Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Chương 89: Chương 89: Ngọt ngào! Ngọt ngào!




"Ô ô ~ anh làm tôi sợ muốn chết, tôi đứng lên xem anh không có ở đây, tôi còn tưởng rằng anh chạy mất, không chịu trách nhiệm! Ô ô ~"

Kiều Lộ khóc đến ngập nước, nắm tay Mộ Tử Tiêu coi như khăn lau không ngừng lau lên mặt mình.

Mộ Tử Tiêu trong lòng bối rối không biết phải làm gì.

Nếu như đúng là anh làm thật, anh sẽ nhận trách nhiệm, nhưng không thể cưới cô bởi vì anh biết hôn nhân không có tình yêu sẽ không lâu dài, chắc chắn sẽ bất hạnh. Hơn nữa nhìn kỹ chung quanh anh biết mình không có khả năng sẽ yêu Kiều Lộ.

Nhưng nếu như không làm, anh cũng sẽ không để cô ỷ lại vào việc này coi tiền như rác, sẽ không chỉ nghe cô nói, liền tin tưởng mình bị mất không lần đầu tiên rồi. Hơn nữa, anh cũng có lòng tin về khả năng khống chế và phẩm cách của mình.

Ra sức rút tay về, Mộ Tử Tiêu chau mày rút mấy tờ khăn giấy, dúi mấy tờ vào tay Kiều Lộ còn lại đem lau tay mình bị cô làm bẩn.

"Kiều Lộ đừng khóc, tôi tại chỉ muốn hỏi cô... hai chúng ta đã làm loại chuyện đó chưa? Chuyện giữa đàn ông và phụ nữ đó?"

Gần buổi trưa, không khí trong xe cũng bắt đầu nóng ran, có lẽ có liên quan với tâm tình của hai người cùng ngồi ở băng ghế sau xe. Mộ Tử Tiêu chỉ cảm thấy đau đầu, hít sâu một hơi, mở cửa xe cúi người chui ra ngoài, sau đó đi lên ngồi vào vị trí tài xế nhìn và chờ đợi câu trả lời của cô.

Kiều Lộ run rẩy, chớp mắt: "Cái gì, chuyện gì?"

Mộ Tử Tiêu thiếu chút nữa muốn mắng người, cô gái này là người ngoài hành tinh tới sao? Cắm chìa khóa xe, mở máy điều hòa không khí, mặc cho gió lạnh khắp trong xe, một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt thành thật nhìn cô:

"Kiều Lộ, cô có phải xử nữ hay không?"

Được rồi, anh thừa nhận mình đã bị cô ép đến không biết phải làm sao. Nếu không, với bản tính của mình tuyệt đối anh sẽ không hỏi một câu như vậy đối với một cô gái.

Kiều Lộ nhìn dáng vẻ Mộ Tử Tiêu giờ phút này cực kỳ giống bạch mã hoàng tử trong phim thần tượng , màu tóc rám nắng phản chiếu ánh nắng y hệt vầng sáng, da tay mịn màng hơn cả tay cô thậm chí ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy. Cô cẩn thận liếc trộm khuôn miệng anh hồng hào như thiếu nữ tô son, hơi thở thanh mát mơ hồ mang cảm giác chanh mật ong.

Vừa nghĩ tới tối hôm qua cô nhào tới hôn miệng anh rất ngọt ngào, cô chợt có chút hưng phấn. Si ngốc nhìn gò má anh tuấn quên cả khóc lóc

"Ách, anh thật là đẹp!, đẹp hơn tôi nghĩ rất nhiều." Kiều Lộ ngu ngốc đần độn nói một câu, Mộ Tử Tiêu nhíu mi, có chút không chịu nổi.

"Cô có thật sự là em gái ruột của Kiều Âu không? "

Nhìn cô gái trước mắt vừa ngây ngốc vừa không có bề ngoài, thậm chí còn mê trai, Mộ Tử Tiêu có chút không chấp nhận nổi

Trong quan niệm của Mộ Tử Tiêu, một cô gái có thể không có bề ngoài xinh đẹp nhưng nhất định phải hiểu được ưu nhã. Dù tuổi Kiều Lộ bây giờ vẫn chưa học đầy đủ và thông suốt ưu nhã nhưng là ít nhất phải hiểu được tự ái và tự lập của một phụ nữ, như vậy bất luận đi tới chỗ nào, cũng sẽ được người khác tôn trọng .

Suy nghĩ một chút Kiều Âu là người có gương mặt tuấn mỹ bất phàm, Mộ Tử Tiêu tự nhận đó là người duy nhất trong số những người mình đã từng gặp có thể cạnh tranh vẻ đẹp trai cùng bản thân.

Nhưng tại sao em gái Kiều Âu lại kém nhiều như vậy? Tướng mạo thường thường còn chưa tính, tâm tính cũng không đủ nhẵn nhụi kín đáo nếu không muốn nói là một con heo. Đã gặp qua Kiều Nhất Phàm và Cung Bách Hợp, nhưng Kiều Âu lại có vẻ đẹp xuất trần, thật sự không giống là con trai của Cung Bách Hợp. Chẳng lẽ là do đột biến gen?

Mộ Tử Tiêu lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ lung tung của mình. Nhìn Kiều Lộ, thở dài:

"Cô cứ nói đi, tối ngày hôm qua chúng ta có ăn nằm với nhau hay không?"

Kiều Lộ bối rối. Cô suy nghĩ một chút, con ngươi đảo điên khiến Mộ Tử Tiêu lo sợ.

"Cái đó, tối ngày hôm qua anh đè ép tôi, hôn tôi, ngày hôm qua quần áo của tôi . . , . . ."

"Ngừng!"

Đối mặt lời nói ấp úng cảu cô, huyệt Thái Dương của Mộ Tử Tiêu giật liên tục. Anh không kìm nén được tức giận, vứt bỏ vẻ dịu dàng ôn nhu, ánh mắt trở nên sắc bén nhìn thẳng vào Kiều Lộ khiến cô rất không thoải mái, thậm chí cảm thấy e sợ.

Anh giơ một ngón tay chỉ thẳng tắp vào mặt Kiều Lộ, lạnh bạc nói: "Không cần vòng vo, cô chỉ cần trả lời có hay không có!"

Kiều Lộ nuốt một ngụm nước bọt, cô bỗng nhiên có cảm giác Mộ Tử Tiêu này cực giỏi không thua kém sát thủ Tư Đằng mà cô vẫn thích.

Cau mày, cô uất ức hét lên: "Đương nhiên là có! Người tôi bây giờ vẫn đau, đấy là lần đầu tiên của tôi!"

Nghe xong lời của cô..., Mộ Tử Tiêu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại để điều chỉnh cảm xúc, sau hai giây lấy lại tỉnh táo, xoay người lại không nhìn cô nữa mà lái xe rời khỏi bãi đậu xe.

Ngồi phía sau Kiều Lộ mơ hồ vui vẻ, cô thầm nghĩ thật không tồi khi vừa đánh mất Tư Đằng lại gặp được một người tốt hơn.

Ánh mắt tham lam quyến luyến ngắm nhìn Mộ Tử Tiêu từ phía sau, cô yêu chết màu tóc rám nắng, còn có đôi bông tai mã não màu đen trên tai trái. Nhìn dáng vẻ anh lái xe, khi giơ tay nhấc chân đều ưu nhã khí phách. Người đàn ông này, thật sự là càng xem càng thuận mắt!

Lúc cô đang thầm nghĩ xem nên chọn nơi nào làm địa điểm gặp mặt tiếp theo thì xe bất chợ dừng lại.

"Xuống xe!"

Mộ Tử Tiêu nhanh nhẩu cởi dây an toàn của bản thân, nhưng Kiều Lộ đang ngồi phía sau xe ngạc nhiên khi nhận ra đây là bệnh viện phụ khoa tư nhân.

Cô không hiểu nhìn Mộ Tử Tiêu: "Anh dẫn tôi tới bệnh viện làm gì?"

Mộ Tử Tiêu dừng lại động tác mở cửa xe, chau mày nhìn cô:

"Không phải là cô đã nói tối hôm qua là lần đầu tiên? tôi dẫn cô tìm bác sĩ kiểm tra một chút, nghe nói lần đầu tiên của các cô gái sẽ rất đau, để bác sĩ xem giúp cô vết thương, rồi xoa chút thuốc tiêu viêm. Sau đó làm biện pháp ngừa thai!"

Chữa thương ? Sau đó ngừa thai?

Kiều Lộ vừa nghe đến hai chữ mấu chốt này, lập tức toàn thân run run, vội vàng Hành Tinh, 24/5/16 #82

Hành Tinh Well-Known Member Staff Member Bài viết:10,965 Được thích:14,267 Thật vất vả đi tiểu xong rồi, Lam Thiên Tình muốn giúp anh kéo quần, thế nhưng anh lại gắt gao nhấn đầu của cô không để cho cô có cơ hội. Chờ anh kéo quần tử tế mới buông cô ra.

Ánh mắt tinh nghịch nhìn hai gò má đỏ hồng của anh. Nhón chân lên hôn môi anh một cái: "Vẻ đỏ mặt của anh thật đáng yêu!"

". . . , . . ."

Kiều Âu chỉ cảm thấy đỉnh đầu có một đàn quạ đen xẹt qua, uy danh một đời của anh bị hủy hết sạch. Đầu trống rỗng, mặc cho cô đưa đến bồn rửa tay. Cô rất tỉ mỉ giống như cô giáo trong nhà trẻ rửa tay cho đứa bé, mỗi ngón tay cũng tỉ mỉ rửa kỹ bằng xà phòng rồi mới xả nước.

"Anh có muốn đi phơi nắng hay không?"

Lam Thiên Tình vui vẻ, tự nhiên dùng khăn lông lau sạch sẽ bàn tay giúp anh rất cẩn thận, sau đó lại bắt đầu dìu anh đi ra ngoài.

"Được, một lát ăn xong, hỏi y tá muợn một chiếc xe lăn, rồi anh bảo Tư Đằng đẩy đi"

Mặc dù rất hạnh phúc khi thấy cô bận rộn vì mình nhưng anh không thể để cô quá mệt mỏi. Vừa về tới bên giường liền vội vàng ngồi xuống, Lam Thiên Tình cũng ngồi xổm người xuống giúp anh cởi dép, sau đó lấy gối dựa chèn sau lưng cho anh, thấy anh muốn nhấc chân, cô vội quở nhẹ một tiếng:

"Đừng động!"

Khẽ nhíu lông mày, có chút tức giận khom lưng nhẹ nhàng ôm lấy chân anh, rất quý trọng rất cẩn thận giúp anh chậm rãi đặt lên trên giường. Chờ làm xong tất cả, cô nhìn anh chăm chú: "Kiều u! Anh còn như vậy em sẽ không để ý tới anh! Em là bà xã của anh chứ không phải là người ngoài!"

Nhìn cô hình như giận thật, anh lập tức buồn bã giả vờ đáng thương nhìn cô, kéo tay cô làm nũng:

"Bà xã ~ bà xã ~ anh không dám, em ngàn vạn lần không được không để ý tới anh!"

Lam Thiên Tình thở dài, ngồi xuống bên giường, cầm bàn tay to của anh, rất nghiêm túc nói qua:

"Kiều u, trước kia em không có mái ấm gia đình, bây giờ em đã có bác và ông ngoại là người thân của mình, còn có người yêu của mình, chính là anh. Kiều u, em hi vọng về sau là người một nhà, em là vợ anh, mọi chuyện trong nhà em có thể làm giúp anh. Bởi vì, em nghĩ em muốn cuộc sống rất đơn giản, vợ chồng biết dựa vào nhau, yêu thương lẫn nhau. Kiều u, thật ra thì, anh cho em rất nhiều nữa... . Có lúc thoạt nhìn là lỗi của anh nhưng thật ra thì em cũng có lỗi. Kiều u, anh đừng sợ phiền toái cho em, đối với em mà nói, những thứ này đều là việc cơ bản nhất mà một người vợ cần làm khi chồng mình ngã bệnh, mà anh làm như vậy là sợ phiền toái em, em sẽ bị tổn thương vì em nghĩ đó là một loại xa cách."

Lam Thiên Tình nói xong, đầu càng ngày càng cúi thấp, giọng nói càng lúc càng nghẹn ngào. Kiều Âu nghe cô nói mà trái tim hạnh phúc muốn say. Anh áy náy ôm cô, hứa hẹn: "Bà xã, là anh không đúng, sau này sẽ không như vậy nữa. Bà xã, về sau ông xã sẽ phải làm phiền em giúp đỡ nhiều hơn rồi."

Nói xong, Kiều Âu cũng cảm thấy có chút rơi vào trong sương mù.

Với tính tình lạnh lùng của Lam Thiên Tình nhưng từ lúc nào lại cẩn thận quan tâm đến anh, dịu dàng săn sóc anh như thế? Mặc dù những thứ này đều là anh làm giúp cô nhưng anh không hề oán trách mà rất hạnh phúc. Anh cũng chưa từng có hy vọng xa vời có một ngày người phụ nữ bên cạnh có thể đáp lại cho mình.

Có lúc Kiều Âu sẽ nghĩ, có lẽ cá tính của cô là như vậy, yêu say đắm, cắm rễ ở trong lòng, chỉ do không biết thôi. Thời điểm mấu chốt, vẫn luôn nghĩ đến anh.

Với tình yêu, bọn họ đều chưa có kinh nghiệm phải cùng nhau cọ sát, học tập lẫn nhau, dù có lúc hiểu lầm muốn chia tay nhưng đó là cả quá trình thích ứng.

Dù sao, hoàn cảnh sống từ nhỏ của hai người không giống nhau, quan điểm và tư tưởng tự nhiên sẽ có bất đồng.

Giống như có người nói, trời cao sẽ không đặc biệt chỉ vì một người mà sinh ra một người hoàn toàn phù hợp, mỗi người trên đời đều là mang theo tư tưởng độc lập.

Kiều Âu nhắm mắt, anh hiểu được, mình đem lời cô nói để ở trong lòng, thời khắc nhắc nhở mình, không cần bày ra dáng vẻ Đại thiếu gia ở trước mặt cô, phải cố gắng đặt cô ở vị trí thứ nhất trong lòng. Trước kia vẫn chỉ yêu cô theo suy nghĩ của mình, không hỏi ý kiến cô mà cứ làm theo ý mình nếu cảm thấy tốt. Cứ như vậy cho đến khi xảy ra mâu thuẫn thì anh lại lựa chọn thỏa hiệp với cô mà không suy xét sâu xa. Đó gọi là lựa chọn thay đổi phương thức yêu..

Mà Lam Thiên Tình cũng giống như vậy.

Cô vẫn cảm thấy chủ động là chuyện của đàn ông nghĩ mình yêu anh như vậy mà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.