Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Chương 122: Chương 122: Chương 60: (P1)




Nhưng lúc này Đoàn Hề Trạch đang rối rắm không biết có nên nói cho Kiều Nhất Phàm biết chuyện anh em Kiều Âu và Kiều Lộ không có bất kỳ liên hệ máu mủ hay không đây?

Mặc kệ nói thế nào, Kiều Nhất Phàm vẫn là anh em bạn bè cởi mở nhiều năm qua. Trong cuộc đời này giữa hai người chỉ có hai tiếc nuối: một là năm đó Đoàn Hề Viện không thể gả cho Kiều Nhất Phàm , hai là vợ Kiều Nhất Phàm bây giờ lại là Cung Bách Hợp.

Người đàn ông, mặc kệ dưới bất kỳ tình huống nào lý trí vẫn luôn cao hơn cảm tính.

Đoàn Hề Trạch là một thương nhân sẽ nghiêng nặng về phân tích quan hệ lợi hại.

Ở Phủ Tổng Thống gặp Kiều Nhất Phàm rồi cùng vào đón Mộ Nam Phong. Sau đó, ba người yên lặng ngồi xe tiến về mộ Đoàn Hề Viện ở công viên tưởng niệm. Ngay tại đó, ám vệ đội nhà họ Kiều đã cắt cử bảo vệ và phong tỏa toàn công viên cả buổi sáng cho đến khi Mộ Nam Phong rời đi, với lý do cần tu sửa công viên nên không cho bất kỳ ai vào trong bái tế.

Dọc đường đi, Đoàn Hề Trạch tự mình lái xe, Kiều Nhất Phàm ngồi ở vị trí gần tài xế, Mộ Nam Phong ngồi ở băng ghế sau.

Kể từ Mộ Nam Phong nhận được đoạn ghi âm kia, thất thanh khóc rống một cả đêm, không vì cái gì khác, chỉ vì mình lúc đó lại có thể dễ dàng buông tha như vậy. Khi Đoàn Hề Viện nói mình đã yêu người khác, khi đó ông phải tin tưởng vào tình yêu của hai người sẽ không dễ dàng mất đi như thé, cũng không nên nhịn đau rồi hào phóng chúc phúc còn xoay người đi cưới người khác.

Hiện tại, Kiều Nhất Phàm và Đoàn Hề Trạch đều nói, Bùi Đồng Tuyên chỉ còn lại chút hơi tàn cho nên để lại cho Mộ Nam Phong xử lý. Nhưng Mộ Nam Phong rõ ràng mình cũng có trách nhiệm trong chuyện Đoàn Hề Viện bị chết.

Nếu như lúc ấy biết được sự thật, Mộ Nam Phong ông tuyệt đối sẽ không chia tay với Đoàn Hề Viện, bởi vì giữa hao người đã sớm có da thịt thân thiết, Đoàn Hề Viện đã sớm là của người phụ nữ của ông. Nhưng ở tình huống như thế, Đoàn Hề Viện lại kiên trì nói mình yêu người khác, quyết tâm chia tay, ông không ngừng hỏi người đó là ai nhưng Đoàn Hề Viện một chữ cũng không đáp thì ông có thể làm thế nào?

Đến công viên tưởng niệm, Kiều Nhất Phàm và Đoàn Hề Trạch dẫn Mộ Nam Phong đến chỗ Đoàn Hề Viện, trên bia mộ là hình ảnh cô gái vô cùng xinh đẹp đang mỉm cười, thời gian vùn vụt như nhạn múa, cô gái trong hình vĩnh viễn ngừng ở tuổi 20.

Mộ Nam Phong dâng lên một bó Daisy to màu trắng, sau đó chậm rãi quỳ xuống, nhìn hình ảnh người phụ nữ mà mình có tình cảm chân thành bỗng thất thanh khóc rống.

Đoàn Hề Trạch vỗ vỗ bả vai Kiều Nhất Phàm, hai người lặng lẽ lui ra ngoài.

Hiện tại vật đổi sao dời, bất luận có bao nhiêu đau đớn cũng đã không cách nào thay đổi được cục diện đã xảy ra, ai cũng không có năng lực đảo ngược thời gian, để cho những người từng yêu nhau khắc cốt minh tâm đừng bị chia cắt.

——

Ánh nắng ấm áp vẫn chiếu sáng trên người bọn họ lại không đủ sưởi ấm trái tim lạnh giá của bọn họ.

Đoàn Hề Trạch và Kiều Nhất Phàm cùng đi tới một chỗ khuất trong công viên tưởng niệm, sau đó đốt một điếu thuốc, hồi lâu, không nói lời nào. Bằng vào sự ăn ý nhiều năm giữa hai người, Kiều Nhất Phàm biết, Đoàn Hề Trạch có lời muốn nói.

Trong lòng Kiều Nhất Phàm nghĩ tới khoảng 89%, là chuyện giữa Kiều Âu và Lam Thiên Tình. Bởi vì chuyện đã xảy ra, người chết đi đã khiến người khác tiếc nuối và không cách nào đền bù, mà người đang sống bây giờ thống khổ nhất chính là hai đứa bé, còn có đứa bé trong bụng Lam Thiên Tình sắp ra đời.

Nhưng chờ mãi mới đến lúc Đoàn Hề Trạch lên tiếng lại là: “ ông có biết chuyện Kiều Âu và Kiều Lộ không có liên hệ máu mủ không?”

Kiều Nhất Phàm dừng lại, không hiểu. Đoàn Hề Trạch liền đem chuyện Kiều Lộ và Kiều Âu, Mộ Tử Tiêu và Kiều Lộ kể lại toàn bộ cho Kiều Nhất Phàm biết.

Kiều Nhất Phàm hoàn toàn ngây ngẩn đến ngu, sau mười lăm phút để tiêu hóa thông tin liền hỏi Đoàn Hề Trạch đã tìm được Cung Bách Hợp chưa.

Đoàn Hề Trạch gật đầu một cái, nhả ra một vòng khói rồi nói: “Đã tìm được ở phi trường. Vốn là sẽ định tự mình động thủ, nhưng tối hôm qua nghe được câu chuyện của Kiều Âu và Tư Đằng, tôi cảm thấy hãy đợi ông giải quyết chuyện nội bộ trong nhà ông rồi hãy nói tiếp.”

Giết một người người phụ nữ hay để cho cô ta muốn sống không được muốn chết cũng không xong là chuyện đơn giản với Đoàn Hề Trạch, Kiều Nhất Phàm cũng đã nói sẽ không can dự. Nhưng nếu như Cung Bách Hợp đã chết thì rất nhiều chuyện sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi, chết là xong nhưng người còn sống sẽ sống trong tiếc nuối và hối tiếc.

Đoàn Hề Trạch nghĩ em gái mình quá ngốc, trong lòng đau dữ dội, rốt cuộc hiểu rõ còn sống mới là chuyện quan trọng nhất, khi còn sống sẽ phải thẳng thắng an nhiên, không nên để lại tiếc nuối.

Lúc trở về, bọn họ chia làm ra hai xe, một xe chở Đoàn Hề Trạch và Mộ Nam Phong cùng nhau đến phòng chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện tìm Bùi Đồng Tuyên. Một xe khác Kiều Nhất Phàm lái xe đến nhà họ Đoàn đón Kiều Âu đón, sau đó hai cha con cùng đi tìm Cung Bách Hợp.

——

Trong bệnh viện.

Bùi Đồng Tuyên nằm ở trên giường, bóng dáng Mộ Nam Phong cao lớn nhìn chằm chằm dáng vẻ tiều tụy của ông ta.

Nhìn bộ dạng Bùi Đồng Tuyên tàn tạ, Mộ Nam Phong liên tưởng đến chuyện xưa sau khi say rượu ông ta cưỡng gian Đoàn Hề Viện, còn muốn bí mật dấu đi, trong lòng lập tức lại bắt đầu vỡ vụn và đau đớn!

Bùi Đồng Tuyên khẽ mở mắt, khó khăn liếc nhìn xung quanh, sau đó giật giật khóe miệng: “Thật xin lỗi.”

Mộ Nam Phong hít sâu một hơi, Bây giờ một câu thật xin lỗi không thể giải quyết rồi. Chuyện lớn và nhiều tiếc nuối như vậy, coi như Bùi Đồng Tuyên chết một vạn lần cũng vô ích.

Vậy mà, Mộ Nam Phong chỉ hỏi Bùi Đồng Tuyên một câu: “Tôi đã nghe đoạn ghi âm cuộc gặp gỡ của ông và Tình Tình rồi, tôi nhớ ông đã nói mình không ngờ Hề Viện sinh non một tháng, là có ý gì?”

Đoàn Hề Trạch bên cạnh cũng sững sờ, lực tư duy mơ hồ ý thức được cái gì, thần kinh cũng bắt đầu căng thẳng!

Bùi Đồng Tuyên nói: “Tính từ lần đó say rượu phát sinh chuyện đến khi sinh con mới được tám tháng, tôi chưa từng nghĩ cô ấy sẽ sinh non, nếu không tôi sẽ không để cô ấy một mình trong khoảng thời gian quan trọng như vậy.”

Mộ Nam Phong hóa đá.

Lúc nghe thấy câu nói của Bùi Đồng Tuyên, trong lòng vẫn đang đánh trống. Nếu như Đoàn Hề Viện không có tình cảm với Bùi Đồng Tuyên mà phát sinh có bầu, theo lẽ thường, ông cụ nhà họ Đoàn an bài bí mật nạo thai, thì cô ấy nên ngoan ngoãn thuận theo, làm sao có thể liều mạng cũng muốn giữ được đứa bé này? Lúc ấy mọi người chỉ cảm thấy, Đoàn Hề Viện rất thích người đàn ông kia.

Mộ Nam Phong cũng đau lòng thật lâu, thế nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, người đàn ông kia thật ra thì có thể là mình!

Ánh mắt Đoàn Hề Trạch cũng trở nên kinh hoảng, theo bản năng kéo ống tay áo Mộ Nam Phong: “Ông ...ông hỏi cái này làm gì?”

Đoàn Hề Trạch đã hỏi qua bác sĩ khoa phụ sản, bác sĩ đã nói nếu áp lực tinh thần lớn, còn hoàn cảnh sinh hoạt gian khổ thì chuyện sinh non là bình thường.

Mộ Nam Phong chỉ rơi nước mắt, nồng nặc giọng mũi nói: “Tình Tình, phải là con gái tôi.”

Nếu như không phải vì chuyện này đả kích, Mộ Nam Phong sẽ không đi cưới một quả phụ trẻ tuổi còn mang theo cậu con trai hai tuổi. Cũng bởi vì quá tin vào tình yêu, mà mẹ Mộ Tử Tiêu cũng là người phụ nữ hết sức thiện lương thích, cho nên Mộ Nam Phong nghĩ sẽ thích hợp để sống qua ngày, bị Đoàn Hề Viện mà mình thương yêu chân thành lại quay lưng vì một người đàn ông khác thì ông còn có thể trông cậy vào tương lai sẽ gặp phải tình yêu như thế nào?

Những lời Mộ Nam Phong vừa nói ra, Bùi Đồng Tuyên chỉ biết nhắm hai mắt lại.

Lần đó say rượu, cho nên không có đi để ý Đoàn Hề Viện có còn là xử nữ hay không, bởi vì lúc ấy rất đơn thuần chỉ muốn phải có được Đoàn Hề Viện. Sau khi tỉnh lại thì hốt hoảng và đầy hối hận, càng không có thời gian suy nghĩ nhìn xem có dấu vết lạc hồng hay không, chỉ vội vã rời đi.

Bây giờ suy nghĩ kỹ một chút. Đúng vậy!, nếu như Đoàn Hề Viện lúc ấy liều mạng sanh con cho Bùi Đồng Tuyên thì tại sao sau khi chuyển ra khỏi nhà họ Đoàn vẫn cự tuyệt chăm sóc của hắn, không muốn chung sống cùng nhau?

Thì ra là như vậy, hoá ra là như vậy.

Nhắm mắt lại Bùi Đồng Tuyên chợt bất động, ngay sau đó, các thiết bị y tế bên cạnh giường xuất hiện một đường thẳng tắp. Hắn, đi. Mang theo nồng nặc hối hận đi tìm Đoàn Hề Viện bồi tội rồi.

Bên ngoài hành lang bệnh viện, Mộ Nam Phong nhận lấy điếu thuốc mà Đoàn Hề Trạch đưa cho, hai người đứng im nhìn từng cọng cây ngọn cỏ trước mắt.

“Ông phải nhận Tình Tình sao?” Đoàn Hề Trạch lạnh nhạt nói.

Mộ Nam Phong không nói.

Nhân thế nào bây giờ? Tổng thống đương nhiệm mà lại có một cô con gái, còn là con gái của tiểu thư nổi danh Phong Hoa Tuyệt Đại một thời của nhà họ Đoàn. Lúc cưới vợ, cũng đã thừa nhận thân phận của Mộ Tử Tiêu rồi, Bây giờ lại có một cô con gái, tuy nói đó là cốt nhục duy nhất của mình trên cõi đời này, nhưng lại không phải do một người vợ danh chính ngôn thuân sanh ra, đối với nhân vật chính trị mà nói đây chính là gièm pha!

Mộ Nam Phong không nói, đang nghĩ về tâm tình của Đoàn Hề Viện lúc đó, cả linh hồn đều bị giày vò.

Đoàn Hề Trạch chớp mắt mấy cái: “Tôi sẽ luôn luôn ủng hộ ông.”

Nhiều năm như vậy, bởi vì Mộ Nam Phong chú trọng dân sanh, thành tích nổi bật cho nên Đoàn Hề Trạch và Kiều Nhất Phàm vẫn hết sức ủng hộ. Bây giờ lại là người đàn ông mà em gái mình yêu nhiều năm, còn là cha ruột của Tình Tình, Đoàn Hề Trạch càng thêm không ngại ủng hộ Mộ Nam Phong.

Bởi vì chỉ khi Mộ Nam Phong và Tình Tình hạnh phúc thì em gái ngốc ở thiên đường mới có thể thanh thản ổn định làm thiên sứ.

Mộ Nam Phong cố gắng đè nén cảm xúc chua xót: “Cám ơn.”

Ông có thể nói gì? Nói lời này thật ra là lòng riêng? Đoàn Hề Viện và Bùi Đồng Tuyên phát sinh ngoài ý muốn, còn có Lam Thiên Tình là con gái ông cũng là ngoài ý muốn, căn bản cũng không ai nghĩ tới!

Mộ Nam Phong ông quyền cao chức trọng nhiều năm như vậy, đắc cử ba nhiệm kỳ Tổng Thống, có bao nhiêu người ủng hộ, sẽ có bao nhiêu kẻ địch! Nhưng nếu nhiệm kỳ tiếp theo mà không thể tái tái nhiệm thì tương lai của ông sẽ có nhiều thê thảm, nhắm mắt lại cũng có thể thấy được!

Ở nơi quyền lợi phân tranh trong giới chính trị, muốn gán tội cho một người thì sợ gì không có lý do, một khi không còn là Tổng Thống rồi, người ta sẽ có nhiều cách khiến ông chết.

Mà Tổng Thống khai quốc đã thiết lập Tứ Đại Gia Tộc, ở chế độ Quân Chủ Lập Hiến, không cấm quyền thừa kế của bốn gia tộc đó. Cho nên Mộ Nam Phong muốn ở vị trí đó lâu dài chỉ có thể bằng cách giảm bớ năng lực của Tứ Đại Gia Tộc.

Bây giờ Cung gia và Bùi gia không có người thừa kế, Mộ Nam Phong ủng hộ Bùi Đồng Tuyên gây khó cho Kiều Âu, thật ra thì chính là muốn tiêu diệt nhà họ Kiều đầu tiên. Bởi vì từng yêu Đoàn Hề Viện nên nhà họ Đoàn sẽ mục tiêu cuối cùng.

Vốn là một người phụ nữ dám phản bội mình để mang thai và sinh con cho người đàn ông khác dù chết nhiều năm rồi nhưng mỗi đêm vẫn về trong giấc mơ để cho ông khổ sở không chịu nổi, thì cần gì phải giữ lại người nhà của cô ta?

Nhưng mọi chuyện đang tiến hành thuận lợi đến một nửa, Mộ Nam Phong phát hiện mình căn bản không thể tiếp tục nổi nữa.

Bởi vì người phụ nữ mà Mộ Nam Phong yêu cả đời thì ra là chưa từng phản bội ông, còn dùng tánh mạng của mình để bảo vệ huyết mạch duy nhất của ông trên đời này.

Nhớ tới chuyện năm đó Đoàn Hề Viện bị uất ức cùng tình thâm ý trọng của cô ấy lập tức đã phá vỡ mọi oán hận suốt 17 năm trong lòng Mộ Nam Phong!

Một Đoàn Hề Viện thâm tình, còn có Lam Thiên Tình đáng thương sẽ để cho Mộ Nam Phong làm sao mà chịu nổi?

Giờ khắc này, Mộ Nam Phong biết mình không thể tiếp tục. Bởi vì hai nhà này, một là nhà ngoại một là nhà chồng của con gái mình, Mộ Nam Phong còn tiếp tục thế nào?

Khổ sở nhắm mắt lại, chợt trên vai có chút trầm xuống, một tay Đoàn Hề Trạch vừa khoác lên bả vai Mộ Nam Phong.

Động tác như thế, đã bao nhiêu năm qua không người nào dám làm. Nhưng không khỏi khiến Mộ Nam Phong có chút chua xót, nhưng lại tìm được ấm áp.

Đoàn Hề Trạch nhàn nhạt nói một câu: “Tôi nói rồi, tôi sẽ ủng hộ ông. Kiều Nhất Phàm cũng sẽ ủng hộ ông. Coi như không có quyền thừa kế nhưng chỉ cần có hai chúng tôi cũng sẽ không để cho thất cử.”

Thân thể Mộ Nam Phong cứng đờ, trái tim trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đúng vậy a, việc đã đến nước này, Đoàn Hề Trạch khôn khéo như thế làm sao lại không nhìn ra ý định ban đầu của ông?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.