1)
Giường trắng, chăn trắng, gối trắng….
Có lẽ là tôi lại một lần nữa tỉnh lại trong bệnh viện, hơn nữa lần này tôi cũng không biết vì sao mình lại ở đây.
Tôi còn nhớ rõ ràng là mình đi tìm Hạ Dạ Hàn, vì sao bây giờ lại ở đây nhỉ?
Tôi mơ màng nhìn xung quanh, cố gắng tìm chút dấu vết nhưng lại vô
tình nhìn thấy một hình bóng ở cạnh giường. Hình bóng cô đơn và cao
ngạo, chẳng phải là người mà tôi muốn đội mưa đi tìm sao?
“Hạ….” Tôi định nói chuyện nhưng lại phát hiện họng đau rát, không thể nói được lời nào.
Dường như nghe thấy tiếng động, người ngồi cạnh giường bệnh ngoảnh đầu lại.
Nhìn thấy tôi ngồi ngây trên giường, khuôn mặt của anh không bộc lộ
một chút vui mừng nào. Qua nét mặt ấy, tôi có thể thấy dường như anh đến không phải vì quan tâm tới tôi.
“Vết thương của cậu bị viêm nhiễm, thêm vào đó bị cảm nặng do ngấm
nước mưa, vì thế tạm thời không thể nói được”. Giọng nói của anh ấy hết
sức lạnh lùng. Anh không nhìn tôi, hai mắt nhìn ra xa, không biết đang
nhìn gì.
Ngấm nước mưa….cảm nặng?
“Hôm qua ngấm nước mưa là vì đi tìm tôi à?” Lúc tôi vẫn chưa hiểu nguyên nhân và kết quả của sự việc thì anh lại nói tiếp.
Câu nói này của anh ta đã nhắc nhở tôi. Tôi còn có chuyện nói với anh ta. Tôi cần phải giải thích với anh ta. Nhưng bây giờ tôi không thể mở
miệng, không thể nói được, tôi biết giải thích thế nào đây?
“Không phải là cậu lại định giải thích với tôi điều gì đó chứ?” Anh
nhếch mép nhưng vẫn là nụ cười lạnh lùng như lúc đầu, nụ cười có chút
chế nhạo.
Tôi gật đầu, quả thực là tôi muốn giải thích với anh.
“Hớ…cậu không cảm nhận được à? Tôi không cần cậu phải giải thích”. Lời nói của anh đầy vẻ bất cần.
Không cần sao?
Nếu không cần vì sao trong ánh mắt lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng và đau
lòng? Nếu không cần thì sao có thể trở nên lạnh lùng hơn trước đây?
Tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh nhưng lại không nói được lời nào.
“Cậu là nữ sinh đúng không? Một người mà ngay cả thân phận cũng phải che giấu thì sao có thể nói thật được chứ? Ngoài thân phận chắc cậu còn che giấu rất nhiều thứ?” Nụ cười của anh chuyển từ chế nhạo sang tàn khốc.
“Tôi……” Họng tôi đau rát như dao đâm vậy. Tuy tôi rất cố gắng nhưng không thể nói được lời nào.
Lời nói của anh khiến tôi hiểu rằng, dù mình có giải thích như thế
nào thì….dường như anh ấy cũng không tin. Vì bị tổn thương quá lớn nên
mới như vậy sao?
Bây giờ tôi không có cách nào có thể giải thích được.
Tôi chỉ có thể ngây người nhìn anh, nét mặt phẫn nộ nhưng bi thương
giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào người tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy căm hận bản thân mình vô dụng như thế này, ngay cả một lời giải thích
đơn giản cũng không nói được.
“Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Những hành động này của
cậu chỉ khiến tôi thấy mặt giả tạo của cậu mà thôi. Đừng để cậu và tôi
trở thành kẻ ngốc. Kết thúc đi”. Anh đến cạnh giường tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Không phải như vậy……
Không phải như thế này…..
Tôi lắc đầu, trong lòng lớn tiếng phủ nhận. Đáng tiếc, anh ấy không nghe thấy tiếng gào thét trong lòng tôi.
“Tạm biệt nhé….Minh Hiểu Ưu….” Anh mỉm cười và nói.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ thê lương trong nụ cười của anh.
Giọng nói của anh ẩn chứa nỗi cô đơn sâu lắng. Lời tạm biệt ấy khiến
tôi có cảm giác dường như sau này chúng tôi vĩnh viễn không thể gặp lại
nhau.
Anh quay người, tôi muốn kéo anh lại. Không hiểu vì sao trong lòng
tôi lại có một cảm giác rất lạ. Cảm giác nếu không kéo người này lại thì rất có thể sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Nhưng khi tôi muốn giơ tay ra, khi tôi muốn kéo anh thì lại bị nỗi
đau đớn của thể xác ngăn lại. Cánh tay của tôi nặng như chì, dù có cố
gắng thế nào cũng không thể nhấc lên được.
Tôi chỉ có thể ngây người nhìn anh ấy ra đi, chỉ có thể ngây người nhìn hình bóng của anh biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Nước mắt lại chảy xuống, thầm lặng. Tôi không thể lau nước mắt, chỉ có thể để nước mắt lăn dài trên má.
Tôi nắm chặt tay, móng tay cắm vào da thịt, đau buốt….
Tôi ngây người nhìn ra cửa……
Dường như trong lòng vẫn đang hy vọng điều gì đó, hy vọng anh quay
lại sao? Hy vọng tất cả đều chưa xảy ra sao? Hay là chỉ hy vọng không
ngồi ngây ở đây như thế này, không thể làm gì.
Nước mắt làm nhòa đi tầm nhìn của tôi, nhắm mắt, hy vọng nước mắt
ngừng rơi, nhưng phát hiện….bây giờ dù có nhắm mắt thì cũng không giải
quyết được vấn đề gì.
“Khóc vì cậu ta sao?” Đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai tôi.
Tôi mở mắt, là Hàn Thành Nam với khuôn mặt mơ hồ.
“Cậu….có lúc thật không biết rốt cuộc cậu đang nghĩ gì”. Anh như đang tự lẩm nhẩm một mình, sau đó lau nước mắt cho tôi, khuôn mặt ẩn chứa
nhiều biểu cảm đan xen.
Bàn tay của anh không giống bàn tay của Hạ Dạ Hàn. Đối với tôi, bàn
tay của anh ấm áp hơn nhiều. Dường như đầu ngón tay mang theo dòng điện, nhẹ lướt trên má khiến tôi có cảm giác tê tê.
Nhìn Hàn Thành Nam, đột nhiên tôi thấy mình thật khờ khạo. Đây là lần đầu tiên khuôn mặt không chút biểu cảm của anh xuất hiện nhiều biểu cảm đan xen như thế này.
Tôi muốn hỏi anh đang nghĩ gì, muốn hỏi anh vì sao lại ở đây nhưng lại không thể nói được.
“Vì sao lại để mình ra nông nỗi này?”
Vì sao lại để mình ra nông nỗi này? Đây cũng là một câu hỏi mà tôi
muốn hỏi mình. Đến cuối cùng, làm cho tất cả mọi chuyện rối tung lên,
lại còn khiến mình phải nằm liệt giường.
“Có lúc cậu đơn giản đến nỗi dường như có thể dễ dàng nhìn thấu được. Nhưng có lúc tôi lại phát hiện dường như tôi không hề hiểu cậu”. Giọng
nói của anh khàn và nhỏ nhưng vẫn rất hay.
Bây giờ tôi rất muốn nói gì đó với Hàn Thành Nam. Mong muốn này vô
cùng bức thiết….Lúc này tôi mới thấy giọng nói quan trọng với mình như
thế nào.
“Haizzz….” Anh thở dài ngao ngán.
Vì sao lại thở dài? Nhìn những nếp nhăn trên trán anh, tôi thực sự rất muốn đưa tay xoa dịu nó, nhưng tôi lại không làm được.
Bây giờ tôi có nên than thở điều gì không? Sinh mạng thật quý giá?
Không, không phải như vậy. Điều mà tôi nghĩ đến bây giờ là có thể nhanh
chóng khỏe lại.
“Rốt cuộc phải làm thế nào mới là tốt nhất cho cậu”. Anh buồn rầu nói.
Anh giúp tôi vén những lọn tóc dính nước mắt trên má.
Hình bóng tiều tụy của tôi phản chiếu trong mắt anh. Trong đôi mắt ấy, tôi mới bất lực làm sao?
“Nhìn những gì cậu làm cho Hạ Dạ Hàn, có lẽ, đúng như những gì cậu
nghĩ? Cậu có thể vì cậu ta mà thành ra thế này, có lẽ, trong tim cậu,
cậu ta quan trọng hơn mình”. Rõ ràng là giọng nói của anh ẩn chứa vẻ khó xử, bối rối.
Anh nói….Đối với tôi Hạ Dạ Hàn quan trọng hơn?
Anh chàng này….đến tận bây giờ mà vẫn chưa hiểu sao?
Lẽ nào những lời trước đây tôi đã nói khi còn ở bệnh viện vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Vì những lời nói đã quá rõ ràng này mà khiến Hạ Dạ Hàn
hiểu lầm, bây giờ hiểu lầm vẫn chưa được làm rõ. Anh chàng này vẫn không hiểu, không hiểu gì cả.
Vốn tưởng rằng tôi là người ngốc nhất trên thế giới này, nhưng bây giờ tôi mới thấy Hàn Thành Nam còn là người ngốc hơn.
Nếu bây giờ tôi có thể cử động, nếu bây giờ tôi có thể nói chuyện thì thực sự tôi rất muốn nhảy dựng lên nói với anh rằng….anh là người ngốc
nhất trên thế giới này.
Nhưng bây giờ tôi lại không thể cử động, cũng không thể nói. Tôi bây
giờ chỉ có thể ngồi ngây ra đó nhìn anh, ngồi ngây ra đó nghe anh nói.
“Tuy mình không biết nỗi cô đơn mà cậu nói là gì, nhưng có lẽ mình có thể hiểu được những gì cậu đã làm cho Hạ Dạ Hàn”.
Anh….thực sự hiểu rồi sao? Tôi rất muốn hỏi anh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của anh….cho dù tôi có thể nói thì cũng không biết lúc này nên nói
gì.
“Cậu…hãy cố lên”. Anh gượng cười với tôi.
Nụ cười ấy mới gượng gạo làm sao.
Nét mặt ấy của anh là gì vậy?
Anh đau lòng sao?
Anh….đau lòng vì tôi sao?
Tôi có rất nhiều rất nhiều câu hỏi nhưng chỉ có thể tự hỏi mình.
“Đừng khóc nữa, nước mắt không giải quyết được vấn đề. Chuyện của Hạ
Dạ Hàn mình sẽ giúp cậu giải quyết”. Nói xong anh quay người bước đi.
Dù là Hàn Thành Nam hay Hạ Dạ Hàn, tôi đều không có cách nào níu kéo.
Sau đó, tôi lại một lần nữa nhìn bóng Hàn Thành Nam khuất dần.
Hàn Thành Nam, Hạ Dạ Hàn….
Dường như hai anh chàng này đã khiến cuộc sống vốn đã không yên bình
của tôi càng trở nên phức tạp hơn. Không đúng, phải nói là long trời lở
đất. Ngày nào cũng hiểu lầm, sau đó giải thích, sau đó không giải thích
được lại có nhiều hiểu lầm hơn.
Mặc dù vậy, dường như tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trở lại cuộc
sống yên bình của mình. Cuộc sống như thế này tuy rất mệt nhưng đối với
tôi mà nói nó rất tốt, rất ý nghĩa, chí ít thì còn có họ trong cuộc sống vô vị tẻ nhạt.
Nhưng nếu tôi phải chọn một trong hai người thì sao? Đột nhiên tôi nghĩ đến vấn đề này.
Vốn dĩ câu trả lời của tôi chắc chắn là Hàn Thành Nam. Dù sao thì vì
anh tôi mới ở lại đây. Nếu không phải vì anh thì có lẽ tôi đã sớm thu
dọn đồ đạc về nhà rồi. Nhưng bây giờ tôi lại thấy do dự với câu trả lời
tưởng chừng như chắc chắn ấy. Bởi vì hình bóng cô đơn của Hạ Dạ
Hàn….Càng ngày tôi càng không hiểu đối với tôi, rốt cuộc anh ta là một
người như thế nào, chiếm vị trí như thế nào trong lòng tôi. Tuy tôi có
thể cảm nhận được rằng, tôi đã giành vị trí quan trọng cho Hàn Thành
Nam, nhưng mặt khác, nhìn thấy Hạ Dạ Hàn vì tôi nên mới thành ra như
vậy, vì tôi nên mới lạnh lùng hơn, tôi lại thấy mình có tình cảm đặc
biệt đối với anh ta.
Tôi vốn không phải là một người thông minh, những chuyện đan xen phức tạp như thế này gần như đã dùng hết tất cả tế bào não của tôi. Nhưng
cho dù có dùng hết các tế bào não của mình thì tôi cũng không nghĩ ra
câu trả lời cuối cùng.
Như thế này có phải là mối tình tay ba không? Những chuyện chỉ có
trong phim giờ lại xuất hiện với tôi? Không đúng, dường như không phải
thế. Tuy là vấn đề ba người nhưng chí ít trong phim còn có những tình
tiết lãng mạn và tỏ tình gì gì đó, nhưng tôi thì sao? Tuy phiền não vì
mối quan hệ tay ba nhưng giữa hai anh chàng xoay quanh tôi hoặc là tôi
xoay quanh họ thì chẳng hề có một chút lãng mạn nào cả, không có tỏ
tình….nếu có thì cũng chỉ là những thứ khiến tôi đau đầu.
Tôi nằm im trên giường, không nhúc nhích, suy ngẫm về khoảng cách
giữa mình với Hàn Thành Nam, Hạ Dạ Hàn. Dường như giữa tôi và họ có sợi
dây vô hình nào đó, bây giờ những sợi dây ấy đã đan vào nhau, rối tinh
lên. Còn có thể tháo gỡ được không? Tôi cũng không biết.
Tuy bây giờ còn một đống câu hỏi đang dày vò tôi nhưng điều mà tôi nên
lo lắng nhất bây giờ là tôi không cử động được cũng không nói được. Ở
đây lại không có người nào chăm sóc tôi, tôi….sẽ đi vệ sinh bằng cách
nào đây?
(2)
Thời gian một tháng có thể thay đổi được bao nhiêu người và bao nhiêu
chuyện? Trong một tháng nằm trên giường bệnh, ngày nào tôi cũng suy ngẫm về vấn đề này. Sau một tháng, cuối cùng tôi đã nghĩ ra, một tháng…..có
thể thay đổi được tôi, Hàn Thành Nam và Hạ Dạ Hàn….
Một tháng tĩnh dưỡng, vết thương trên người tôi đã lành hẳn. Tuy vết
thương trên người đã khỏi nhưng vẫn không thể nói được. Tôi biến thành
người câm như thế này sao?
Không thể nào. Người như tôi, tuy không khéo mồm khéo miệng nhưng vẫn chưa đến lúc không cần cái miệng của mình. Vậy thì rốt cuộc vì sao
không thể nói được?
Căn cứ vào lời nói của tay bác sĩ trung niên Tạ Đỉnh Quái đáng ghét
với cặp kính dày như đít chai thì dây thần kinh nào đó của tôi bị viêm
nhiễm đè vào thần kinh phát âm, phải đợi đến khi cái dây thần kinh không biết là thần kinh gì đè vào thần kinh phát âm của tôi tiêu viêm thì tôi mới có thể nói được.
Tôi đờ đẫn ngồi trong sân quần vợt, không thể nói chuyện với những
người xung quanh, vì thế chỉ có thể ngồi ngây ở đó. Dĩ nhiên, một nguyên nhân khác mà tôi ngồi ngây ra ở đó là….Hàn Thành Nam đã biến mất.
Không sai, đã biến mất. Sau khi nói những lời kỳ lạ hôm ấy, anh không xuất hiện nữa. Ký túc, lớp học, sân quần vợt, nhà ăn, phòng tắm….dường
như tôi đã lật tung tất cả những chỗ anh có thể đi mà vẫn không tìm thấy anh. Rốt cuộc anh đã đi đâu?
Tôi ngây người nhìn chiếc điện thoại.
“Hàn Thành Nam! Mau mau quay về đây”
“Hàn Thành Nam! Nếu không về cậu sẽ chết chắc”.
“Hàn Thành Nam! Nếu không về tôi sẽ phóng hỏa đốt nhà cậu”.
“Hàn Thành Nam! Nếu cậu không về, tôi sẽ giết tôi trước, sau đó giết cả nhà cậu”.
“Hàn Thành Nam! Mau mau về đi, nếu cậu về mình sẽ mời cậu ăn cơm……”
“Hàn Thành Nam! Mau mau xuất hiện đi, mình sẽ mời cậu ăn hai bữa cơm….”
“Hàn Thành Nam! Xin cậu đấy, quay về đi có được không?”
“Hàn Thành Nam! Mình cần cậu….”
“Hàn Thành Nam! Quay về đi…..”
“Hàn Thành Nam…..”
Rốt cuộc tôi đã gọi cho Hàn Thành Nam bao nhiêu cuộc điện thoại? Tính ra cũng phải mấy trăm cuộc.
Để lại lời nhắn ư? Uy hiếp có, cầu xin có, dường như tôi đã nói hết nước hết cái…nhưng anh không hề có phản ứng gì.
Anh biến mất khỏi thế giới của tôi như thế sao? Vì sao anh lại bỏ đi
không một lời từ biệt? Tuy anh hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Hạ Dạ
Hàn, nhưng cũng không nhất thiết phải biến mất như thế chứ.
Dường như trong lòng có rất nhiều nghi vấn không thể nói ra được. Cho dù bây giờ có thể nói được thì cũng không thể tìm được người mà mình
muốn hỏi. Dường như người ấy đã bay hơi.
“Hiểu Ưu, khát không? Có muốn uống….” Tôi đang tha thẩn suy nghĩ thì
một hình bóng bước tới. Sau đó trước mặt tôi xuất hiện bình sữa chua dâu tây mà tôi thích.
Tôi ngẩng đầu nhìn người đưa sữa chua dâu cho mình. Ngoài Hàn Thành Nam, có lẽ đây là một nghi vấn khác của tôi.
Dường như Hạ Dạ Hàn đột nhiên biến thành một người khác. Hôm ấy, sau
khi Hàn Thành Nam đi, đột nhiên anh ấy chạy tới chăm sóc tôi. Tuy anh ấy cũng bị thương, chỉ có điều bình phục cũng rất nhanh, chắc là vì cơ thể khỏe mạnh, sức đề kháng tốt. Sau đó ngày nào anh ấy cũng đến bệnh viện
với nụ cười thân thiện, dường như mọi chuyện đều chưa hề xảy ra.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi vẫn chưa thể chấp nhận được sự
chuyển biến đột ngột của Hạ Dạ Hàn, cảm giác không thực tế một chút nào. Dù sao thì hôm ấy anh đã kiên quyết tạm biệt như thế, vậy mà ngày thứ
hai dường như lại “sau cơn mưa trời lại nắng”, không hề có chuyện gì xảy ra….
Rốt cuộc là vì sao vậy? Tôi rất muốn hỏi Hạ Dạ Hàn, tuy không thể nói thì có thể viết. Nhưng tôi đã không làm như vậy. Bởi vì tôi sợ nếu nhận được câu trả lời, Hạ Dạ Hàn như thế này sẽ lại biến mất.
Tôi cố gắng để mọi chuyện duy trì mãi như thế này. Vì thế tôi không hỏi gì. Tôi ngây ngô chấp nhận mọi chuyện xảy ra.
“Không thể nói dường như rất đau khổ, nhưng không sai, sau này Hiểu
Ưu nghe mình nói là được rồi”. Nói xong anh ấy ngồi xuống cạnh tôi.
Sau này nghe anh nói là được. Giống như một câu tuyên ngôn vậy khiến tôi có chút bối rối. Dường như anh đang hứa hẹn gì với tôi, hứa rằng sau
này sẽ ở bên nhau sao? Nếu tôi có thể nói thì tôi sẽ đáp lại lời nói này như thế nào đây? Đột nhiên cảm thấy lòng trống trải, thầm cảm thấy may
mắn thì mình không thể nói được.
Tôi mỉm cười với anh. Tuy tôi biết rằng nụ cười của mình gượng gạo như thế nào.
“Được rồi, mau uống sữa chua đi”. Anh không nhận ra nụ cười gượng gạo đến cực điểm của tôi hay là cố tình không để ý đến nó? Có lẽ là khả
năng thứ hai.
Anh mở nắp sữa chua rồi đưa cho tôi.
Tôi cầm lấy, hút một hơi mạnh, vị ngọt của dâu tây choán hết vị giác của tôi.
“Cậu cứ ngồi đây nhé, mình phải đi tập đây”. Ánh mắt của anh thật
trìu mến, sự trìu mến ấy khiến tôi thấy bối rối, khiến tôi thấy khó xử.
Tôi mơ màng nhìn anh chàng đang chạy trên sân quần vợt.
Vì sao rõ ràng là Hàn Thành Nam biến mất rồi mà mọi người lại không
hề cảm thấy gì nhỉ? Điều đó khiến tôi có ảo giác, dường như anh chàng
tên là Hàn Thành Nam ấy chưa từng xuất hiện.
Có lẽ vì mọi người đều không để ý, vì thế tôi mới thấy kỳ lạ. Tôi nên tìm một người để hỏi cho rõ ràng, nhưng bây giờ tôi lại không thể nói
được….
Haizz….đúng là một vấn đề nghiêm trọng.
“Bác sĩ có nói khi nào mới có thể nói chuyện được không?” Tôi đang suy ngẫm thì một giọng nói ngắt dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn thấy hội trưởng Hưu Tư đang nhìn mình với ánh mắt
rất quan tâm. Khuôn mặt hung thần gian ác ấy lúc nào cũng ẩn chứa vẻ ôn
hòa, đúng là không hài hòa chút nào.
Tôi lắc đầu tỏ ý không biết.
Hội trưởng Hưu Tư ngồi xuống cạnh tôi, dường như có điều gì muốn nói
nhưng lại ngập ngừng không nói. Nhìn dáng vẻ ấy của hội trưởng, tôi muốn hỏi anh muốn nói gì nhưng mở miệng ra lại không nói được lời nào.
Sau đó tôi chỉ vào miệng mình rồi vẽ một dấu chấm hỏi rất to với hội trưởng Hưu Tư.
“Cậu biết là tôi có chuyện muốn nói với cậu sao?” Hội trưởng Hưu Tư ngây người nói.
Anh ta đã hiểu ý tôi muốn nói. Xem ra tôi rất có năng khiếu trong việc học ngôn ngữ cơ thể. Tôi thầm khen ngợi bản thân mình.
“Thực ra có một chuyện không biết có nên nói với cậu không?” Anh ta tỏ ra rất khó xử.
Từ trước tới nay hội trưởng Hưu Tư không phải là người nói dài dòng
như thế này. Hôm nay làm sao vậy nhỉ? Tôi rất tò mò trước những lời mà
hội trưởng Hưu Tư muốn nói. Những lời anh ta muốn nói có liên quan đến
Hàn Thành Nam không? Đột nhiên tôi cảm thấy căng thẳng.
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt khẳng định, chắc chắn anh ta có thể nhìn thấy sự kiên định của tôi qua ánh mắt ấy.
“Thời gian trước, hình như lúc cậu nằm viện, Nam đột nhiên đến tìm
tôi, nói với tôi là cậu ấy muốn rời đi một thời gian. Sau đó còn nhờ tôi đừng nói gì với mọi người. Nhưng cậu ấy đã biến mất thật. Tôi nghĩ có
phải cậu biết cậu ấy đã đi đâu hay là vì sao bỏ đi không?
Nghe những lời của hội trưởng Hưu Tư, tôi càng mơ hồ hơn. Hàn Thành Nam đã biến mất như thế sao? Đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Anh ấy muốn bỏ đi? Vì sao lại bỏ đi? Đi đâu cơ chứ?
“Lẽ nào….cậu cũng không biết?” Có lẽ hội trưởng Hưu Tư cảm nhận được nét mơ hồ và ngạc nhiên trên khuôn mặt của tôi.
Có lẽ từ đầu tới cuối, người không biết chuyện gì là tôi? Dường như… tôi không biết gì cả.
Rốt cuộc Hàn Thành Nam đã đi đâu? Ra đi không lời tự biết như thế
nhất định phải có lý do. Vì sao tôi nghĩ vỡ đầu mà cũng không nghĩ ra
nhỉ?
Tâm trạng lo lắng khi nghĩ đến anh dường như mỗi lúc một rối bời.
Vì tâm trạng vô cùng rối bời ấy, tôi không biết phải đối diện với hội
trưởng Hưu Tư như thế nào, chỉ có thể đứng dậy đi ra khỏi sân quần vợt.
Có phải vì đột nhiên anh muốn đi ra ngoài nên mới bỏ đi không? Có lẽ
đột nhiên anh muốn đi du lịch vòng quanh thế giới? Cũng có lẽ chỉ đơn
thuần vì chán ghét cuộc sống trong trường học?
Trong đầu tôi có thể nghĩ ra hàng nghìn hàng vạn lý do anh bỏ đi,
nhưng trong hàng nghìn hàng vạn lý do ấy, rốt cuộc đâu mới là lý do thực sự đây?
Đầu tôi như muốn nổ tung nhưng vẫn không nghĩ ra được.
“Hiểu Ưu, sao đi mà không nói gì? Chẳng phải mình bảo cậu chờ mình ở
chỗ nghỉ sao?” Tâm trạng đã rối loạn lắm rồi, đột nhiên Hạ Dạ Hàn lại
chạy ra.
Nhìn Hạ Dạ Hàn với khuôn mặt phấn khích, tôi cảm thấy bối rối, không
biết phải làm thế nào, chỉ có thể mỉm cười ngờ nghệch với anh. Nụ cười
ấy quả thực rất ngờ nghệch.
“Thấy chán nên mới đi ra ngoài à?” Giọng nói đầy cảm thông.
Nhìn Hạ Dạ Hàn trước mắt, đột nhiên tôi cảm thấy có lẽ anh biết Hàn
Thành Nam ở đâu. Suy nghĩ này không phải là đột nhiên, thực ra, tôi đã
sớm nghĩ đến điều đó, chỉ là tôi không biết phải nói thế nào mà thôi.
Tôi còn nhớ rất rõ những lời cuối cùng mà Hàn Thành Nam nói với tôi ở
bệnh viện hôm ấy. Anh nói với tôi để anh lo chuyện của Hạ Dạ Hàn. Vì thế Hạ Dạ Hàn bây giờ liệu có liên quan đến anh không? Nếu sự thay đổi của
Hạ Dạ Hàn có liên quan đến anh thì có phải điều đó có nghĩa là Hạ Dạ Hàn cũng biết về sự ra đi của anh?
Nếu Hạ Dạ Hàn biết thì tôi có nên hỏi anh ấy không? Tôi không muốn
làm tổn thương Hạ Dạ Hàn, cũng không muốn làm tổn thương Hàn Thành Nam,
tôi không biết mình phải làm thế nào?
Tôi và Hạ Dạ Hàn sánh vai đi trong sân trường, nhưng tâm tư thì lại
hoàn toàn không giống nhau. Vì người đứng bên cạnh tôi là Hạ Dạ Hàn nên
tôi mới nhớ Hàn Thành Nam như vậy sao?
(3)
Ký túc xá về đêm thật tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi khiến tôi có cảm giác rùng mình.
Tôi nằm trên giường, vì trong đầu có quá nhiều chuyện phải suy nghĩ
mà trằn trọc mãi không sao ngủ được. Tôi nằm nghiêng, nhìn chiếc giường
của Hàn Thành Nam cách đó không xa.
Rất lâu rồi anh không ngủ trên chiếc giường này. Chiếc giường này đã
không còn ấm áp nữa, nghĩ đến đấy tôi lại không kìm được nước mắt.
Hàn Thành Nam, cậu ở đâu? Cậu có biết mỗi lúc yên tĩnh mình nhớ cậu
nhiều như thế nào không. Nước mắt chảy xuống má, ướt đẫm gối. Bỗng chốc, chiếc gối cũng trở nên lạnh buốt.
Lúc mà nước mắt của tôi vẫn cứ trào ra không ngừng thì đột nhiên……
“Cạch…….” Tôi nghe thấy có tiếng mở cửa.
Là Hàn Thành Nam sao?
Trong khoảnh khắc ấy tôi gần như bật dậy như một phản xạ, nhưng trong nháy mắt ý nghĩ bật dậy tan biến.
Nếu anh ấy đã đi thì vì sao lại quay về muộn như thế này, chắc chắn
là vì không muốn cho tôi biết. Vậy thì trước tiên tôi phải vờ như không
biết gì.
Tôi nhắm mắt, khuôn mặt vẫn còn dính những vệt nước mắt. Nhưng vì đêm đã khuya, chắc anh sẽ không nhìn thấy.
Cánh cửa từ từ mở ra rồi từ từ khép lại, sau đó, tôi nghe thấy tiếng
bước chân. Từng bước, từng bước cách tôi càng ngày càng gần. Tôi chưa
bao giờ biết rằng đối với mình tiếng bước chân của anh lại thân thuộc
đến thế. Tôi cũng không biết vì sao mình có thể chắc chắn rằng tiếng
bước chân này….chính là của Hàn Thành Nam.
Đột nhiên tiếng bước chân dừng lại….tiếng bước chân ấy dừng lại ở vị
trí cách tôi rất gần. Dường như mũi tôi có thể ngửi thấy mùi của anh.
Tôi không thể hình dung một cách rõ ràng mùi hương tỏa ra từ người anh,
tôi chỉ có thể nói rằng nó rất ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến tôi cảm nhận
được rồi sẽ thấy rất an toàn.
“Haizz…giống như đứa trẻ vậy, không biết đắp chăn cho kín”. Đột nhiên anh tự nói với mình. Thực ra anh nói không to, nhưng trong đêm tối tĩnh lặng như thế này giọng nói ấy rất vang. Hơi thở của anh thật ấm áp,
điều đó khiến tôi không thể hiểu nổi vì sao anh lại bỏ đi. Vì sao lại
đến thăm tôi muộn như thế này nhưng vẫn chọn cách biến mất?
“Có lẽ hôm nay là lần cuối cùng đến thăm cậu”. Tôi vẫn đang suy nghĩ
về sự ra đi của anh thì đột nhiên anh khẽ thở dài rồi nói. Chắc anh đã
ngồi xuống giường tôi, bởi vì tôi có thể cảm nhận được rằng một góc
giường của mình lún xuống.
Lần cuối cùng……
Lần cuối cùng…….
Anh nói như thế là có ý gì? Sao lại lần cuối cùng?
“Tuy không muốn ra đi, nhưng làm như thế này mới là tốt nhất cho
cậu”. Giọng nói của anh ẩn chứa sự hụt hẫng và khó xử không thể kìm nén.
Tốt nhất cho tôi……
Rốt cuộc anh ấy đang nói gì vậy? Dường như tôi càng nghe càng không
hiểu ý anh. Như thế mới tốt nhất cho tôi, như thế nghĩa là thế nào?
“Lần này có lẽ là lần từ biệt cuối cùng. Câu luôn nói mình là anh
chàng mất lịch sự. Lần này thì được coi là lịch sự rồi chứ?” Rõ ràng, rõ ràng là một câu nói đùa, nhưng vì sao nghe anh nói lại bi thương như
thế?
Lịch sự sao?
Nếu hôm nay tôi ngủ, nếu tôi không nghe thấy gì thì chẳng phải tôi sẽ không thể nghe thấy lời từ biệt lịch sự này của anh sao? Đúng là anh
chàng xấu xa.
Đột nhiên, góc giường của tôi nảy lên.
Anh….muốn đi sao?
Nhanh vậy sao?
Tôi không nghĩ ngợi gì mà kéo lấy tay anh.
Tôi chỉ nghĩ duy nhất một điều là không muốn để anh đi, vì thế tôi đã kéo anh lại. Trong đêm tối ấy, trong lúc mà cả hai đều không nhìn thấy
gì, tôi đã nắm lấy tay anh.
“Cậu…….” Dường như anh không thể ngờ là đột nhiên tôi lại tỉnh dậy, giọng nói của anh đầy ngỡ ngàng.
Đừng đi….đừng bỏ đi……
Tôi muốn nói nhưng cố gắng mãi mà không thể nói được lời nào.
Làm thế nào bây giờ? Tôi phải nói gì đó. Tôi có thể viết, nhưng một khi tôi bắt đầu viết thì chắc chắn anh sẽ bỏ đi.
Tình thế cấp bách, tôi nắm chặt tay anh, viết vào lòng bàn tay anh hai chữ “đừng đi”
Tôi không dám chắc Hàn Thành Nam có thể hiểu được rốt cuộc tôi muốn viết gì không, chỉ dựa vào cảm giác có lẽ là rất khó.
“Cho dù có ở lại thì cũng là người thừa. Ra đi sẽ tốt cho tất cả”. Giọng nói của anh khàn và nhỏ.
Người thừa? Sao có thể là người thừa được cơ chứ? Thực sự bây giờ tôi rất muốn bổ cái đầu này ra để xem có phải bên trong thiếu chất dinh
dưỡng hay không. Vì sao lại có những suy nghĩ như thế chứ? Lẽ nào anh
không biết anh quan trọng như thế nào? Chí ít thì đối với tôi, anh quan
trọng như thế nào sao?
“Hạ Dạ Hàn vì cậu nên mới thay đổi, vì thế……” Anh chỉ nói một nửa, giọng nói đã bắt đầu nghẹn ngào.
Hạ Dạ Hàn, Hạ Dạ Hàn? Lại là Hạ Dạ Hàn! Vì sao có cảm giác Hạ Dạ Hàn
trở thành vật chắn giữa tôi và anh? Cho dù Hạ Dạ Hàn có thay đổi thì
liên quan gì đến anh chứ? Rõ ràng là hai người không liên quan gì tới
nhau, vì sao lại phải nói như vậy chứ? Tôi thực sự không hiểu…..
“Có lẽ hôm nay không nên đến”. Nhân lúc tôi mơ màng, anh vung tay tôi, đi ra khỏi phòng. Thay vì nói là đi, chi bằng nói bay.
Vì sao anh lại tránh mặt tôi? Tôi cảm thấy lòng chua xót.
Cái gì mà không nên đến? Lẽ nào cả đời không gặp tôi nữa sao? Rõ ràng là tôi không làm sai gì cả, vì cớ gì mà đối xử với tôi như thế?
Nhìn anh chạy đi, tôi không nghĩ ngợi gì mà chạy đuổi theo sau.
Trời mưa, lại là trời mưa như trút nước. Vì anh lao vào giữa trời mưa nên tôi cũng không nghĩ ngợi gì mà chạy theo. Sức khỏe của tôi không
bằng anh, đặc biệt là vừa mới khỏi bệnh. Khoảnh cách giữa tôi và anh
ngày càng xa, tôi nên gọi anh, nên giữ anh lại, nhưng tôi lại không thể
nói được.
Vì sao, rõ ràng biết tôi không thể nói được mà vẫn chạy đi như thế
không ngoảnh đầu lại, vì sao? Tuy biết là không đuổi kịp nhưng tôi vẫn
ngốc nghếch ôm hy vọng, hy vọng anh sẽ dừng bước, hy vọng anh có thể
nghe thấy tiếng gọi từ sâu thẳm trái tim tôi.
Cuối cùng anh không dừng lại còn tôi thì đã dừng lại. Vốn dĩ đêm
khuya, trời lại mưa to, vốn dĩ đã không nhìn rõ mọi thứ, nước mưa lại
còn làm nhòe khóe mi. Vũng nước dưới đất khiến tôi phải dừng bước. Tôi
đã ngã, đã nằm bò dưới đất.
Hàn Thành Nam….vì sao anh không dừng bước? Lẽ nào anh không thấy em
bị thương sao? Tôi ảo tưởng Hàn Thành Nam có thể chạy lại, nhẹ nhàng đỡ
tôi dậy.
Nhưng anh đã không quay lại, bóng anh biến mất trong màn đêm mịt mù,
biến mất trong mưa. Tôi bắt đầu thấy sợ, sợ rằng nếu anh biến mất như
thế thì phải làm thế nào. Nếu anh biến mất khỏi thế giới của tôi thì
phải làm thế nào?
Tôi nằm trong vũng bùn, nước mắt dàn dụa, nước mưa và mùi bùn đất khiến tôi không biết phải làm thế nào.
Tôi không bò dậy, không phải vì không bò dậy được mà vì tôi muốn Hàn
Thành Nam đỡ mình dậy. Vừa nói tôi là kẻ ngốc nghếch vừa đỡ tôi dậy như
chưa có chuyện gì xảy ra không được sao?
Nhưng ngay cả hy vọng nhỏ nhoi ấy dường như cũng không thể được.
Đầu óc tôi lúc này giống như một cuộn phim tái hiện lại tất cả, niềm vui khi ở bên anh, niềm hạnh phúc khi ở bên anh, nhưng lúc cãi nhau với
anh, những lúc làm anh giận, những lúc bị anh chọc giận…..Dường như
chúng tôi chưa trải qua nhiều chuyện, nhưng tôi hiểu rằng, cho dù không
nhiều nhưng chỉ cần có một khoảng ký ức đáng nhớ là được.
Vậy thì đối với tôi, đáng nhớ nhất là gì?
Đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện một bức tranh……
Có lẽ đó là sau khi biết thân phận của tôi. Tôi muốn bỏ đi nhưng anh
đã giữ tôi lại. Lúc ấy tôi rất cảm động. Thay vì nói cảm động, chi bằng
nói là hạnh phúc.
Thực ra lúc ấy tôi nghĩ, nếu tôi ở lại thì nhất định là vì anh. Vì có anh nên tôi mới muốn ở lại. Vì hy vọng anh giữ tôi lại và anh thực sự
đã làm như thế nên lúc ấy tôi mới thấy hạnh phúc biết nhường nào. Lúc ấy anh đã nói những gì để giữ tôi lại? Dường như những lời nói ấy vẫn còn
vang lên bên tai tôi.
“Tuy không biết vì sao nhưng trong lòng tôi không muốn cậu rời đi”.
“Dù là nam sinh hay nữ sinh, cậu vẫn là cậu, vì vậy hãy ở lại”.
“Dù cậu là nữ sinh cũng chẳng sao, chỉ cần, chỉ cần tôi không nói ra thì sẽ không sao cả”.
Bây giờ nghĩ lại, lời nói của anh không hề bùi tai, cũng không có gì
là nồng nàn sâu đậm nhưng lại trở thành ký ức quan trọng nhất giữa tôi
và anh. Không đúng, những câu nói đơn giản ấy gần như đã trở thành ký ức quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Bởi vì những lời nói tưởng chừng
như đơn giản ấy đã đến với tôi lúc tôi cảm thấy đau khổ nhất, vì thế nó
mới xúc động đến thế.
Lúc quyết định bỏ đi tôi đã đau khổ biết nhường nào? Còn anh, giờ đây anh ra đi với tâm trạng như thế nào đây? Tôi không hiểu, không hiểu sự
ra đi của anh, cũng không hiểu vì sao mình lại không biết gì như thế
này.
Mưa cứ rơi, giống như cái ngày mà Hạ Dạ Hàn bỏ đi.
Rõ ràng là cùng một sự ra đi, nhưng vì sao tôi lại thấy lúc này mình
đau lòng hơn rất nhiều? Cảm giác bất lực cùng với nỗi đau khổ cũng nặng
nề hơn.
Tôi đưa tay, muốn với lấy thứ gì đó nhưng lại phát hiện mình chẳng với được gì cả. Cảm giác hụt hẫng trào dâng trong lòng.
“Dầm mưa như thế này không tốt cho sức khỏe đâu, đặc biệt là những
người mới hồi phục sức khỏe như cậu”. Đột nhiên những giọt mưa lạnh buốt biến mất.
Tôi quay sang nhìn người đang ngồi xuống cạnh mình.
Không phải….Hàn Thành Nam.
Vì sao Hạ Dạ Hàn lại xuất hiện lúc này? Hàn Thành Nam nói cho anh ấy biết mình ở đây sao?
“Mau đứng dậy đi”. Bàn tay lạnh băng của anh muốn kéo tôi dậy.
Khoảnh khắc tay anh chạm vào tay tôi, đột nhiên tôi muốn gạt tay anh
ra. Bàn tay lạnh băng này tuyệt đối không phải là bàn tay mà tôi cần.
Lúc tôi vẫn còn đang nghĩ muốn gạt tay anh ra thì tay của tôi đã bắt
đầu hành động rồi. Dường như động tác của tôi lúc nào cũng nhanh hơn tư
duy một bước.
Tuy nhiên, khoảnh khắc mà tôi gạt tay anh ra, tôi cảm thấy toàn thân
anh đông cứng. Dường như Hạ Dạ Hàn bên cạnh tôi đã bị đóng băng. Chiếc ô trong tay cũng từ từ rơi xuống đất, sau đó, tôi lại đắm mình trong nước mưa.
Đột nhiên hai gối của anh trùng xuống.
“Đến cuối cùng vẫn bị bỏ rơi”. Giọng nói của anh lẫn với nước mưa,
giọng cao nhưng không rõ, lời nói ẩn chứa nỗi bi thương. Không khí bi
thương lúc này rất hài hòa với không khí lạnh buốt.
Vì lời nói của anh, dường như tôi lại cảm thấy mình là người có tội.
Tôi từ từ bò dậy, quỳ xuống đất. Nước mưa táp vào mắt, rất đau, rất xót.
“Vì sao, người bị bỏ rơi luôn luôn là mình?” Giọng nói của anh có chút run rẩy.
Giọng nói run rẩy ấy để lộ sự yếu đuối của anh. Anh đang khóc? Dưới
trời mưa to như thế này, tuy không biết những giọt nước lăn trên má là
nước mắt hay nước mưa nhưng sự run rẩy trong giọng nói của anh khiến tôi cảm nhận được rằng nước mắt của anh đã chảy xuống.
Vì những giọt nước mắt của anh khiến tôi có cảm giác mình là kẻ xấu
xa nhất thế giới. Cho dù Hàn Thành Nam bỏ đi thì tôi cũng không nhất
thiết phải làm tổn thương Hạ Dạ Hàn như thế này. Cho dù tôi có đau lòng
như thế nào thì cũng không được làm tổn thương trái tim của người khác.
Nếu đã cảm nhận được nỗi đau đớn khi người mà mình muốn dựa vào ra đi
khủng khiếp như thế nào thì vì sao lại khiến người khác cũng phải cảm
nhận nó?
Tuy rằng tôi không biết mình chiếm vị trí như thế nào trong lòng Hạ
Dạ Hàn, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng, dường như vị trí của tôi
trong lòng anh giống với vị trí của Hàn Thành Nam trong lòng tôi. Đó là
một vị trí quan trọng không thể thiếu, bởi vì nếu vị trí ấy trống thì
một số chuyện sẽ trở nên vô nghĩa.
Tôi đứng dậy, ôm Hạ Dạ Hàn đang khóc như một đứa trẻ không nơi lương tựa.
Trong đêm tối ấy, tôi và Hạ Dạ Hàn đã ôm nhau khóc như thế. Vì tôi
nói được nên không thể dùng lời nói để an ủi anh, chỉ có thể ôm anh như
thế này.
Tôi muốn dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho anh. Tôi muốn dùng cái
ôm của mình để xoa dịu nỗi tổn thương mà mình đã gây ra cho anh.