Nó liền chạy về nhà thì lúc đó cả đám đang sợ nó về, Khánh nhìn thấy nó thì giật cả mình, anh nói:
-Em thâm mẹ à? – nó gật đầu, nó đi lên phòng nhưng bị Trang và TRúc ngăn lại vì hắn đang ở trên phòng nó mà, nó nhíu mày đây là cái biểu hiện đầu tiên từ khi sự việc kia xảy ra. Trang và Trúc nói:
-Tới giờ trưa rồi! Ăn trưa đi! – nó nhìn 2 con bạn, nó liếc nửa con mắt lên cửa căn phòng, cửa phòng để hở khoảng3cm, phòng nó đã có người vào hoặc đang có người trong phòng nó, ấy thế mà nó không đi lên, nó đi ăn theo lời 2 con bạn, không phải nó đói mà là nó không muốn phiền phức, ngồi vào bàn ăn nó nhìn món tôm định vị trên bàn, nó chợt nhớ hắn từng nói: “ Tôm là món 2 vợ chồng mình ghét nhất”, nên mỗi lần nhìn tới tôm là nó nhớ hắn, nó lấy dĩa tôm vụt vào sọt rác, cả đám trố mắt nhìn nó, nó không nói gì mà nhàn nhạt ăn cơm, cả dắm biết nó ghét tôm nhưng chưa bao giờ làm thế này trừ phi……………hắn cũng ghét tôm.Nó ăn vài miếng vào miệng thì chợt nghe tiếng sột soạt trên phòng, nónhìn lên phòng thì Khánh biện minh:
-Ừ! Chắc có chuột! – chuột! Khánh nói dối không có kỷ thuật gì cả, nhà nó như thế này mà có chuột, nói ra đứa bé 3 tuổi còn không tin. Nó muốn đi ra ngoài hưởng thụ khí trời nên nó không muốn đôi co nữa, nó đi ra ngoài hẹn Minh Minh ra gặp mặt.
Quán café:
Nó ngồi trong quán nhìn người người đi qua đi lại, nhìn cảnh tấp nập và hối hả, nhìn từng ánh đèn đang được mở lên, chiều! Đúng chiều rồi! Từ xa một cô gái hớn hở chạy tới nói:
-Chị Thư! Chị gặp em có chuyện gì à? – Giả tạo! Hai từ này đang hiện hủ trong tâm trí nó, đúng thật là giả vờ rất hay.
Còn về phần Khánh, nghe về việc này liền gọi Ý Mỹ. Ý Mỹ đi tới nhà hắn nhưng do đây là con chíp chứ không phải là thuốc nên cô đành bó tay, thấy tình hình không được khả quan là bao hắn nói:
-Thế thì mọi người nhớ chăm sóc Thư nha! Tôi sẽ cố cứu ba mẹ tôi! – Khánh đập nagy vào vai hắn, Hạo và Quân thì đứa cốc đầu một cái nói:
-Đừng nói tào lao! Thời gian vẫn còn! Thì thế nào cũng tìm ra cách! – nghe thế hắn mừng lắm nhưng vẫn chưa tìm ra cách, tự nhiên Trúc nói:
-Nếu không được thì mình dùng cách thủ công đi! – nghe Trúc nói thế, ai cũng nhìn cô ý hỏi là sao, cô hít một hơi nói:
-Ói ra! - ừ! Đúng rồi! Không dùng thuốc được thì ói ra, chắc là được. Thực thi kế hoạch, mọi người tìm mọi cách cho ba mẹ hắn ói hết lần này tới lần khác và cuối cùng cũng thành công.
Quay lại vs nó, nó nhìn Minh Minh chầm chầm nói:
-Giả vờ chắc mệt lắm hả? Kẻ giết chết cả người thân mình? – nghe nó nói thế Minh Minh khẽ nhíu mày, cô cười cười gượng nói:
-Chị nói gì em không hiểu? – nó vẫn nhàn nhã uống ngụm trà, nó bình thản nói:
-Cố hiểu đi chứ? Cô lập ra bao nhiêu kế hoạch, cô giết bao nhiêu là người mà không biết tôi đang nói gì à? Du Thiên Di? – Minh Minh trố mắt to, tên của cô khi chưa được nhận nuôi là Du Thiên Di, vậy không lẽ nó đã biết hết hay sao? Minh Minh liến trở mặt nói:
-Bây giờ nếu cô mà ký vào đây thì tôi sẽ tha cho ba mẹ hắn! – Ba mẹ hắn là sao? Nó không hiểu? Chuyện gì đang xảy ra? NHìn thấy nó ngây ngô như vậy Minh Minh cười nhẹ một cái nói:
-Không biết à? Cha mẹ chồng cô đã uống con chíp của tôi, tôi muốn kích nổ bao giờ mà không được! – nó run run,những sự việc kia được Minh Minh kể lại, cả việc hắn lạnh mặt chửi nó, nó trách sai hắn hay Minh Minh đang lừa cô? Đầu óc rối bời, cô ôm lấy đầu, Minh Minh nói:
-Sao đây hả? Ký hay không? – nó hít một hơi rồi đưa tay vừa định ký thì Khánh chạy vào, nắm lấy tay nó, nó nhìn lên, Minh Minh cũng nhìn lên, Khánh nói:
-Ba mẹ Bảo vẫn bình thường, em đừng ngu ngốc mà ký vào! – nếu nó ký vào đồng nghĩa nó hoàn toàn trao hết tài sản cho Minh Minh, Minh Minh đanh mặt nói:
-Nè! Anh làm ăn biến chỗ khác! Từ từ tới anh! – Khánh liền tán một phát vào mặt Minh Minh nói:
-Minh Minh! Cô thua rồi! – Minh Minh vẫn chưa chịu, nắm lấy tay nó và ký vào, cô ta nhìn chữ ký in đậm trên tờ giấy cười giả lã, cô ta bây giờ đã có một nửa tài sản của Hà Gia, cô ta đã làm được! Cô ta không thua! Cô ta là người chiến thắng! Cười lạnh một cái cô ta toan bước ra khỏi quán thì chợt nó nói một câu khiến cô ta đóng băng toàn tập.