Có lạc quan cũng không tìm ra, có cố gắng nhưng là vô ích, nếu ai đó lâm vào tình trạng này thì tuyệt vọng biết bao nhiêu và nó đang lâm vào tình trạng tương tự, thức hết bao đêm, mệt mõi bao ngày, đi tìm khắp nơi nhận lại được gì ngoài cái câu: “ Không có gì!”. Nó quá mệt mõi chăng? Cũng có thể! Bây giờ nó đang lùng sục khắp nơi, đi đến từng nhà liên quan tới Hà Gia nhưng sao mà không có gì hết, chợt nó nhìn thấy một cái quản nhỏ ở ven đường, ừ thì quán lề đường đó, có một cô gái rất quen mặt, cô ta nhìn cực quen luôn và người đó là Minh Minh chứ ai. Nó định bước lại thì một anh chàng mặt chiếc áo màu đen đi tới, anh đội nón, mặc chiếc áo khoác dài khó thấy rõ mặt, anh đi lại kế Minh Minh, không biết nói gì mà Minh Minh tức tối nói:
-Tên đó chưa chết thì anh phải tìm ra và giết nó chết đi! – nói rồi cô toan bước đi thì gặp nó, Minh Minh thoáng giật mình vs một người tin ý như nó thế nào cũng lộ chuyện nhưng mà nó không còn lúc trước, hôm nay nó mệt mõi rã rời nên cũng không để ý tới lắm, Minh Minh băng qua đường đi tới chỗ của nó nói:
-Chị đi đâu mà tới mấy đường này vậy? – nghe Minh Minh hỏi mà nó muốn nói: ‘ Câu đó chị hỏi mới phải!”, mà không biết nó nghĩ cái gì tự nhiên nó im lặng cười một cái rồi chỉ vào cái quán nói:
-Ừm! Chị đi ăn thôi! – có bò mới tin mấy cái từ đó, người nó đang nói chuyện là Minh Minh, cô ta biết nó nói dối nhưng không vạch trần mà nói:
-Nếu chị muốn ăn thì lại nhà hàng đằng kia sẽ ngon hơn! – nó gật đầu rồi cảm ơn Minh Minh sau đó chạy đi tìm tụi hắn vs hai con bạn, Minh Minh nhìn nó đi xa thì mới đi tới tên mặt áo khoác đen đó nói:
-Ngày mai giết hắn xong thì theo dõi cô gái đó cho tui! – Minh Minh chỉ nó đang đí tới đắng trước, chàng trai gật đầu rồi vội vàng băng qua đường bước đi, Minh Minh nhìn nó rồi nói:
-Hà Gia là của tui! – nói một câu chắc nịch rồi cô ta quay gót giầy bước đi trên con đường đầy lá.
Quay lãi vs nó, nó ngồi ghế đá khuất xa Minh Minh, nó không phải vì mệt mõi mà không để ý tới một chàng tari đang đi tới mà là không muốn nhìn chàng trai đó, anh chàng đi tới nhẹ run run giọng nói:
-Lúc tôi đến thì chỉ thấy máu và máu nhưng không thấy Duy Anh! – nó liếc ánh mắt lạnh nhìn chàng trai tóc bạch kim, anh chàng đã run nay run hơn, nó phủi tay kêu anh ta đi đi, ngay lúc đó hắn đi tới đưa cho nó một ly café, nó cầm ly café nóng hỏi nói:
-Có thật là Hà Gia đang có chuyện? – nó mấy ngày nay đã hỏi câu này mấy lần rồi, hắn nói:
-Sự thật thì khó thay đổi! Em nên học cách chấp nhận nó một cách tự nhiên nhất chứ đừng làm quá lên khi chưa biết được rõ ngọn ngành! – hắn đang khuyên nó hay đang tự an ủi mình? Cái đó thì chỉ có lòng hắn mới rõ hơn, nó nhìn ly café mà tự nhiên bật khóc. Khóc để nó thấy thanh thản mà thôi. Mà nó cũng không biết ai là người giết Duy Anh nữa, người đó cũng hơi tàn nhẫn khi nó vừa mới tới khi thấy máu đầy cả căn phòng. Nhưng cái nó thắt mắt là tên Duy Anh ờ đâu? Không thấy hắn ở chỗ nào cả. Thôi mà quên đi bây giờ có cần thông thả đầu óc rồi từ từ tính tiếp.
Khánh đi trên con đường có lá vàng rụng, nói chung là con đường đầy rác ủa nhầm đầy lá. Con đường có gió nhè nhẹ thổi nhìn thật là thanh bình, anh đang đi thì đụng phải một cô gái có mái tóc màu bạch kim và màu hồng, cô có làn da trắng đang nhìn chằm chằm Khánh rồi nói:
-Chắc mệt lắm hả? – KHánh đơn nhiên biết cái người trước mặt là ai, cô gái trước mặt Khánh là Ý Mỹ cũng là bạn gái của anh. Anh thở dài một cái rồi nói:
-Tìm hoài mà không tìm ra gì hết! – Ý Mỹ gật đầu đưa cho anh một ly nước, mà Khánh nhìn ly nước là hết muốn uống nhưng bị Ý Mỹ ép quá nên mới bấm bụng uống đại, ai ngờ uống xong thấy cảm giác như khoẻ và tràn đầy năn lực nha! Khánh nhìn vào ly nước lúc nãy hỏi:
-Cái này là cái gì vậy? – Ý Mỹ lấy ly nước của anh vụt vào thùng rác, cô nói:
-Chỉ vài loại thuốc bình thường thôi! – nói rồi, cô kéo anh đi theo một cô gái, Khánh nhăn mày điên hay sao mà bắt đi theo dõi người ta? Lỡ người ta quay qua đấm cho một trận. Khánh nhìn cô gái đó thấy quen quen, nhưng nhìn từ đằng sau nên nhìn không rõ, Khánh hỏi:
-Ý Mỹ! Em làm gì mà theo dõi người ta? – cô ngước lên nhìn anh, anh nhìn cô, cô đấm vào bụng anh một cái rồi mới nói:
-Minh Minh đó! Anh không nhận ra à? – Khánh càng thêm bực mình nha! Tự nhiên theo dõi Minh Minh làm gì? Mà tại sao Minh Minh lại ở trên con đường toàn là cạm bẫy xã hội? Nhìn lại thì thấy kỳ lạ, Ý Mỹ thấy anh đăm chiêu nên nói:
-Em nghi ngờ Minh Minh có gì đó mờ ám? – Khánh lắc đầu khó tinh nhưng vẫn theo dõi người ta.