anh nghĩ xem, nếu ngay cả tên của cô ấy tôi cũng
không biết, thì liệu cô ấy có tin rằng tôi là bạn gái mới của anh
không? Giả thì giả chứ, cũng phải làm cho giống thật một
chút”.
“Cô ta… tên là Diệp Luyến Hoàn.”
“Anh có yêu cô ấy không?” Hương Tranh lại hỏi tiếp.
Anh có yêu Luyến Hoàn không? Sở Trung Thiên cũng đang tự hỏi lòng
mình. Anh hẹn hò với Luyến Hoàn hoàn toàn là do mẹ anh sắp đặt. Hai
người qua lại với nhau đã hơn nửa năm nay, nhưng ngoại trừ việc hôn
nhau, hai người chưa đi quá giới hạn. Mặc dù Luyến Hoàn không ít
lần “khiêu khích” anh. Có lần cô ta còn làm như vô tình để anh thấy
cô ta đang tắm. Vậy mà ngay cả lần ấy, anh cũng không thấy mình bị
quyến rũ chút nào. Chính vì như thế nên anh cũng luôn hoài nghi,
liệu anh có thực sự yêu Luyến Hoàn? Tại sao ở bên cô ta, anh không
hề có cảm giác say trong vị ngọt ngào của ái tình như người ta
thường nói.
Thế nhưng với nha đầu này…
Sở Trung Thiên quay người nhìn Hương Tranh, lòng rối bời…
Anh và Hương Tranh chắc chắn không có điểm nào phù hợp. Từ lúc gặp
cô ta, lần nào anh cũng đen đủi. Cô ta sinh ra như để làm khắc tinh
của anh vậy. Theo lẽ thường, anh phải thù ghét cô ta mới đúng…
Nhưng Sở Trung Thiên lại nhớ lại cảnh hai người ngã chồng lên nhau
trên sofa nhà Hương Tranh ngày hôm qua. “Ối! Mình lại đang nghĩ gì
thế này”. Sở Trung Thiên cố cưỡng lại ý nghĩ về cảnh ấy.
Hừ, tên tiểu tử chết tiệt. Cô hỏi mà anh ta không thèm trả lời, tự
nhiên quay sang nhìn cô chằm chằm làm gì? Chẳng lẽ trên mặt cô có
đáp án sao? Hay là…
“Sở Trung Thiên, anh, anh… có thể không nói cũng được. Tôi… tôi
không nhiều chuyện nữa.”
Hương Tranh cảnh giác nhìn sang Trung Thiên, đưa hai tay lên ngực,
giả bộ sợ hãi.
Sở Trung Thiên cũng ngạc nhiên với hành động của Hương Tranh, khẽ
lườm cô rồi quay đi, chuyên tâm lái xe.
Một lúc lâu, hai người không ai nói gì nữa, trong xe yên tĩnh trở
lại.
Hương Tranh thấy không khí trong xe yên lặng đã lâu, không chịu
nổi, cô phải lên tiếng trước: “Sở Trung Thiên, vì sao hai người lại
chia tay?”.
“Hương Tranh, cô có nhiều câu hỏi tại sao nhỉ?” Sở Trung Thiên quay
sang lườm Hương Tranh.
Hương Tranh phụng phịu: “Hỏi chút cũng không được hay sao? Có bí
mật gì à? Hay là anh ta không thích thân mật với người
khác?”.
Hương Tranh càng nghĩ càng nghi, không nén nổi tò mò, học theo điệu
bộ của thám tử chuyên nghiệp, dò hỏi: “Sở Trung Thiên, không phải
vì anh làm gì có lỗi với người nhà, cho nên…”.
“Đến nơi rồi!”
“Cái gì?” Hương Tranh nhất thời phản ứng không kịp.
Sở Trung Thiên chỉ vào tòa nhà nguy nga trước mặt, lái xe chậm
lại.
“Đến khu Resort Viên ngọc Phương Đông rồi.”
“Ôi. Nhanh như vậy à?” Hương Tranh kêu lên, đoạn nhìn qua cửa kính
xem phong cảnh xung quanh, cô nàng lại tròn mắt vì ngạc
nhiên.
Thế nào là hùng vĩ? Thế nào là thiên đường? Đến bây giờ Hương Tranh
nghĩ cô đã hiểu ý nghĩa của hai từ này.
Nhà hàng nằm ở phía đông nam của khu Resort Viên ngọc Phương Đông.
Lối đi chính của khu resort dẫn tới bãi đậu xe. Chiếc BMW màu bạc
của Sở Trung Thiên chạy chầm chậm mất chừng năm phút mới hết đoạn
đường. Trong lúc đó, Hương Tranh tranh thủ nhìn qua cửa kính xe,
quan sát khung cảnh tươi đẹp hai bên. Cô thấy đấu trường đua ngựa,
sân golf, công viên nước, khu vui chơi cho trẻ em… phải có tới hàng
chục hạng mục công trình như thế. Sở Trung Thiên cũng nói với cô,
những gì cô đang nhìn thấy chỉ là một góc của resort này mà
thôi.
Resort này rút cuộc rộng đến mức nào nhỉ?
Như đọc thấu tâm can cô, Sở Trung Thiên hào hứng giới thiệu:
“Resort này nằm ở phía đông thành phố Thiên Nhan, trông ra biển,
được xây dựng trên tổng diện tích gần sáu mươi héc-ta, gồm nhiều
khu vui chơi giải trí. Nhà hàng ở đây phục vụ món ăn với hai mươi
tám phong cách khác nhau, khách sạn có một ngàn tám trăm sáu mươi
chín phòng, phòng đắt nhất có giá ba vạn một đêm”.
Hương Tranh nuốt nước bọt, run run hỏi lại: “Ba vạn Việt nam
đồng?”
“Không! Là nhân dân tệ.”
“Trời!”
Thiếu chút nữa Hương Tranh đã bị ngã lăn ra đất.
Thảm trải mềm màu be sang trọng dẫn khách hàng đến thang máy tự
động đi vào phía trong nhà hàng. Phía trong đèn nến lung linh, hàng
cột trắng điêu khắc công phu, tiếng dương cầm du dương, thật không
khác gì chốn thiên đường.
Càng đi sâu vào trong, Hương Tranh càng cảm thấy ngây ngất. Dường
như cô còn quên mất mình đã bước vào đây như thế nào, bị mê đi bởi
cảnh trí trước mắt, tự hỏi, có phải cô đang lạc bước vào thế giới
cổ tích hay không.
Đang là giờ ăn tối nên nhà hàng rất đông khách. Các vị khách đến
đây đều thuộc giới thượng lưu. Họ ăn mặc lịch sự, điệu bộ quý phái.
Đội ngũ nhân viên phục vụ phải đi lại như con thoi để chăm sóc chu
đáo từng khách hàng.
Đến giờ Hương Tranh mới thấy cô đã không sai lầm khi nhờ chị gái
trang điểm. Nhờ tài khéo tay và con mắt thẩm mỹ không tồi của Hương
Đình mà bộ dạng của cô mới không quá lạc lõng ở chốn này.
Sở Trung Thiên đưa Hương Tranh đến bàn đặt sẵn. Diệp Luyến Hoàn còn
chưa tới, hai người đành gọi đồ uống trong lúc chờ đợi.
“Hương Tranh!” Sở Trung Thiên gọi khẽ khi tiếng dương cầm dịu
xuống.
Hương Tranh đang mải suy nghĩ. Sở Trung Thiên đột nhiên nhẹ nhàng
với cô như vậy,chắc là có ý đồ xấu gì đây. Nhưng ở nơi sang trọng
như thế này, anh ta không thể giở trò trộm cướp hay hãm hiếp với cô
được. Vậy thì, có thể là… Nghĩ vậy, Hương Tranh đưa mắt nhìn Sở
Trung Thiên dò hỏi: “Anh gọi tôi, không phải định nói chuyện anh để
quên ví ở nhà đấy chứ?”.
Nhà hàng này sang trọng như vậy, giá thành chắc chắn không rẻ.
Không chừng ngay cả tiền thưởng cho phục vụ cô cũng không lo đủ,
nói gì đến thanh toán hóa đơn. Nếu như Sở Trung Thiên cũng không có
tiền, bọn họ chỉ có cách rửa bát trừ nợ mà thôi.
“Cô đang nghĩ cái quái gì thế?” Sở Trung Thiên trừng mắt lườm cô
cảnh cáo. “Tôi chỉ muốn thực hành trước một chút, để lát nữa chúng
ta hoàn thành tốt vai diễn là người yêu của nhau. Luyến Hoàn, cô ta
rất đa nghi và tinh tường, tôi không muốn cô ta nghi ngờ. Lát nữa
cô nhớ gọi tôi là “Sở Trung Thiên, Sở Trung Thiên”, hiểu chưa. Cô
nhớ cho kỹ, tôi tên là Sở Trung Thiên. Nếu quên, cô sẽ phải bồi
thường tiền cho tôi.”
“Tôi biết rồi!” Hương Tranh bực dọc lên tiếng. “Hừ! Đồ đàn ông nhỏ
nhen.” Nhiệm vụ lần này cô sẽ hoàn thành tốt. Cô phải cho anh ta
thấy cô là người thế nào. Nhất định phải lấy lại sự tôn nghiêm của
bản thân.
Sở Trung Thiên nhấp một ngụm cà phê, nhìn Hương Tranh hỏi: “Nhiệm
vụ đầu tiên, thương vụ đầu tiên, có áp lực quá không?”.
“Có gì mà áp lực. Như chơi trò chơi thôi.” Hương Tranh thờ ơ nhún
vai.
Sở Trung Thiên đưa tách cà phê lên miệng, nhấp thêm ngụm nữa, cười
vẻ hài lòng.
“Cô cũng thật kỳ lạ. Nếu là cô gái khác, chắc chắn sẽ họ căng thẳng
lắm, cô lại…” Đột nhiên anh dừng lại, không nói tiếp, nụ cười trên
môi cũng biến mất. Anh nhìn chăm chăm ra phía lối vào cửa, sắc mặt
xấu đi thấy rõ.
“Anh làm sao thế?” Hương Tranh quan sát thấy sự thay đổi trên mặt
Sở Trung Thiên, lập tức hỏi.
“Cô ta đến rồi”, Sở Trung Thiên khẽ trả lời.
“Cô ta? Ai?” Hương Tranh nhất thời ngơ ngác, nhưng một cái tên lập
tức lướt qua tâm trí cô. Luyến Hoàn, là cô ta. Hương Tranh nhìn
theo ánh mắt của Sở Trung Thiên.
Hương Tranh vốn nghĩ Luyến Hoàn là cô gái cá tính mạnh mẽ. Bây giờ
nhìn thấy Luyến Hoàn duyên dáng đi vào, Hương Tranh nhận ra cô ấy
khác hẳn hình dung của cô. Cô gái này phải nói là vô cùng xinh đẹp,
một vẻ đẹp đầy nữ tính. Mái tóc búi cao để lộ chiếc cổ trắng ngần
mảnh mai. Cô ấy mặc một bộ váy hàng hiệu màu tím bó sát tôn lên một
thân hình hoàn mỹ với những đường cong hoàn hảo. Đúng là nói không
ngoa, chắc hẳn cô ấy phải đẹp như hoa hậu hay siêu mẫu. Một cô gái
đẹp như vậy là niềm mơ ước của biết bao nhiêu người đàn ông. Vậy mà
Sở Trung Thiên lại đang cố chia tay cô ấy. Anh ta đúng là đồ không
có óc mà.
Hương Tranh còn đang mải suy nghĩ vậy thì Diệp Luyến Hoàn đã bước
tới chỗ bàn hai người đang ngồi. Khi nhìn thấy Hương Tranh ngồi bên
cạnh Sở Trung Thiên, rõ ràng Luyến Hoàn tỏ vẻ khó chịu. Nhưng rất
nhanh, cô ấy lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống ghế đối diện với Trung
Thiên, ánh mắt dịu dàng hướng về phía anh ta.
“Trung Thiên, em xin lỗi, tại đường tắc quá, làm anh phải đợi lâu”,
Diệp Luyến Hoàn nói nhẹ nhàng, còn nhún vai làm bộ đáng tiếc.
Sở Trung Thiên đã quá quen với tính cách của Diệp Luyến Hoàn, thản
nhiên đón nhận, còn Hương Tranh ngồi bên cạnh như sắp chảy nước
miếng. Chẳng phải vì Hương Tranh cảm thông với câu chuyện của Luyến
Hoàn mà là vì cô ấy nhìn thấy cặp nam nữ ở bàn bên cạnh ăn dưa hấu,
loại dưa ngon thượng hạng mà cô chưa được nếm qua.
“Không sao.” Sở Trung Thiên nở nụ cười duyên dáng, quay đầu ra hiệu
cho người phục vụ đang đứng đợi mang thực đơn đến rồi quay qua
Luyến Hoàn giới thiệu nhân vật ngồi bên anh nãy giờ: “Bạn gái mới
của tôi”.
Hương Tranh lập tức phối hợp. Cô quay sang Luyến Hoàn cười, chào
hỏi hết sức tự nhiên: “Chào cô! Tôi là Hương Tranh”.
Diệp Luyến Hoàn làm ngơ trước nụ cười và câu giới thiệu của Hương
Tranh. Cô ta không những không đáp lời mà còn cố tình quay sang nói
với Sở Trung Thiên: “Trung Thiên, em không ngờ anh lại hẹn em ăn
tối ở đây. Em còn nhớ rõ, đây là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp
nhau, hôm đó anh đã giúp em dạy cho gã đàn ông thô lỗ định sàm sỡ
em một bài học”.
Hừ! Rõ ràng cô ta coi Hương Tranh như cái bóng đèn trên tường kia,
cố tình gạt cô ra khỏi câu chuyện. Nhưng cô ta nhầm rồi, Hương
Tranh đâu có phải là cái bóng đèn vô tri vô giác, không biết phản
ứng ấy. Hương Tranh sẽ không cho cô ta được đắc ý đâu.
“Diệp tiểu thư! Tôi quả thật ghen tị với trí nhớ của cô! Những
chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi mà cô còn nhớ chi tiết. Trí nhớ
của tôi không được tốt như cô. Chuyện vừa xảy ra tôi đã quên mất,
chẳng hạn như cách đây mấy hôm, Trung Thiên vì muốn tôi được vui
nên đã cho người mang tới tặng tôi rất nhiều kim cương, còn nói để
tôi kết thành bầu trời đêm đầy sao. Tiếc là tôi lại không nhớ được
mình cất nó ở đâu, nếu không hôm nay đã có thể mang tặng cho Diệp
tiểu thư làm quà gặp mặt rồi.” Hương Tranh làm bộ thờ ơ nói, trong
bụng không khỏi hài lòng vì đã trả đũa được Luyến Hoàn.
Sở Trung Thiên ngồi bên cạnh nghe Hương Tranh nói vậy thì cười thầm
trong bụng. Hương Tranh, cô ta cũng thật biết đùa, bầu trời đêm
bằng kim cương, nếu anh làm thế thật, chắc chắn đã phá sản từ
lâu.
Chưa rõ nội tình việc này thế nào nhưng Luyến Hoàn đã bị Hương
Tranh chọc giận. Cô và Trung Thiên hẹn hò với nhau cả nửa năm, vậy
mà sinh nhật cô, Sở Trung Thiên cũng chỉ tặng cô một bộ nữ trang
khảm kim cương, còn cô ta, mới hẹn hò với anh có mấy ngày lại được
anh tặng cho cả một bầu trời sao bằng kim cương ư? Diệp Luyến Hoàn
cho dù đang ghen tị, nhưng vì Trung Thiên đang nhất định muốn chia
tay, nên cô không được bỏ cuộc lúc này. Nén giận, Luyến Hoàn chuyển
chủ đề: “À! À… Hương…”.
“Diệp tiểu thư! Tôi là Hương Tranh.” Hương Tranh làm bộ độ lượng,
nhắc lại tên mình lần nữa.
“Hương tiểu thư! Sao cô biết tên tôi?” Luyến Hoàn nhớ lại, từ đầu
đến giờ, cô chưa giới thiệu tên.
“Đương nhiên là do Trung Thiên nói với tôi rồi. Chúng tôi không
giấu nhau bất cứ điều gì.” Hương Tranh cười ngọt ngào nói, còn cố ý
huých huých vào khủy tay Trung Thiên, ra chiều thân mật.
Sở Trung Thiên bắt được tín hiệu của Hương Tranh, rất tự nhiên vòng
tay ôm eo cô. Hương Tranh không mảnh mai như Luyến Hoàn nhưng eo
của cô lại khiến Trung Thiên thấy mềm mại. Một luồng khí nóng chạy
dọc cơ thể anh. Anh vô thức làm theo ý muốn, sát lại gần thêm
nữa.
“Quan hệ giữa hai người… rất thân mật thì phải?” Luyến Hoàn hồ
nghi.
“Hương Tranh là cô gái tôi thích nhất trong số phụ nữ tôi đã gặp”,
Sở Trung Thiên vừa nói vừa cúi đầu nhìn Hương Tranh tình tứ.
Hương Tranh dường như bị ánh mắt Sở Trung Thiên làm cho cứng người.
Mà anh ta vừa nói gì vậy? Lại còn ôm eo cô nữa. Chuyện này không có
trong hợp đồng. Sao anh ta phải làm bộ thân thiết đến thế? Khoảng
cách giữa hai người quá gần. Khi Hương Tranh quay người, tay cô vô
thức chạm vào người Sở Trung Thiên.
Cơn nóng lại bùng lên trong cơ thể Sở Trung Thiên. Anh đang mất dần
sự kiểm soát… Chúa ơi! Sao lại có thể… Không phải chứ… Anh đang ở
nhà hàng, còn biết bao nhiêu người nữa… Tại sao lại là ở đây? Tại
sao lại là lúc này? Thật tệ quá! Sở Trung Thiên rủa thầm, anh lại
vô thức nhích gần về phía Hương Tranh hơn nữa.
Hương Tranh ngây người mất một lúc, trừng mắt nhìn đôi tay Sở Trung
Thiên đang siết chặt eo mình. Tên tiểu tử này, còn dám lợi dụng cô
ư? Lẽ nào anh ta cho rằng ở đây đông người, cô không dám làm gì anh
ta. Hương Tranh trợn mắt lườm nhanh rồi lại giả bộ quay qua cười
cười phối hợp trong khi cô từ từ nhéo vào người anh.
Sở Trung Thiên bị đau, không kịp ý thức, khẽ kêu một tiếng, sắc mặt
cũng tái đi.
Hương Tranh ra tay cũng mạnh. Oái. Sao người anh nóng thế này? Anh
bị sốt chăng? Sao anh lại lơ mơ như thế, có phải cô ấy đang cấu cho
anh tỉnh lại?
Sở Trung Thiên sắp không chịu nổi nữa rồi. Ngọn lửa dục vọng trong
anh ngày càng bùng lên dữ dội. Anh như đang bị tra tấn. Lại còn nha
đầu này nữa, cô ta định cấu anh đến bao giờ đây? Sở Trung Thiên
nhăn mặt, mồ hôi toát ra, anh khẽ khàng gỡ bàn tay cô ta ra khỏi
người mình.
Hương Tranh cũng thấy mình đã sai, vội vàng bỏ tay khỏi người Sở
Trung Thiên, ngồi ngay ngắn lại, bất giác mặt cô đỏ bừng lên.
Diệp Luyến Hoàn nãy giờ chăm chú quan sát hai người, không bỏ sót
một biểu hiện nào. Trước những hành động kỳ quặc này, cô ta cũng
còn không hiểu, phải hỏi lại: “Hai người bị làm sao vậy?”.
“Không sao!” Họ đồng thanh trả lời.
Diệp Luyến Hoàn càng thêm nghi ngờ. Rốt cuộc là họ giấu giếm chuyện
gì. Nhưng cô ta thấy lúc này chưa thích hợp để hỏi nên đành nén tò
mò, tập trung vào việc chính đã.
“Trung Thiên!” Luyến Hoàn gọi khẽ, không quên liếc nhanh sang Hương
Tranh đang ngồi bên cạnh. “Chuyện của chúng ta…”
“Anh hiểu em muốn nói gì.” Sở Trung Thiên gật đầu. “Nhưng anh yêu
Hương Tranh. Em biết đấy, tình cảm không thể miễn cưỡng.”
“Lẽ nào anh và em, chúng ta không còn cơ hội sao?” Luyến Hoàn nhìn
Sở Trung Thiên, cố làm ra vẻ đáng thương.
“Xin lỗi.” Sở Trung Thiên vẫn lạnh lùng.
Cho dù trong chuyện này, người có lỗi là cô, anh có quyền chia tay
cô. Nhưng cô vẫn nghĩ sáu tháng yêu nhau, chính thái độ không mặn
mà của anh là nguyên nhân đẩy cô vào vòng tay người khác.
Diệp Luyến Hoàn cúi đầu im lặng một lúc lâu.
Ba người ngồi trong im lặng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ. Thời
gian trôi qua lâu tới mức Hương Tranh cảm thấy buồn ngủ. Đột nhiên
Luyến Hoàn cất tiếng hỏi: “Hương tiểu thư! Cô có thể dìu tôi vào
nhà vệ sinh một lát không?”.
Bị bất ngờ, Hương Tranh ngớ ngẩn chỉ vào mặt mình hỏi lại: “Tôi
ư?”.
Diệp Luyến Hoàn gật đầu. Hương Tranh đứng dậy nói: “Được”.
Tuy nhiên khi hai người vào đến nơi, Luyến Hoàn không rửa tay cũng
chẳng đi vệ sinh. Cô ta cứ trừng mắt nhìn Hương Tranh như muốn nhìn
thấu tâm can cô.
“Diệp tiểu thư! Có chuyện gì, cô cứ nói thẳng.” Cuối cùng Hương
Tranh không chịu nổi sự im lặng, phải lên tiếng trước.
“Hương tiểu thư, tôi không biết cô và Sở Trung Thiên quen nhau ra
sao, cũng không biết hai người bắt đầu hẹn hò từ bao giờ. Bất kể là
thế nào nhưng Sở Trung Thiên đã tìm được người con gái anh ấy yêu
và cô cũng yêu anh ấy, tôi mừng cho hai người. Chỉ có điều…” Nói
đến đây Luyến Hoàn đột ngột dừng lại, do dự.
Cô ta đã thành công khi cố gắng làm Hương Tranh tò mò. “Chỉ có điều
sao?” Hương Tranh giục Luyến Hoàn nói tiếp.
“Chỉ có điều… Thật đáng thương cho đứa trẻ trong bụng tôi.” Luyến
Hoàn đưa tay xoa xoa cái bụng còn phẳng lì, khuôn mặt vô cùng đau
khổ, từ đôi mắt đẹp, những giọt nước mắt thi nhau tuôn xuống.
Hương Tranh nhìn không chớp mắt vào bụng Luyến Hoàn. Cô ta có mang
thật không? Đứa con trong bụng cô ta… là con của Sở Trung Thiên?
Không hiểu sao ý nghĩ này lại khiến Hương Tranh thấy khó chịu,
giống như cô buộc phải ăn món tỏi mà cô ghét nhất.
“Hương tiểu thư! Trung Thiên từ nay nhờ vào cô chăm sóc. Tôi đi
trước đây.” Luyến Hoàn xoa bụng, nghẹn ngào nói rồi bước đi, chắc
mẩm Hương Tranh sẽ gọi cô lại. Qủa nhiên, chưa đầy hai giây sau,
Hương Tranh đuổi theo cô.
“Đợi đã.” Hương Tranh chạy lên phía trước Luyến Hoàn, vội vàng hỏi:
“Chuyện cô mang thai, Trung Thiên đã biết chưa?”.
Luyến Hoàn im lặng gật đầu.
“Đó là lý do anh ta chia tay cô?” Hương Tranh nghi hoặc hỏi, bối
rối không biết có nên tin Luyến Hoàn hay không. Đây là lần đầu hai
người gặp nhau, cô chưa biết gì về Luyến Hoàn ngoài cái tên do Sở
Trung Thiên nói.
“Anh… anh ấy nói chưa muốn làm cha, anh ấy còn muốn chơi mấy năm
nữa. Anh ấy bảo tôi bỏ đứa trẻ đi, tôi không nghe nên anh ấy mới
đòi chia tay…”
“Cái gì? Sở Trung Thiên, anh ta thật quá đáng.”
Thái độ bán tín bán nghi của Hương Tranh ngay lập tức bị câu nói
của Luyến Hoàn làm cho tiêu tan. Cô không thể tin nổi Sở Trung
Thiên lại là kẻ vô tình đến vậy. Tại sao anh ta có thể vô trách
nhiệm với bạn gái mình như thế? Hương Tranh lại cảm thấy nôn nao,
bụng ấm ách khó chịu, chỉ muốn được nôn ra.
“Hương tiểu thư, đó không phải là lỗi của Sở Trung Thiên. Là tôi,
tôi đã không chịu phá thai nên anh ấy không vui.” Luyến Hoàn lại
quay mặt đi lau nước mắt.
“Này,cô gái ngốc nghếch! Cô phải tìm Sở Trung Thiên đòi lại công
bằng còn hơn là ở đây mà tự dằn vặt mình. Thế kỷ XXI rồi, phụ nữ
chúng ta phải tự chủ, mạnh mẽ. Hiểu chứ?”
Hương Tranh nghĩ đến chuyện đứa trẻ trong bụng Luyến Hoàn là con
của Sở Trung Thiên, cô vừa thấy giận dữ vừa khó chịu. Chính cô cũng
không hiểu vì đâu mà cô lại có những cảm giác ấy.
“Nhưng còn…”
Hương Tranh cắt ngang lời Luyến Hoàn. “Còn gì nữa. Cô hãy nghe tôi.
Diệp tiểu thư, cô đừng đau lòng nữa. Mọi chuyện không như cô nghĩ
đâu.”
Hương Tranh quyết định nói rõ mọi chuyện với Luyến Hoàn để cô ấy
yên tâm, kẻo cô ấy suy nghĩ tiêu cực sẽ ảnh hưởng tới đứa bé trong
bụng, như thế thì thật không ổn.
Lúc đầu, Diệp Luyến Hoàn giả vờ mang thai là vì ghen, muốn làm cho
Hương Tranh hiểu lầm Sở Trung Thiên mà thôi. Bây giờ trực giác mách
bảo cô rằng cô sẽ tìm ra manh mối về mối quan hệ của bọn họ. Không
thể bỏ qua cơ hội này. Luyến Hoàn vội vã hỏi lại: “Hương tiểu thư,
cô nói thế là có ý gì?”.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.wap.sh chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Hương Tranh, sắc mặt khó coi, khó nhọc nói: “Thật ra tôi và Sở
Trung Thiên không có quan hệ tình cảm gì”.
Luyến Hoàn bị sốc trước tin này, tròn mắt ngạc nhiên nhìn Hương
Tranh.
“Tôi… Sự thật là anh ta thuê tôi giả làm bạn gái để đối phó với cô.
Tôi không phải người yêu của anh ta.”
Do cảm thấy đôi chút mất mát nên giọng nói của Hương Tranh nghe có
vẻ bực bội. Diệp Luyến Hoàn càng nghe càng kinh ngạc. Dù sắc sảo
nhưng cô cũng không ngờ câu chuyện lại là như vậy. Cô thấy vui vì
nếu Hương Tranh không phải bạn gái mới của Sở Trung Thiên thì hẳn
nhiên cô vẫn còn cơ hội. Lần này nhất định cô không dễ dàng bỏ
cuộc.
Diệp Luyến Hoàn quay lại nắm lấy bàn tay Hương Tranh, đôi mắt đầy
vẻ hàm ơn. “Cảm ơn cô!”
Đến lượt Hương Tranh bị Luyến Hoàn làm cho ngạc nhiên. Rõ ràng vừa
rồi cô ta còn khóc lóc vì bị bỏ rơi, vậy mà bây giờ cô ta lại bình
thường như không. Hương Tranh đang nghi ngờ liệu cô ta có lừa cô
không, trông bộ dạng cô ta lúc này sao không có vẻ gì là đang mang
thai hay bị bỏ rơi cả.
Diệp Luyến Hoàn cũng thấy hành động bắt tay Hương Tranh của mình
dường như không thích hợp trong hoàn cảnh này nên vội vàng thu tay
lại, làm bộ lau nước mắt. “Hương tiểu thư, tôi xin lỗi! Thật là mất
mặt. Chì là vì tôi quá xúc động…” Diệp Luyến Hoàn thêm một lần rơi
lệ nhưng lần này là những giọt nước mắt mừng vui. “Tôi thật là có
phúc mới gặp được cô. Hôm nay nếu là người khác, chắc chắn tôi đã
không may mắn như này. Tôi cảm ơn cô, mẹ con tôi biết ơn cô.”
“Không có gì đâu. Sở Trung Thiên bất lương như vậy, thiếu chút nữa
thì tôi bị anh ta lợi dụng để làm chuyện xấu. Anh ta không đáng
được tha thứ.”
“Hương tiểu thư, cô thật tốt!”
“Luyến Hoàn, cô đừng sợ. Tôi sẽ giúp cô dạy cho Sở Trung Thiên biết
cách cư xử.”
Hương Tranh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Diệp Luyến Hoàn trước khi bước ra
khỏi nhà vệ sinh.
Trong nhà hàng, Sở Trung Thiên lơ đãng khuấy tách cà phê trước mặt,
ánh mắt không rời khỏi hướng nhà vệ sinh. Tại sao lâu như vậy mà
hai người bọn họ vẫn chưa thấy ra? Hẹn hò với Diệp Luyến Hoàn trong
sáu tháng, Sở Trung Thiên ít nhiều biết được Luyến Hoàn là cô gái
lắm chiêu. Cô ta đột nhiên kéo Hương Tranh đi theo như vậy, chắc
chắn không đơn giản là chuyện đi vệ sinh.
Anh đang do dự không biết có nên nhờ cô phục vụ bàn vào đó xem giúp
hay không thì đã thấy Hương Tranh đi ra, theo sau cô là Diệp Luyến
Hoàn.
Sở Trung Thiên vui mừng đứng dậy, định đi đến hỏi xem cô ấy và Diệp
Luyến Hoàn đã xảy ra chuyện gì, thì anh vội dừng lại. Sao mặt Hương
Tranh lúc này trông thật khó coi, dáng đi cũng thật lạ, cứ như cô
ta đang gấp rút tiến đến để lấy mạng anh vậy.
Anh còn đang nghi hoặc tự hỏi thì Hương Tranh đã đến đứng trước mặt
anh.
“Sở Trung Thiên!” Cô ta trợn mắt, nhíu mày nhìn anh, lớn giọng như
quát làm tất cả khách hàng và nhân viên phục vụ đều phải quay sang
nhìn hai người.
“Hương Tranh! Em làm sao thế?”
Sở Trung Thiên bối rối nhìn cô. Lúc trước cô ta còn bình thường,
sao bây giờ lại thành ra thế này? Lẽ nào Diệp Luyến Hoàn đã giở trò
gì? Sở Trung Thiên đưa ánh mắt dò xét về phía Diệp Luyến Hoàn.
Nhưng anh còn chưa kịp nói gì, Hương Tranh đã tiếp tục.
“Sở Trung Thiên! Anh đúng là đồ xấu xa. Anh làm cho cô ấy có bầu
rồi lại bỏ rơi cô ấy. Nói cho anh rõ, tôi không thèm làm ăn với một
kẻ xấu xa như anh. Tôi sẽ mượn tiền chị Hương Đình trả đủ cho
anh!”
Hương Tranh tức giận tuôn ra một tràng. Nói xong, dường như còn
chưa thỏa, tiện tay cô cầm luôn ly cà phê Sở Trung Thiên đang uống
dở, hất thẳng vào mặt anh một cách không thương tiếc.
“Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa, hy vọng sau này
chúng ta sẽ không phải gặp lại nhau.”
Đám đông xì xào, Hương Tranh đặt cái ly xuống bàn, quay lại nhìn
khuôn mặt dính đầy cà phê của Trung Thiên một lần nữa, rồi tự hào
đi ra giữa ánh mắt thán phục của đám người trong nhà hàng đang theo
dõi câu chuyện của bọn họ.
Sở Trung Thiên đưa khăn lau cà phê trên mặt, nhìn lại đám đông đang
tò mò xung quanh tỏ vẻ khó chịu. Đám nhân viên phục vụ nhanh chóng
hiểu ý, giả bộ chạy đi chỗ khác làm việc, những vị khách thấy vậy
cũng quay đi. Tất cả đều ra vẻ bộ bận rộn, không quan tâm nhưng anh
biết tất cả bọn họ đều đang dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên bàn
của anh.
“Vì sao phải nói dối? Vì sao lừa Hương Tranh là cô có thai?” Sở
Trung Thiên nhìn chằm chằm vào Diệp Luyến Hoàn, khuôn mặt đẹp trai
cau lại, giọng nói hết sức gay gắt.
“Là anh lừa em trước. Hương Tranh cũng đâu phải bạn gái anh.” Diệp
Luyến Hoàn nhẹ nhàng nói, đôi mắt đẹp nhìn như xoáy vào Sở Trung
Thiên. “Trung Thiên. Em nhất định không rời xa anh.”
“Cô thật đáng sợ.” Sở Trung Thiên giận tím mặt.
“Bất luận anh định nói gì, em chỉ có thể trả lời, tuyệt đối em sẽ
không chia tay anh.” Nói xong, Diệp Luyến Hoàn cúi người cầm chiếc
túi xách hàng hiệu lên, chầm chậm quay bước.
Sở Trung Thiên vẫn đứng như trời trồng. Anh dường như quên mất Diệp
Luyến Hoàn, chỉ rủa thầm Hương Tranh: “Nha đầu! Dám phản bội tôi à?
Rồi cô sẽ biết tay tôi!”.