Sau khi nó được chuyển tới phòng hổi sức, cả đám đi vào thăm nó, nhìn nó quấn băng trên đầu, mặt có một vết sước nhỏ, miệng còn động lại máu, tay thì băn những vết thương nhưng những vết thương nó chỉ bị xay xát nhẹ thôi, hắn đi lại gần nó sờ vào gương mặt cỏn đang nhấm nghiền mắt, môi nó tái nhợt, hắn không quan tâm, hắn chỉ quan tâm là nó còn sống, nó vẫn còn sống, đó là điều hắn chú ý, hắn sờ vào má nó, môi nó, tóc nó, hắn nhìn nó cảm giác vui mừng chiếm hết tâm can hắn, hắn sau khi biết nó còn sống thì không từ nào có thể tả nổi cảm giác của hắn lúc này, 4 người kia nhìn nó và hắn, họ hiểu được tình cảm của hắn giành cho nó lớn và nhiều tới mức nào. Nó chợt nhút nhít tay, hắn nắm lấy bàn tay nó rồi nói:
-Thư! Em tỉnh rồi à? – nó chuyển động rồi mở mắt, vừa mờ mắt ra là nhìn thấy hắn, nó mỉm cười, một nụ cười chân thật và hạnh phúc, nó định ngồi dậy, hắn nói:
-Nằm xuống đi! Em chưa khoẻ mà! – nó lắc đầu, nó có chuyện quan trọng muốn nói, chuyện này có thể liên quan tới cả Hà Gia chứ không phải đùa, hắn củng không ép nó, hắn đõ nó ngồi lên dựa vào chiếc gối, hắn nói:
-Em muốn nói gì? – nó nhìn sang hắn, mỉm cười nhẹ rồi nói:
-Em muốn nói vs Trang và Trúc thôi! – hắn nhìn nó, chuyện gì mà hắn không cho nó biết, hai người đã là vợ chồng rồi mà, hắn rất muốn biết nên hắn định ở lại thì nhìn thấy thái độ kiên định của nó, hắn đành thở dài rồi bước ra khỏi phòng, Hạo và Quân cũng từ từ đi ra, tụi hắn thiết nghĩ khi nào tụi nó nói thì sẽ nói không cần ép buộc nhưng cái cảm giác bực bội kèm theo tò mò này khiến tụi hắn không được vui mấy, Trang và Trúc nghiêm mặt nhìn nó, nó nhẹ nhàng nói:
-Tụi bây đã nghe tin tức lúc chiều chưa? – Trang và Trúc lắc đầu, tại sao nó lại hỏi về vấn đề tin tức thời sự chứ? Không lẽ hôm nay có tin gì rất quan trọng hay sao? Nó nhìn hai con bạn rồi nói:
-Cô chú của tao chết rồi! Còn em họ thì bị bắt cóc! – 2 con bạn trố mắt nhìn nó, rất ngạc nhiên vì người của Hà Gia lâu nay chưa từng kết thù vs ai mà, anh hai nó bị ám sát do vẫn đề tiền bạc, tài sản, vậy cô chú nó chắc cũng bị ám sát về vấn đề này nhưng cái Trang và Trúc thắt mắt là tại sao cô em họ của nó chỉ bị bắt cóc mà không bị giết ngay trong đêm đó? Nó thấy hai con bạn cứ lo suy nghĩ nên cũng ngầm hiểu chuyện gì nó nói:
-Con bé nó rất giỏi về máy tính! – Hiểu rồi chỉ cần một câu thế thôi! Giỏi máy tính vậy tụi bắt cóc chắc cũng không phải tay vừa, chắc tụi bắt cóc muốn dùng tài năng của con bé để tiếp tục hại người đây mà, Trang lên tiếng hỏi:
-Vậy tụi mình phải cứu cô bé à? – nó lắc đầu, Trang và Trúc khó hiểu, không phải cứu nó chứ cứu ai và phải làm gì? Vậy những thứ nó nói nãy giờ làm gì? Hai con bạn nhìn chăm chăm nó, nó nói:
-Tao nghĩ bọn kia không phải muốn bắt cóc con bé mà cái thứ bọn đó cần là một thứ gì đó liên quan tới Hà Gia, vì lúc nhỏ tao nghe Hà Gia có một báu vật rất là quý! – Trang và Trúc lúc này mới hiểu rõ, bọn bắt cóc này muốn dùng con bé vào việc tìm báu vật nhưng cái báu vật đó là cái gì? Nghĩ tới đó, Trúc liền nhanh miệng hỏi:
-Vậy báo vật đó là gì? – nó mỉm cười một nụ cười chăm chọc, Trang cũng mỉm cười giống nó, Trúc nhìn 2 con bạn mình mà tức nói:
-Cười cái gì? Tao đang hỏi nghiêm túc mà? – nó càng cười lớn hơn, còn Trang thì phụ hoạ vừa cười vừa ôm bụng chảy cả nước mắt, Trang nói:
-Mày……..Khôn……..haha………ba………..haha…………..dại…haha………….một…………..giờ..hahaha…………..hahah – Trúc vẫn không hiểu nha! Tự nhiên chửi người ta “ Khôn ba năm dại một giờ” là sao? Nó cố nén cười nói:
-Mày nghe kỹ tao nói không? Tao nói là hồi còn nhỏ tao có nghe về một báu vật rất quý giá, có nghĩa là tao chưa biết cái báu vật nó ra làm sao nữa a! – nói tới đây nó và Trang phá lên cười lần nữa, Trúc tức giận nhìn 2 đứa rồi nhào vào đánh mỗi đứa một phát, dám chửi cô ngu hả? Cho chết, cô đánh nó và Trang túi bụi, cả 3 cùng cười ha hả, cho tới khi một “ Bằng…………Choang……………Rắc….rắc…………..Choang”. Tiếng súng vang lên bắn bể cà kính cửa cửa sổ, viên đạn bay xuyên qua cửa và bay thẳng tới bình hoa, bình hoa bể tan tành, nước văng tứ tung, và trong bình hoa có một tờ giấy, Trang và Trúc nhanh chóng đứng lên đi lại mảnh giấy đó, cầm trên tay mảnh giấy nhúng đầy nước, Trúc đọc nhưng vì hoà với nước nên những từ ngữ trên tờ giấy có vẻ hơi mờ:
-Trò chơi…………bắt…đầu……….- Trúc đọc lắp bắp khiến nó và Trang tức sôi ruột, Trang nói:
-Đưa đây tao đọc! – nói đoạn Trang dựt lấy tờ giấy vì tờ giấy ướt nên khá là dễ trách nên khi Trang dựt lấy thì nó rách ra làm hai, Trúc la lên:
-Mày không đó, ham quá hà! – hai cô bạn gáp giấy lại rồi cùng nhau đọc:
-Trò chơi bắt đầu! Tao cho mày một tuần để tìm ra người tiếp theo bị giết ở trong gia đình Hà Gia của mày, chúc mày may mắn Hà Minh Thư.
Tờ giấy chỉ ghi như thế như một lời thách thức vô cùng có tính đe doạ, một tuần thời gian quá ngắn, Hà Gia của nó không phải ít người muốn tìm ra thì phải hỏi từng nhà hay sao? Nó phải đối mặt thế nào? Chuyện gì sẽ xảy ra sẽ có thêm án mạng hay sẽ chỉ là lời hâm doạ bình thường? Và người bí ẩn gửi thư là ai?