Cô Nàng Không Muốn Kết Hôn

Chương 4: Chương 4




“A!” Hành động không hề báo trước làm cô hoảng hồn giật mình, cái chén trong tay suýt nữa đã rơi xuống, cả người cô cứng ngắc, muốn giãy dụa nhưng hơi thở nam tính quen thuộc xộc vào chóp mũi, làm cho thân thể đang khẩn trương trong nháy mắt thanh tĩnh lại.

Là anh, anh đã trở về. Không âm thanh rằng, cũng không hề báo trước, anh trực tiếp ôm cô vào lòng, nhất định vừa rồi cô nấu ăn quá chuyên tâm, âm nhạc trong phòng lại được bật to nên cô không hề hay biết anh đã về, nhưng tại sao anh lại trở về chứ?

Hơi thở nam tính phà vào cổ cô, đôi môi vuốt ve da thịt, “Tắm rửa rồi à?” Cả người đều là mùi thơm của cô, làm anh muốn ngừng mà không được.

Cắn răng kìm nén rên rỉ, đầu lưỡi nóng ướt của anh lướt qua lướt lại cổ cô, khẽ liếm nó, làm cho da thịt nhạy cảm của cô nóng rực lên.

Từ phía sau, anh kéo thân thể mềm mại của cô vào lòng, bàn tay lẻn vào dưới áo, trực tiếp khoác lên bầu vú đầy đặn của cô, “Tiểu yêu tinh, thậm chí còn không mặc áo lót.” Bàn tay hoàn toàn nắm chặt, xoa xoa da thịt trắng noãn, “Có phải đang đợi anh không?”

“A… Không có… Không có…” Tay của anh đang có ý làm chuyện xấu! Bàn tay đó nắm lấy bầu vú cô, làm cô cảm giác, nó vừa rướng cao lên đã bị nhấn xuống, vừa rồi tắm xong, cô muốn thoải mái nên không mặc nội y, cô căn bản không ngờ hôm nay anh sẽ về, rõ ràng thư ký Hứa không hề nói cho cô biết.

“Lừa gạt.” Lẩm bẩm, không có áo lót làm chướng ngại vật, anh dễ dàng cướp lấy, bàn tay anh cọ xát bầu vú đầy đặn, cảm xúc đẫy đà làm khóe miệng anh giơ lên độ cung hài lòng, nâng bầu vú bầu bĩnh lên, anh yêu thích viên ngọc nhỏ kia không buông tay.

Bàn tay anh tựa như dòng điện mấy triệu V vậy, khi anh vuốt ve, cả người cô bủn rủn bất lực, chỉ đành hàng phục vào lòng anh, đôi mắt long lanh buông xuống, vừa lúc nhìn thấy đôi tay anh đang tùy ý đùa giỡn trong áo, tay khác lại thăm dò, nương theo đường cong lung linh dò xuống bụng dưới của cô, vén quần lót lên, anh thuần thục mơn trớn bộ lông tựa như tơ lụa kia.

“A…” Cảm giác thật mãnh liệt, cô không ngăn được tiếng rên rỉ xinh đẹp vang lên khắp phòng, vừa non vừa mềm, trái tim của người đàn ông kia chợt rúng động, bàn tay càng thêm kịch liệt vuốt ve.

Dùng sức xoa lấy đỉnh cao nhất, khẽ kéo lên phía trước, dường như không hài lòng với vật đã rướng cao lên kia, không muốn để cho nó vui vẻ, để anh có thể tiếp tục khi dễ, tốc độ càng lúc càng nhanh, lực đạo cũng càng ngày càng nặng.

“Từ bỏ… A…” Cảm giác kích thích mãnh liệt truyền đến từ dưới bụng, khoái cảm này làm cho chân cô không đứng vững, nếu không nhờ cánh tay anh đang đỡ lấy cả thân thể cô, chỉ sợ bây giờ cô đã nằm úp sấp lên bồn rửa rồi.

Ngón giữa thon dài đột nhiên đâm thẳng vào trong nụ hoa đầy đặn của cô, làm cô kêu đau.

“Em ướt rồi đúng không?” Âm thanh trầm thấp, mang theo một chút hứng thú và cười cợt.

“A …” Thẹn thùng cắn môi, cô cũng đâu có muốn, nhưng thân thể này đã sớm thân thuộc với những hành động tán tỉnh của anh, cho dù trong lòng cảm thấy mất mặt biết bao nhiêu, nhưng thân thể cô vẫn có phản ứng mãnh liệt với sự vuốt ve, trêu chọc của, mà phản ứng này, đang từng giọt từng giọt, chảy vào trong tay anh.

Xa cách mười lăm ngày đã làm anh mất cả kiên nhẫn, dò mò thấy thân thể cô đã động tình, anh rút ngón tay từ trong nụ hoa ra, chất lỏng trong lòng bàn tay thật ngọt ngào, vừa sáng lại vừa nhiều.

Con ngươi trong trẻo hiện lên một chút phức tạp, nhìn cô, nhìn chằm chằm vào gương mặt mềm mại dịu dàng thanh tú kia, anh dời tay đến gần môi mình, nhẹ nhàng liếm láp cái ngọt tuyệt mỹ nơi đầu ngón tay kia.

Tim cô đập càng lúc càng nhanh, hơi thở đã sớm loạn xạ mất. Gương mặt cô ửng hồng không sót một nơi nào, anh ta … sao anh ta lại có thể làm vậy? Con người sắc bén vẫn nhìn chằm chằm cô, còn ăn “cái kia” của cô trước mặt cô, tà mị mà cũng gợi cảm, làm cho tất cả máu trong người cô như nghịch chuyển, chạy ngược trở về não vậy.

“Để anh nhìn em thật kỹ nào.” Tiếng nói nam tính trầm thấp, giống như những âm điệu từ cây đàn vi-ô-lon, vừa từ tính lại vừa nguy hiểm, làm cho người nghe cảm thấy như bị một chấn động lớn.

Ý của anh cô hiểu rất rõ, cô cũng không hề phản kháng, sau vô số lần bị dạy dỗ, cô biết rõ phản kháng sẽ có hậu quả gì. Tay cô run rẩy, mở từng nút, từng nút sơ mi một. Da thịt trắng nõn từ từ hiện lên trong đôi con ngươi của anh, dưới ánh đèn sáng ngời, nó lại như những viên trân châu sáng chói, phát ra từng tia sáng xinh đẹp.

“Em biết mà, sự kiên nhẫn của anh có hạn.” Anh nhẹ giọng bên tai cô, tuy ôn nhu nhưng lại làm cô thấy lạnh lẽo vô cùng.

Nhấc đôi mắt lên, cô lại chìm trong cặp mắt sâu thâm thúy đó, đôi mắt kia, thần bí lại thích tỏ vẻ như không có chuyện gì, ở cạnh anh lâu ngày, cô chưa từng thấy một chút phản ứng nào từ anh, trừ …

Dưới ánh mắt có tính cưỡng bức này, tốc độ của cô đành tăng nhanh, chỉ chốc lát sau, thân thể nữ tính tuyệt mỹ hoàn toàn lõa lồ trước mặt anh, đôi vai nuột nà, bầu vú đầy đặn, vòng eo thon mịn và hai chân thon dài, thân hình của cô tuyệt đối có thể làm cho bất kỳ người đàn ông nào có ham muốn với cô.

Dĩ nhiên, anh sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội đó, kéo thân thể mềm mại của cô vào, ôm cô ngồi lên bồn rửa bằng đá cẩm thạch sạch sẽ, hôn lên đôi môi sắc sảo kia.

“A…” Nụ hôn của anh từ lúc bắt đầu đã nói rõ cho cô biết, anh là một người đàn ông bá đạo, quen nắm tất cả mọi thứ trong tay. Nụ hôn này, trừ Bách Lăng Phong anh ra, không còn ai có thể có được.

Thân thể cao lớn chen chúc vào giữa hai chân cô, một tay vuốt vẻ cánh hoa nửa ẩn nửa hiện, một tay kéo khóa kéo của chiếc quần dài xuống, thả tự do cho dục vọng khổng lồ kia.

Đã rất quen thuộc với thân thể của cô, cánh tay đang càn rỡ ở nhũ hoa trượt xuống, nhờ có chất lỏng dồi dài, anh đi vào giữa đôi chân tuyệt đẹp kia.

“A… Đau …” Đôi mi thanh tú nhíu lại, chỗ kín bị nới mạnh ra làm cô đau, của anh quá lớn, lần nào cũng rất khó khăn để quen được nó, huống chi lần anh không có kiên nhẫn..

“Chỉ mấy ngày không làm thôi mà em đã chặt vậy sao.” Anh than thở bên tai cô, thế công mạnh mẽ tạm dừng lại, từng chút từng chút cắm vào thân thể cô,lúc trước anh đã nhẫn nại lớn lắm rồi, chậm rãi dụ dỗ cô, mới có thể hoàn toàn nới lỏng cô ra, nhưng lần này anh đợi không kịp.

Nếu không phải đã quá hiểu anh, nghe thấy mùi vị cưng chìu từ trong giọng nói của anh, cô nhất định sẽ nghĩ rằng anh yêu cô. Giọng nói của anh cứ như không còn cách nào với cô, rất bất đắc dĩ vậy, nhưng cô là một người vô cùng hiểu rõ anh, nhưng cho dù rất hiểu rõ, trái tim cô cũng khó tránh đập lệch nhịp.

“Đau!” Không thoải mái bám vào nền đất lạnh phía dưới, cảm giác chỗ kín của mình bị nới lỏng ra một cách mạnh mẽ, dục vọng vừa mạnh mẽ vừa cứng rắn của người đàn ông đang chôn sâu vào cô, cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt.

Anh trực tiếp đâm vào chỗ sâu nhất của cô, cảm giác được cô bao bọc lấy thật tốt, làm anh không còn kiên nhẫn đợi cô thích ứng nữa, anh chuẩn bị đứng thẳng lên trước hai chân đang mở rộng của cô.

“A… Chậm… Chậm một chút…” Không thích ứng được với tốc độ chết người này, cảm giác đau đớn xen lẫn với khoái cảm làm cô như muốn bất tỉnh, nhưng thân thể lại truyền đến một cảm giác sung sướng, từ cơ thể của cô, chảy ra một dòng xuân dịch, nụ hoa co giật lại.

Sao mà chậm được? Lại càng mở rộng chân cô ra, tạo điều kiện cho sự xâm nhập của mình, động tác kịch liệt làm cho chất lỏng màu trắng tuôn ra như suối, chảy xuống cả nền bàn màu đen.

“A ~” Cô cắn môi, không muốn rên rỉ nhưng khoái cảm này quá mạnh mẽ, làm cô nhẫn nại thật là khổ cực, anh lại quá cuồng mãnh, làm cô cảm thấy không tiêu nổi.

Bầu ngực cô lắc lên lắc xuống theo từng động tác của anh, anh dùng sức vuốt vẻ, để lại một vết bầm tím trên làn da trắng của cô, phía dưới giao hợp truyền đến từng tiếng nước chảy vang dội, từng phát từng phát, đập thẳng vào màng nhĩ của bọn họ.

Đôi chân thon dài xinh đẹp bị anh đặt lên vai, giúp anh dễ dàng tìm thấy con đường chạy nước rút, cơ thể của cô không chịu nổi sự hấp dẫn của anh, làm cho anh đưa vào lại không nỡ rút ra, chỉ muốn vĩnh viễn vùi sâu trong thân thể cô, không bao giờ … tách ra nữa.

“Để anh nghe thấy giọng nói của em.” Giơ cằm cô lên, anh ngắm đôi mắt trong suốt kia, cảm thấy không vui vì không thấy được dung nhan trong lúc ân ái của cô.

Muốn giấu đi gương mặt ngu ngốc của mình trong lúc kích tình, lại bị anh cưỡng chế giơ lên, cô không tránh khỏi, đành ngẩng đầu nhìn ngắm con ngươi đen của anh.

Cô có thể hình ảnh của mình trong con ngươi đen đó, gương mặt cô bị tình dục bao phủ, cả hai người đều chìm trong đam mê, cả niềm vui và cả đau khổ.

Ánh mắt của anh thật âm u, thật khó để hiểu rõ, không hiểu vì sao, trong lúc ân ái thế này mà cô vẫn còn nhớ đến một câu mà cô đã nghe được, một câu miêu tả ánh mắt của anh : “Ánh mắt của anh có thể nhìn thấy toàn bộ thế giới.”

Đêm khuya tối như mực, sau cơn mưa, bầu trời trở nên tăm tối, vì Đài Bắc là một nơi dân cư đông đúc, nhà cao tầng rất nhiều nên không thể nhìn thấy được những chấm ngôi sao nhỏ trên bầu trời đen này.

Đôi mắt của Bách Lăng Phong còn thâm thúy, còn sáng ngời hơn cả những vì sao, anh suy nghĩ sâu xa, nhìn về cô gái kích tình đến mức ngủ say bên cạnh.

Không hiểu vì sao, trong đầu anh đột nhiên hiện về những hình ảnh của cô hai năm trước, khi ấy, cô đứng trong phòng làm việc của anh nói, “Hạ Di Hàng tôi không làm tình nhân, chỉ làm bạn gái.”

Bàn tay nam tính mơn trớn mái tóc dài đen nhánh của cô, “Hạ Di Hàng, rốt cuộc em là một người đàn bà như thé nào?” Ngón tay của anh nhẹ nhàng lách qua những lọn tóc, mềm mại tựa như tơ lụa vậy.

Anh tiện tay chỉnh sửa chiếc áo ngủ màu đen lại cho chỉnh tề, đứng dậy từ trên chiếc giường lớn mềm mại, anh đi đến bức tường bằng thủy tinh, nhìn cảnh đêm huy hoàng bên dưới, tâm tư thâm trầm.

Dường như cô không phải dịu dàng hay chăm sóc người ta như vẻ bề ngoài, từ khi cô đồng ý điều kiện của anh, anh đã phát hiện ra.

“Tôi không cần nhà của anh, không cần xe của anh, những thứ mà tình nhân có, tôi đều không muốn..” Nụ cười của cô dịu dàng như nước, “Anh có thể có được tôi, nhưng tôi không làm tình nhân. Chỉ làm bạn gái, không cần nói với người ngoài, chỉ cần tôi và anh hiểu là được.”

Nghe qua thì cứ như anh đã chiếm được tiện nghi, không cần dùng một số tiền lớn mà vẫn có được cô. Điều này tốt hơn nhiều so với dự liệu ban đầu của anh, đối với một thương nhân thành công mà nói, những chuyện như thế này anh làm sao mà không đồng ý?

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi biết, dù có trốn thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh, nhưng làm tình nhân thì tôi không muốn, cứ coi như an ủi tôi một chút, được không?” Ánh mắt của cô dịu dàng lại chân thành; lời của cô lại rất hợp tình hợp lý, nhưng tại sao, anh lại cảm thấy có chỗ bất bình thường chứ?

“Đây là điều kiện duy nhất của tôi, anh có thể chấp nhận không?” Giây phút đó, anh phát hiện mình không cách nào từ chối được. Mặc dù không còn như dự định ban đầu nhưng kết quả vẫn giống nhau, nhìn vẻ mặt điềm tĩnh cùng nụ cười thanh nhã của cô, điều bất thường kia anh cũng bỏ quên, sảng khoái đồng ý với cô.

Nhưng những thứ nên cho Bách Lăng Phong anh cũng không keo kiệt, các căn hộ mang tên cô, những chiếc xe thể thao hàng hiệu, nhưng từ hai năm trước vẫn được đặt mãi trong ga ra này, chưa từng được sử dụng đến.

Những số tiền được gửi vào sổ tiết kiệm của cô, cô cũng không thấy nó có gì quá đáng, dục vọng về vật chất của cô thật ít ỏi, cô không lấy tiền thì lấy gì đây? Lạnh lùng hừ, mặc kệ cô như thế nào, khi còn anh ở đây, sẽ không ai có thể chiếm được cô.

Mà anh dĩ nhiên cũng sẽ không khách sáo, đêm hôm đó, anh đưa cô lên giường, không ngoài ý muốn, cô vẫn là xử nữ.

Ấn ký đỏ tươi, thân thể phát run, đôi môi tái nhợt nhưng không hề làm anh cảm thấy thương tiếc, nhìn vết đỏ trên giường, anh lại càng bị nó kích thích đến dã man. Đàn ông thôi, suy cho cùng cũng là một động vật chưa được tiến hóa oàn toàn, máu của xử nữ, lại càng làm cho thú tính của bọn họ được kích lên.

Anh vẫn nhớ rõ, kết thúc rồi, cô không khóc sướt mướt như những cô gái khác, cô chỉ lẳng lặng tựa vào ngực anh, yêu cầu anh ôm cô, đừng buông cô ra.

Yêu cầu này dĩ nhiên làm anh rất thích ý, kết quả, anh không chỉ ôm chặt cô, mà còn nếm được vị ngọt của cô, đúng vậy, ngọt không gì sánh bằng. Thân thể của cô giống hệt như anh tưởng tượng vậy, không, còn tốt hơn cả anh tưởng tượng, vừa ngot vừa mềm, cảm giác ôm cô thật tốt đẹp, làm anh muốn ngừng mà không được.

Mà cảm xúc này đã kéo dài ròng rã hai năm, đốt một điếu thuốc, anh hít một hơi thật sâu, một vòng khói nhạt nhẹ phiêu tán trong không khí.

Di động trong túi áo rung động, anh đón lên nghe, “Bách Lăng Phong.”

“Ừ, tài liệu bên Anh cô cứ chuyển cho tôi xử lý, còn nữa …”

Trong giọng nói của anh, Hạ Di Hàng đột nhiên tỉnh lại, thân thể vẫn đau đớn như bình thường, làm cho cô hồi tưởng lại kích tình kịch liệt ban nãy. Lúc trước, sau khi làm xong ở phòng bếp, cô lại bị ôm vào phòng, cùng anh tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại từ phòng tắm trở về phòng ngủ.

Thể lực của anh đúng là tốt đến chết người, đặc biệt là khi chia tay nhau vài ngày, anh lại cùng cô lăn lộn trên giường mấy lần, lần này, anh nhẹ nhàng bỏ qua cho cô, lại làm cô cảm thấy bất an vô cùng.

Ôm lấy chiếc mềm tơ, chậm rãi ngồi dậy, nhiệt độ trong chăn của anh đã biến mất, không được anh ôm, cô lại cảm thấy thật lạnh lẽo, xem ra thói quen của phụ nữ thật đáng sợ, khổ sở cười một tiếng, ngước mắt tìm kiếm bóng dáng cao lớn của anh, cô ngây ngốc nhìn anh cầm điện thoại nói chuyện, cảm giác như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay anh, sợ rằng cho dù thế giới này có sụp đổ, anh cũng không hề run sợ?

Ưu tú như vậy, tuấn mỹ như vậy, làm sao anh có thể coi trọng cô được chứ? Đây là nghi vấn từ đáy lòng cô. Trên đời này, những người đẹp trai có rất nhiều; những người có tiền cũng có rất nhiều; vừa có tiền vừa đẹp trai cũng không ít, nhưng những người có khí chất cao quý tự trong cốt lõi như anh lai khác hẳn, dường như chỉ cần nhấc tay cũng có thể tản ra một mị lực đặc biệt đáng sợ. Loại đàn ông này, ngàn lần vạn lần cũng không được yêu.

Vô số lần thầm cảnh cáo mình. Cô đẩy cái chăn trên người ra, đi đến cạnh anh.

“Loại thuốc đó chỉ mới nghiên cứu xong, tạm thời đừng đưa ra thị trường vội, phải thí nghiệm thêm vài lần nữa …” Nhàn nhạt nhìn cô, không để ý đến, tiếp tục cuộc nói chuyện của mình.

Cô dùng chăn vây người lại, dựa vào trong ngực anh, nghe thấy một mùi khói nhàn nhạt, aizzz, anh lại hút thuốc lá.

Nhấn phím kết thúc cuộc gọi, anh tiếp tục gọi một cuộc điện thoai khác, trong lúc chờ đợi người kia nhận điện, cô ngẩng đầu, “Có đói bụng không, em đi làm đồ ăn khuya nhé ?”

Anh không đễ ý đến cô, đợi điện thoại được nhận rồi trực tiếp nói, “Thư ký Hứa, tôi muốn tờ fax từ New York phải được chuyển sang ngay chiều nay …”

Ở cùng hai năm, đối với anh mà nói, cô hiểu rõ vô cùng, không cần nói cô cũng hiểu ý anh, cô đứng dậy, chuẩn bị đồ ăn khuya.

Không hài lòng thấy thân thể mềm mại trong ngực đột nhiên mất đi, anh kéo tay cô lại, nhanh chóng in lên môi cô một nụ hôn, sau đó mới buông ra, “Đúng vậy, ngày mai cô vào công ty lập tức copy mười lăm tờ cho tôi…”

Che đôi môi bị anh hôn lại, hai gò má ửng hồng, cô thật vô dụng, chỉ là một nụ hôn mà thôi, cô còn cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lòng ngực, cô như vậy thì nên làm sao mới tốt ?

Bây giờ đã gần nửa đêm, không cần thiết phải làm một bữa ăn long trọng gì cả, Hạ Di Hàng chỉ nấu hai tô mì, đặt lên chiếc bàn nhỏ trong phòng khách.

Rau dưa màu xanh biếc, con tôm xinh đẹp, mì cùng nước canh chính là bữa ăn khuya của bọn họ. Sở thích ăn hải sản của anh cô hiểu rất rõ ràng, nếu chỉ tùy tiện làm rau dưa thịt băm, sợ rằng anh sẽ trực tiếp lật bàn cho cô xem, vậy nên dưới tình huống bắt buộc, cô đành làm món mì tôm đơn giản này vậy.

Anh đi ra từ phòng ngủ, ngồi xuống trước bàn ăn, cô nhanh chóng đưa cho anh hai chiếc đũa sạch sẽ.

“Tại sao lại có rau chân vịt?” Quẳng chiếc đũa đi, lông mi nhíu lại, lão Đại mất hứng.

Thầm thở dài trong lòng, người đàn ông này, càng hiểu rõ anh thì càng phát hiện, ngoại trừ vẻ ngoài lãnh đạm của anh, thì ra anh cũng có một mặt đáng yêu, soi mói thức ăn đến mức làm người ta phát điên, nhất là khi anh phát hiện những thứ mình không thích ăn. Nhưng chẳng lẽ rau chân vit cũng xếp vào ba món ghét sao ?

Cô thầm nghĩ trong lòng, hôm nay cô cũng có ý xấu, cố ý bỏ rau chân vịt vào, trước kia, cô luôn nghĩ mọi cách, giấu rau chân vịt đi để anh không phát hiện được, thì ra thói quen xấu này của cô vẫn không hề thay đổi. Chỉ cần anh làm cô không vui, cô nhất định sẽ dùng những món anh ghét để trừng phạt anh, ai bảo anh xấu xa, cô đang đói bụng mà còn bắt cô quay cuồng trên giường cùng anh, thể lực tiêu hao vô cùng.

Nghĩ tới đây, gương mặt cô ửng đỏ, hôm nay thời gian có hạn, cô không thể nhanh chóng giấu rau chân vịt đi được, lại thêm một chút cố ý, khi cô đưa thức ăn lên bàn đã sớm dự liệu được, anh sẽ nổi giận.

“Em chỉ bỏ vào một chút thôi, thỉnh thoảng ăn rau chân vịt rất tốt cho sức khỏe.” Nụ cười của cô vừa ngọt vừa dịu dàng

Hận nhất là người ta kêu anh ăn những món anh ghét. Thấy đã phiền chán rồi, cười ngọt mấy cũng vô dụng, Bách Lăng Phong lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.

“Anh làm gì vậy?” Không hiểu anh định làm gì, theo lý thuyết mà nói, công sự của anh đã được giải quyết hết rồi nha.

“Kêu thức ăn đến.” Lại còn do đầu bếp chính của khách sạn năm sao làm, bảo đảm sẽ không có món anh ghét xuất hiện,”Hứa Mạn Tuyết, cô lập tức…” Lời còn chưa dứt, điện thoại di động đã bị giật mất, cô nhấn tắt.

Nhướng mày, nhìn cô gái đột nhiên lớn gan này, anh không hề tức giận.

Gương mặt Hạ Di Hàng tuy bình tĩnh nhưng trong lòng không khỏi than thở, thật không hiểu sao cô lại phiền đến vậy. Anh không thích ăn rau chân vịt thì cứ lấy ra là được rồi, tại sao cứ nhất định muốn anh ăn chứ ? Trừ một chút tâm tư muốn trêu cợt anh, những điều khác …..

Kén ăn hay không kén ăn là chuyện của anh, thân thể có tốt hay không cũng là chuyện của anh, có quan hệ gì đến cô mà cô phải quan tâm đến anh chứ?

Nhưng cô lại muốn anh ăn những món ăn cô chuẩn bị vì anh, cảm giác này làm cho cô trở nên lớn gan, cúi người xuống, gương mặt đỏ như lòng đỏ trứng, cô nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai anh, nói một câu nói.

Tròng mắt thâm thúy của anh lóe lên một cái, trong mắt xuất hiện hứng thú , không nói một câu nhìn cô.

Ánh mắt của anh quá sắc bén, quá nóng bỏng, làm cô không cách nào chóng đỡ được, không dám nhìn anh, tại sao anh lại không nói gì? Có phải anh cảm thấy cô quá … Trời ạ, hôm nay cô bị gì vậy, sao lại đề xuất một ý kiến như thế chứ ?

Cô gái này, nếu cứ tiếp tục ửng đỏ nữa thì sợ rằng con tôm trong tô mì cũng không bằng.Bách Lăng Phong nhìn cô chằm chằm, càng nhìn lại càng thây cô không đơn giản như lúc ban đầu, giống như càng ở gần cô lại càng cảm thấy được những điều thú vị từ cô, và dường như anh không hề chán ghét điều đó.

Rốt cuộc anh muốn nhìn bao lâu nữa? Đầu của Hạ Di Hàng cô sắp cúi thấp đến xuống đất rồi, đáng chết, cô thật sự biến thành người xấu rồi, nói những câu như vậy với anh, dựa vào tính tình của anh nhất định sẽ mặc kệ cô, anh …

“Để em bưng vào vậy.” Nhiệt độ trên mặt làm cô không dám ngẩng đầu lên, có lẽ do đầu óc của cô không được rõ ràng lắm, thậm chí còn nghĩ anh sẽ vì một câu nói của cô mà thay đổi thói quen, ngây thơ, thật là ngây thơ, tốt nhất là nên thức thời trước khi anh mở miệng từ chối cô

“Bưng đi thì anh làm sao ăn đây?” Âm thanh của người đàn ông vang lên, ngay cả tiếng bát đũa cũng chầm chậm vang lên.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn người đàn ông bắt đầu ăn, ngay cả rau chân vịt ghét nhất cũng đưa vào miệng.

Anh …

“Mau ăn đi, anh đang đợi em thực hiện lời hứa đấy.” Nhìn cô gái đang sửng sốt đến mức cứng người, Bách Lăng Phong điềm nhiên thưởng thức tay nghề của cô, đúng là ngày càng tiến bộ, chết tiệt, nếu không có mùi của rau chân vịt thì càng tốt hơn.

Nhưng vừa nghĩ đến chuyện sau đó, rau chân vịt khó ăn nhất cũng không còn đáng ghét nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.