CHƯƠNG 47 – TÍNH KẾ QUẬY PHÁ
– Này! Không phải lúc sáng còn lườm nguýt nhau dữ dội lắm sao? Làm huề nhanh vậy?_Nó nhìn Bin hỏi. Nghe vậy, cu cậu cười hì hì đáp.
– Bọn tôi là bằng hữu mà, làm huề nhanh cũng là chuyện thường thôi.
Nó nhướng mày nhìn Bin một cái rồi lại liếc sang Emy, cô nhóc này hình như đang định nói gì đó thì phải. Nhận thấy sự nghi ngờ trong mắt nó, Emy thành thật khai báo.
– Bọn hắn xin lỗi tụi mình, hứa sẽ không chọc giận tụi mình nữa và còn hứa là sau khi tụi mình hết giận sẽ dẫn tụi mình đi shopping, hì hì. . . để xem nào. . . Kkkka_Emy cười đểu nhìn nhìn bọn hắn, vừa nhìn là biết cô nhóc này đang nghĩ cái gì liền. Cô nhóc xấu xa, định làm cho bọn hắn thủng ví mới chịu đây mà.
– Tốt lắm! À, không phải lúc này mới ra tiết 3 sao, tụ tập nhanh vậy?
Nghe nó hỏi vậy, 5 người đồng loạt cười he he, rõ ràng là có chuyện giấu nó mà. Liếc mắt nhìn nhỏ một cái, ánh mắt như bảo nhỏ ‘Mau khai ra’. Nuốt nước bọt một cái, nhỏ nhanh chóng gắp lửa bỏ tay người.
– Tớ không biết, mọi chuyện là do Emy bày ra, tớ chỉ đứng xem thôi_Dứt lời, ánh mắt khinh bỉ của Emy cũng vừa vặn bắn về phía nhỏ, rõ ràng là không hài lòng với thái độ kiên quyết tỏ rõ lập trường của nhỏ, đồ vong ơn! Ta không bày ra kế này thì mi há có thể vui vẻ chơi đánh bài như vậy a~ Lườm chút nữa chắc cũng có thể lườm thành 1 cái lỗ thủng trên mặt nhỏ rồi. . .
Ấy vậy mà lúc quay đầu lại đã thấy Emy cươì ha ha đến híp cả mắt, giơ giơ cánh tay nhỏ nhắn, trắng nõn của mình lên nói.
– Là tớ! Tớ bày đấy. He he . . . Nói cho cậu nghe một chút, nhích lại đây. Lúc nãy á . . . . . . . . . . .
~~Sóng nước gợn lăn tăn ~~
Sự việc này xảy ra khi 5 đứa đã huề nhau.
– Emy~~ Chán quá, không học tiết này được không?! Chúng ta trốn ra ngoài chơi đi, dù sao tiết này cũng không quan trọng, môn sinh mà thôi! Vả lại, hôm nay là tiết thực hành xem phim tập tính của động vật, tới 2 tiết lận, tớ ở nhà xem chán rồi a~~_Nhỏ nũng nịu ôm cánh tay của Emy lắc lắc không ngừng, môi cũng vểnh lên tỏ vẻ chán ghét tiết học kế này.
Trông thấy biểu tình đáng yêu của nhỏ, Jun mỉm cười nói với Emy.
– Tớ cũng thấy vậy, hay là trốn đi chơi nha!
Ngay lúc này, Ken vô tình nhìn qua 3 đứa và đã bắt gặp ánh mắt gian xảo của Emy phóng đến bên người hắn. Khóe môi giật giật vài cái, cố gắng nói ra vài chữ tỏ rõ lập trường của mình.
– Đừng nhìn tôi! Tôi không có hứng thú tham gia linh tinh này nọ của các người đâu, đừng tính tôi vào.
Trề môi một cái, Emy nhanh chóng chuyển mục tiêu. Tên này không được thì tên kia, làm như đẹp trai chỉ có mình hắn vậy! Nghĩ rồi, mắt đẹp nhanh chóng bắn về phía Jun.
Nhận thấy ánh mắt nóng bỏng từ phía đối diện bắn tới điên cuồng, Jun nuốt nước bọt một cái.
– Có việc gì sao?
Cứ thế, ánh mắt tán thưởng lại được bắn tới, Jun âm thầm khóc ròng trong lòng. Làm ơn đi, đừng nhìn cậu bằng ánh mắt khủng bố như vậy có được hay không? Cậu có cảm tưởng như mình đang bị tra tấn vậy a~~! Theo đuổi người đẹp thật là khó!!!
– Thật ra cũng không có gì, chuyện nhỏ mà thôi!_Ngừng một chút, xem biểu hiện của cu cậu. Tốt! Không có gì gọi là miễn cưỡng xuất hiện trên khuôn mặt cậu ta. Bé thật ngoan, thật biết điều.
Cùng lúc đó, trong lòng Jun đang âm thầm gào thét. Tại sao? Tại sao lại là cậu cơ chứ?! Tại sao theo đuổi người đẹp lại gian nan cực khổ như vậy chứ? Tại sao cậu lại đi thích cái nhỏ ngô nghê kia chứ? Tại sao? Tại sao? Tại sao a~~~~~~~
Chắc là định mệnh rồi!
– Hì hì. Cậu biết mà, chúng ta, thật ra không ai thích tiết học kế này cả. Vì vậy, hì hì, phiền cậu giúp đỡ một phen rồi_Emy cười đến vô cùng gian xảo nhìn Jun, khỏi phải nói, trong lòng cu cậu hiện giờ đau khổ cỡ nào.
– Nói thẳng vào trọng điểm đi!_Bực tức, có tính để cho cậu thở hay không? Thật ra nhiệm vụ lần này khó đến cỡ nào mà con nhỏ tưng tưng này lại làm ra vẻ nguy hiểm như vậy chứ? Làm cậu hồi hộp đến phát điên rồi đây!
– Hồi hộp, sợ hãi lắm phải không? Kkka… Lừa được cậu rồi nha! Thật ra nhiệm vụ lần này cũng chả có gì khó, cậu chỉ cần đi đến đó. . . .bla . . . bla . . .
___________
– Cô ơi~~
– Hả? Chuyện gì vậy Jun?…._Bà cô già háo sắc vừa nhìn thấy Jun chạy đến cạnh mình thì hớn hở, vui vẻ ra mặt, miệng vô ý thức gọi ‘Jun’ một cách thân mật. Nhưng chớp mắt, hình như phát hiện ra cái gì đó sai sai, bà cô già nhanh chóng bịt miệng mình lại, vội vàng sửa lại lời nói lúc nãy. Do bà vui quá nên quên, 3 hoàng tử trường này không thích bất kỳ ai gọi tên tiếng Anh của họ cả, chỉ những người được họ xem trọng, quan tâm mới được gọi vậy thôi. Hôm nay lỡ lời không biết có bị sao không nữa? Bà còn nhớ rất rõ hậu quả vô cùng thê thảm của mấy người kia a~~_A! Có chuyện gì vậy Nhất Long?
Cùng lúc bà cô già lỡ lời, ánh mắt Jun nhanh chóng tối sầm lại. Cậu không phải là chưa từng nói tới quy định đó, bà ta lại dám gọi ra nghe ‘thân thiết’ như vậy?! Thật là, cảm thấy cuộc sống quá vô vị sao? Muốn tìm chút sắc màu?
Khi nhìn thấy bà cô già định nhìn mình, để không làm bọn trong bụi lùm thất vọng, Jun nhanh chóng thay đổi sắc mặt. Giống như là phép màu vậy, thoáng 1 cái, vẻ mặt vui tươi, hồn nhiên lại xuất hiện trong tầm mắt của bà ta. Thấy Jun không có biểu hiện gì là tức giận cả, bà ta nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, thật nguy hiểm.