Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Chương 92: Chương 92




Lam Thiên Tình xuống giường, đi đến giá để giày dép xỏ giày:

"Cái đó, Tiểu Nhu ngã bệnh đang ở bệnh viện, tôi đi xem cô ấy thế nào. Một lát nếu đội trưởng tới kiểm tra phòng thì nói tôi đến bệnh viện chăm sóc Tiểu Nhu nhé."

Trần Hiểu Đan xoay người, nhìn bóng dáng trước mắt đen như mực: "Ngũ Hoạ Nhu bị bệnh? Có muốn tôi đi cùng cậu không?"

Ngượng ngùng cười cười, khóe miệng Lam Thiên Tình khẽ nhếch: "Không cần, cô ấy còn chưa ăn cái gì, tôi đi mua chút đồ ăn cho cô ấy"

"Nhưng làm sao cậu đi ra ngoài được?"

Hỏi xong, Trần Hiểu Đan đã cảm thấy cái vấn đề này rất mơ hồ, lấy qua hệ của Lam Thiên Tình với phó đoàn trưởng thì thế nào không được ah.... Vì vậy lập tức lấy hơi:

"n, cậu đi đi, tôi sẽ nói với đội trưởng kiểm tra phòng. Chú ý an toàn! Bảo Tiểu Nhu nghỉ ngơi thật tốt."

"Ừ, tôi hiểu rồi. Cám ơn a."

"Chuyện nhỏ."

Nói xong, Lam Thiên Tình cầm điện thoại di động liền từ trong phòng ngủ sờ soạng đi ra ngoài, đi lên đại sảnh lầu một nhìn trên bảng đen và trên bàn làm việc xem tên của bốn giám thị trực ban đêm nay.

Cô nhẹ nhàng liếc mắt nhìn phía cửa đã bị khóa, không được ra.

Mấy giám thị trực ban sợ hết hồn nhìn cô gái mặc áo ngủ màu trắng hoa tím, tóc xõa vai, bỗng dưng từ trên lầu nhảy xuống .

"Này đồng chí ! hơn nửa đêm mà sao không ngủ mà chạy đến đây làm gì?"

Lam Thiên Tình cười cười: "Ui da, bụng của tôi bị đau nên muốn đến trạm xá của trường học, có thể mở cửa giúp tôi không?"

Lập tức một tiếng cự tuyệt: "Không được! Đây là bộ đội đặc chủng, ngày mai còn có nhiệm vụ huấn luyện rồi, cô nhanh đi về đi, nếu không chúng tôi phải ghi tên của cô rồi !"

Lam Thiên Tình bĩu môi, không cam lòng tiến tới cửa kính phía trước, nhìn chung quanh bóng đêm phía ngoài cửa một chút.

"Tôi nói đồng chí nhanh đi về đi! Nếu không chúng tôi phải ghi tên cô vào sổ đấy!"

Lam Thiên Tình mắt điếc tai ngơ, sau đó ghé mắt hỏi:

"Tối nay vị thủ trưởng kia trực?"

Lời vừa nói ra, hai vị giám thị trực ban không có ý tốt nhìn cô cười cười, ánh mắt cũng thay đổi.

"Này đồng chí, tối nay phó đoàn trưởng ở trong đoàn, đồng chí cũng là vì danh sách diễn tập nên kiếm chuyện tìm phó đoàn trưởng chứ gì? Đoàn trưởng nói rồi, danh sách lần này toàn bộ đều do phó đoàn trưởng quyết định, cho nên, hắc hắc, tối nay phó đoàn trưởng sẽ rất bận rộn."

Lam Thiên Tình hai giám thị trực ban cười hắc ám, không khỏi trợn mắt cau mày: "Nói rõ một chút!"

"Được rồi được rồi, cô mau về ngủ đi! Chỉ có cô mặc quần áo ngủ dài như thế thì làm sao so được với người lúc nãy mặc bộ đồ không thể ngắn hơn được nữa. Người ta trực tiếp mặc đồ vô cùng sexy đi gõ cửa phó đoàn trưởng đã sắp một giờ, đến bây giờ cũng vẫn chưa đi ra. Nếu muốn cô hãy đợi đên ngày mai đi, dù sao vẫn còn nửa tháng, danh sách kia tổng cộng ba mươi người, nếu cô có đủ kiên nhẫn, chắc chắn sẽ có ngươi một phần."

Người đó vừa nói xong, một người khác cũng nói: "Đúng là, hãy nghĩ lại đi, chỉ dựa hết vào gương mặt cũng không được, cô bưng bít kín như vậy bên trong một chút cũng không nhìn thấy thì người ta nghiệm hàng thế nào? Nhanh đi về đi! Sáng sớm ngày mai hãy quay lại!"

Bốn giám thị nói xong lại nhìn nhau cười.

Lam Thiên Tình đứng tại chỗ, hai quyền cầm thật chặt, thế nào nghe thế nào khó chịu.

Cô không lựa chọn chạy tới phòng ngủ Kiều Âu, mà chợt xoay người sải bước chạy lên trên lầu. Bốn giám thị trực ban còn tưởng rằng cô nhục chí nên về phòng đi ngủ rồi. Ai ngờ, chỉ chốc lát sau, Lam Thiên Tình cầm trong tay một gậy gỗ rất to, vẫn mặc đồ ngủ đi dép dựa quay lại, không nói hai lời, vung gậy múa tít.

"A!"

"Ngươi làm gì đấy! Đánh người á!"

Hai cô bé không ngờ Lam Thiên Tình ngoan thủ, một trên đùi, một ngang hông cũng bị đập, đau nhe răng trợn mắt kêu lên, còn lại hai người không bị đánh tới, tuy nhiên cũng trốn sang một bên.

Họ cũng có công phu, lính đặc nhiệm nữ đều là anh tài có chọn lọc nhưng cũng không ai có ý muốn hỗ trợ bởi vì chỉ cần giúp một tay, lập tức sẽ bị dính vào đánh nhau.

Trường quân đội có qui định cấm chỉ đánh nhau gây chuyện.

Có thể thi đậu quân giáo, đều là rất không dễ dàng, nhất là trường quân đội Thúy Bình Sơn, đây là trường quân đội hoàng gia, vì vậy muốn lăn lộn lâu dài ở đây, bo bo giữ mình là biện pháp tốt nhất.

"Cô có bệnh! Mình không vào được, thì lại trách chúng ta! A! Đừng đánh!"

"Cô đánh tôi, tôi sẽ không khách khí với cô nữa! A! Đau quá! Cứu mạng!"

Trong lúc nhất thời, hỗn loạn tiếng mắng chửi, tiếng cầu xin tha thứ còn có tiếng kêu rên. Các nữ sinh ở hai tầng ký túc xá cũng sẽ nghe thấy, nhưng không có một người nào dám ra mở cửa phòng, không có một người ra xem.

Âm thanh này vừa nghe chính là có nhóm đang đánh nhau nên mọi người không muốn tham dự.

Lam Thiên Tình rất tức giận, giống như một con sư tử cái đang nổi giận, cũng không quản đối phương là nữ hay nam, dùng hết hơi sức toàn thân, nhằm đúng eo, bắp chân, đầu gối là những chỗ dễ bị đau nhất trên cơ thể đối phương mà hung hăng đập. Mặc dù biết qui định trường quân đội không cho phép đánh nhau, nhưng mấy người này dám làm ô uế thanh danh của người đàn ông của cô nên cô sẽ không bỏ qua!

Kiều Âu là ai ? Đó là ông xã của cô nha! Đừng nói một người mặc sexy đưa đến cửa, thậm chí cả chục người như thế thì anh ấy cũng sẽ không liếc mắt nhìn.

Nếu là đối với ông xã của mình mà chút lòng tin này cũng không có thì cô còn gả cho anh ấy làm cái gì?!

Thế nhưng mấy người phụ nữ này lại cứ chếch mồm chó hôi thối nói cô thành dạng phụ nữ dựa vào bán nhan sắc để tiến thân còn chưa tính, còn nói Kiều Âu thành người tình công cộng chỉ cần phụ nữ mặc hở hang đưa tới cửa thì Kiều Âu sẽ rất đói khát không cự tuyệt.

Lam Thiên Tình tức giận! Tại sao lại nói xấu ông xã của cô như vậy?. Tất cả tức giận dồn vào các đòn côn mạnh mẽ.

Tiếng kêu rên, một người trong đó bị đánh không có đường sống, một người khác vội vàng ôm lấy eo Lam Thiên Tình, nâng cùi chỏ đập lên trên đầu cô. Lam Thiên Tình không nhìn thấy tình huống sau lưng mình, chỉ cảm thấy có chút không ổn, vội cầm cây gậy đập về phía sau lưng.

"Tất cả dừng tay cho tôi!"

Chợt vang lên một tiếng đàn ông nghiêm trang phá chuyện hỗn độn chỗ này.

Lam Thiên Tình ghé mắt, Cung Ngọc Gia mặc thường phục xuất hiện trong tầm mắt của các cô, nhìn dáng dấp như mới vội vã chạy tới.

“Đoàn trường!”

“Đoàn trường!”

Mấy người tất cả đều đứng yên ngay ngắn, chỉ có Lam Thiên Tình vẫn còn giơ cao cây gậy, ngơ ngác nhìn Cung Ngọc Gia.

Sắc mặt Cung Ngọc Gia nặng nề nhìn cây gậy trên tay Lam Thiên Tình, sau đó đi từng bước một tới, mỗi một bước đều rất nặng nề. Lam Thiên Tình lo lắng bất động, Cung Ngọc Gia lấy cây gậy trong tay cô xuống.

Lạnh bạc quét mắt nhìn vẻ mặt mọi người một vòng, sau đó ánh mắt Cung Ngọc Gia lại nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Thiên Tình.

“Đau không?”

Lam Thiên Tình sững sờ, bị đánh cũng không phải là cô, hay là người này đang nói mát?

Nhíu mày, Lam Thiên Tình không nói lời nào. Cô nhớ Ngũ Họa Nhu từng nói với cô, lúc nhìn thấy thủ trưởng mặc đồ thường phục thì có thể hoàn toàn làm như không nhìn thấy. Cúi đầu liếc mắt nhìn áo ngủ hoa trên người, âm thầm tự cảm thấy may mắn, sau đó vẫn cúi đầu thấp xuống không nói lời nào.

Cung Ngọc Gia nghiêng nghiêng đầu, đem bộ dạng lúc này của Lam Thiên Tình sau khi khi dễ người còn hơi chút xỏ lá không muốn phản ứng với anh thu hết vào mắt, bên khóe miệng thanh cạn có chút cưng chiều mà dung túng khẽ cười, nháy mắt mấy cái: “Tại sao không ở trong phòng ngủ, bây giờ đã mấy giờ rồi?”

Âm thanh không có chút âm thầm dịu dàng nhưng cũng tuyệt đối không có bất kỳ sắc thái không vui nào.

Con ngươi Lam Thiên Tình đi vòng vo gần nửa vòng trong hốc mắt, lạnh nhạt nói: “Có chút việc muốn đi ra ngoài một chút. Nhưng không được ra.”

Cung Ngọc Gia cười yếu ớt: “Em có thể tìm tôi mà. Trực đài có điện thoại nhà rieeg của tôi, có thể gọi điện thoại nội bộ đến văn phòng làm việc của tôi. Trực ban cũng có ghi số điện thoại của tôi trên bảng.”

Nụ cười yếu ớt của Cung Ngọc Gia khiến bốn cô lính trực ban choáng váng không biết đây có phải là ngài đoàn trưởng đại nhân nghiêm nghị hay không?

Lam Thiên Tình cũng cảm thấy ánh mắt chung quanh khác thường, cắn cắn môi, ngẩng đầu lên: “Tôi lại cảm giác buồn ngủ rồi.”

Nếu ra cửa phiền toái như vậy thì không bằng trở về túc xá ngủ, gọi điện thoại cho Kiều Âu và Tư Đằng hỏi xem tìm thấy Ngũ Họa Nhu chưa. Nháy mắt nhìn bộ dạng Cung Ngọc Gia không đáp lời lại khiến cô mơ hồ có chút e sợ lặp lại: “Tôi muốn đi ngủ.”

Cậy vào việc mình mặc đồ ngủ nên cũng không gọi Cung Ngọc Gia là thủ trưởng.

Ánh mắt Cung Ngọc Gia chớp chớp, lưu luyến nhìn dọc cổ áo Lam Thiên Tình một lúc lâu, ngay sau đó nháy mắt: “Khụ khụ. Hơn nửa đêm, quân quy quân kỷ là thứ để cô đùa giỡn? Không chịu ngủ, chạy đến đây còn nói muốn đi ra ngoài, cô có biết đêm không về ngủ là muốn chịu kỷ luật không?”

Đột nhiên Cung Ngọc Gia nghiêm nghị khiến Lam Thiên Tình ngẩn người, ngay sau đó Cung Ngọc Gia lại nghiêng người sang: “Tới phòng tôi! Chép phạt quân quy quân kỷ mấy lần!”

Này bốn người trực ban hiển nhiên không suy nghĩ nhiều nhưng Lam Thiên Tình lại thật suy nghĩ nhiều. Hơn nữa, lần trước nhìn thấy anh ta vừa kéo quần vừa chạy từ phòng Bùi Thanh Đình ra nên cô xoay đầu đi, giọng rất kiên định: “Không đi!”

Cô nam quả nữ, công phu sức lực của đàn ông cái gì cũng lớn hơn cô, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào? Hơn nữa, coi như anh ta thật sẽ không táy máy tay chân đối với mình nhưng ngộ nhỡ Kiều Âu biết nửa đêm cô mặc đồ ngủ vào phòng của Cung Ngọc Gia thì phải giải thích như thế nào? Coi như Kiều Âu ngoài miệng nói tin tưởng cô nhưng trong lòng cũng có vướng mắt.

Cung Ngọc Gia sững sờ, không ngờ Lam Thiên Tình sẽ ở trước mặt người khác chống đối mình. Nhưng cô không mặc quân trang cũng là một cái cớ cho anh.

Nếu như ở trong trường quân sự không mặc quân trang, coi như một nam một nữ có ôm hôn nóng bỏng thì dù cho có mang theo mũ bạch sắt gào thét duy trì trật tự cũng sẽ không hỏi tới một câu.

Chỉ là trong tình huống bình thường ở bộ đội, trừ lúc ngủ thì có ai là sẽ không mặc quân trang?

Cung Ngọc Gia sờ lỗ mũi một cái, lạnh giọng: “Học viên Lam Thiên Tình, nếu như bây giờ không cùng tôi về phòng, cô nhất định sẽ hối hận.”

“Không đi!”

Tùy tiện anh ta nói thế nào, có phải hối hận cũng sẽ không đi!

Chuyến đi hơn nửa đêm này, coi như chuyện gì cũng không có, nhưng khi lan truyền thật có thể cái gì cũng nói không rõ. Hơn nữa tại chỗ bốn trực ban trời ơi, đều là miệng cấp một bát quái hạ tiện, cái này không phải quá rõ ràng đẩy mình thành trung tâm bát quái hay sao?

Lam Thiên Tình cũng sưng mặt lên, cái này mấu chốt, còn có cái gì quan trọng hơn so với trong sạch và danh dự? Hơn nữa, cô còn có người chống lưng, có Kiều Nhất Phàm thì cô sợ người nào!

Vẻ mặt lạnh lẽo khinh thường, xen lẫn giọng dứt khoát quả quyết của Lam Thiên Tình như một gáo nước lạnh trực tiếp dội thẳng vào Cung Ngọc Gia.

Nháy mắt mấy cái, hít sâu một hơi: “Mới vừa rồi, từ phòng làm việc tới đây tôi có nghe một cái tin.”

Nói tới chỗ này, Cung Ngọc Gia dừng mọt chút, Lam Thiên Tình biết hắn cố ý thừa nước đục thả câu, cũng không để ý tới. Cung Ngọc Gia tự biết không có gì vui, liền tiếp lời của mình mở miệng nói:

“Chỗ bên hồ đang mới xây phòng ăn thứ nhất, phần lớn dân công xây dựng cũng ở tại bên hồ. Tuy nói là cho bộ đội xây nhà, nhưng là dân công tư cách cũng liền một chút như vậy. Trên đường đến đây tôi nghe nói, có một nữ học viên buổi tối đi ngang qua, bị ba dân công uống say mèm kéo đi. Khụ khụ, kết quả không phải rất tốt, có thể nói, tương đối thảm.”

“Cái gì?!”

Lam Thiên Tình bị dọa sợ đến trợn to hai mắt, không nháy mắt nhìn Cung Ngọc Gia.

Ngũ Họa Nhu cho đến bây giờ vẫn không có tin tức, vừa lúc hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ?

Bị dọa sợ đến há to mồm, Lam Thiên Tình lập tức nhào tới kéo cánh tay Cung Ngọc Gia giương mắt nhìn hắn:

“Cô bé kia tên gọi là gì, đội nào? !”

Lam Thiên Tình rất muốn hỏi một câu có phải Ngũ Học Nhu hay không nhưng lời đến khóe miệng lại không dám nói tiếp rồi.

Khóe miệng Cung Ngọc Gia dần dần giơ lên, vỗ nhẹ nhẹ tay nhỏ bé của cô dịu dàng nói:

“Chuyện này có chút phức tạp, đến phòng tôi sẽ từ từ nói cho cô biết.”

Lam Thiên Tình vội vàng rút tay mình đang khoác lên trên cổ tay Cung Ngọc Gia về, cảnh giác nhìn anh ta, nghĩ thầm, anh ta sẽ phải cố kỵ nhà họ Đoàn, sẽ không làm gì cô nhưng không thể nói chính xác chuyện một người đàn ông bị tình yêu mù quáng có thể làm ra chuyện gì.

Hơn nữa, làm sao anh ta biết mình sẽ cảm thấy hứng thú đối với tin tức như thế?

Chẳng lẽ cô bé kia đã xác định là Ngũ Họa Nhu, cho nên thấy cô vội vã đi ra ngoài nên anh ta liền đoán được?

“Cậu!.” Lam Thiên Tình cau mày, nhẹ nhàng gọi một tiếng, tính nhắc chở anh ta cô đã là người phụ nữ của Kiều Âu.

Nhưng Cung Ngọc Gia cũng chẳng hề để ý, nhíu hai hàng lông mày: “Không đi thì thôi, tôi cũng chẳng muốn quản.”

Nói xong, thật là dứt khoát quyết xoay người sang chỗ khác, sải bước đi về phía phòng của mình.

Lam Thiên Tình đuổi theo, cũng không muốn đi vào, chỉ muốn hỏi rõ ràng cô bé kia có phải Ngũ Họa Nhu hay không, nhưng ngay lúc này, Cung Ngọc Gia chợt khoát tay nắm cánh tay của cô lôi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.