Mấy ngày nay, chuyện làm tôi phiền lòng có vẻ hơi nhiều.
Đầu tiên là chuyện của Tần Mạch, từ hôm anh nói cho tôi thời gian suy nghĩ thì lặn mất tăm, để tôi tự do tự tại, có lẽ anh quá bận rộn nên
cũng không quá xem trọng chuyện này hay là anh đã chắc chắn tôi sẽ đồng
ý.
Nhưng nếu đồng ý…
Tôi cũng không rõ thứ rung động của tôi đối với Tần Mạch là loại tình cảm nào, nếu nói tôi yêu anh thì cái thái độ được chăng hay chớ của anh lại cho tôi linh cảm quan hệ của chúng tôi cũng sẽ không duy trì được
bao lâu. Mà tôi đã không còn là cô gái mười tám, mười chín tuổi, thanh
xuân của tôi không còn nhiều để mà lãng phí nữa rồi.
Thứ hai là chuyện của Trình Thần. Kể từ khi tôi nhìn thấy Thẩm Hi
Nhiên và cô gái xa lạ kia ở siêu thị thì hình ảnh này luôn ám ảnh tôi,
tôi cảm thấy nếu không nói cho Trình Thần biết, có thể một ngày nào đó
chị sẽ bị tổn thương, đến lúc đó việc che dấu cửa tôi hôm nay chính là
một loại phản bội. Nhưng nếu việc này chỉ là một hiểu lầm, tôi nói với
chị thì chẳng khác gì tôi gieo mầm mống nghi ngờ vào trong mối quan hệ
giữa chị và Thẩm Hi Nhiên. Thật là khó xử…
Nhưng tình thế khó xử này cũng không duy trì bao lâu, hôm đó tan làm
tôi về nhà, vừa đi lên cầu thang thì thấy một người đang ngồi thật thảm
hại ngoài cửa, tóc tai rối bù, mặt mày nước mắt nước mũi tèm nhem, thoạt nhìn rất là chật vật.
“Tịch Tịch…” Chị gọi tôi, “Chị… Chị phải làm sao bây giờ?”
Trong lòng tôi rơi rụng lộp bộp, chẳng lẽ Thẩm Hi Nhiên thật sự đã làm ra chuyện có lỗi với Trình Thần?
Chị càng khóc thương tâm: “Thẩm Hi Nhiên… Anh ta có người phụ nữ khác, anh ấy không cần chị nữa”
Tôi nén tiếng thở dài, bước đến đỡ chị dậy: “Chúng ta vào nhà trước được không? Nín đi, không chừng chỉ là hiểu lầm thôi.”
Chị vẫn nức nở nhưng ngoan ngoãn để tôi đỡ vào phòng. Tôi biết tinh
thần chị hiện nay đang rối loạn, là chỗ quen biết lâu năm, với tính khí
chị nếu còn chút tinh thần thì sẽ không dễ dỗ dành như vậy.
Tôi thả hộp khăn giấy trước mặt chị rồi vỗ vỗ lưng: “Được rồi, em đã chuẩn bị xong , có chuyện gì thì chị nói đi.”
Trình Thần không chút khách khí rút một tờ khăn giấy, lau nước mắt
rồi hỉ mũi, mếu máo khóc thút thít cả nửa ngày mới chịu nói rõ ràng sự
việc.
Trưa hôm nay, chị nấu cơm định mang đến công ty cho Thẩm Hi Nhiên
nhưng anh ta không ở đó. Chị cũng không nghĩ ngợi gì nhưng đúng quay ra
về lại thấy Thẩm Hi Nhiên ngồi với một cô gái xinh đẹp trong quán cà phê đối diện công ty, cả hai cười nói thật vui vẻ. Trình Thần nổi lên lòng
nghi ngờ, gọi điện cho Thẩm Hi Nhiên hỏi anh ta đang ở đâu, anh ta lại
nói đang ở công ty.
Trình Thần chưa bao giờ người tốt tính, lúc ấy chị nàng nổi cơn ghen, nhảy vào quán cà phê lôi Thẩm Hi Nhiên ra tra hỏi về cô gái kia, mà
Thẩm Hi Nhiên lại do dự không trả lời, vừa vặn cô gái kia cũng từ trong
bước ra, Trình Thần trong cơn tức giận tái người ta một cái té ngã xuống đất, Thẩm Hi Nhiên đến khuyên cũng bị Trịnh Thần dùng ưng trảo công cào cho mấy vết tươm máu trên mặt. Thẩm Hi Nhiên nhất thời cũng phát hỏa,
quay sang bảo vệ cô gái kia, lại lớn tiếng mắng Trình Thần hai câu…
“Anh ta nói chị, nói chị tùy hứng, không phân rõ phải trái. Nói chị
cho tới bây giờ chỉ biết bản thân… nhưng là, nếu anh ta thấy chị cùng
người đàn ông khác cười giỡn vuii đùa trong quán cà phê… thì anh ta có
cảm giác gì? Cũng có thể không có cảm giác gì hết, anh ấy hết yêu chị
rồi, Tịch Tịch, anh ấy không yêu chị nữa …”
Tôi đau đầu, tay ấn ấn thái dương, nếu nhìn bên ngoài thì có vẻ Thẩm
Hi Nhiên đã làm chuyện có lỗi nhưng sao tôi vẫn cảm thấy bên trong có gì đó hiểu lầm.
Trình Thần khóc lóc một hồi lâu cảm thấy mệt mỏi, tôi đưa chị đi rửa
ráy một chút rồi ngủ. Không chừng chuyện này sáng mai sẽ có chuyển biến
khác.
Sắp đi ngủ Trình Thần còn ghé vào trên gối, nhìn tôi nói:
“Tịch Tịch, em biết không, lúc anh ấy vì che chở người khác mà la hét chị, trong lòng chị chìm vào tuyệt vọng. Bình thường chị hung dữ, sai
phái anh ấy làm này làm nọ, anh ấy vì thích chị mà bỏ đi tính công tử
của mình, nhẫn nhịn chịu đựng tính điêu ngoa, tùy hứng của chị, nhưng
nếu anh ấy không còn thích chị thì cái gì chị nói, cái gì chị làm cũng
chướng mắt anh ấy và đối với anh ấy chị cũng chẳng còn quyền hành gì.”
“Tịch Tịch, chị… chị rất sợ, nếu anh ấy thật sự không cần chị nữa mà
chị vẫn còn yêu anh ấy thì chị biết làm gì với trái tim của mình đây?”
Tôi chỉ còn biết vỗ nhè nhẹ lên lưng chị an ủi: “Nếu thật xảy ra như
vậy, chị cứ ném nó cho Thẩm Hi Nhiên là được, dù sao…” Tôi chỉ vào vị
trí trái tim của chị, “Anh ta đã không còn thuộc về chị nữa.”
Trình Thần túm chặt góc áo của tôi: “Nhưng chị không thể thiếu anh ấy”
Tôi cười ngoan độc: “Vậy chị mang trái tim của anh ta đến đây, em giữ chặt còn chị cho nó vài dao sau đó đào tâm của anh ta ra ăn sạch, làm
cho anh ta không bỏ đi được.” Trình Thần cũng cười cười, cuối cùng cũng
chịu nhắm mắt lại ngủ.
Tôi nhìn gương mặt Trình Thần đang ngủ say, trong lòng nén tiếng thở
dài, nếu đã đánh mất tâm thì phải làm gì? hoặc là kiên cường làm lại từ
đầu (dục hỏa trùng sinh), hoặc là tuyệt vọng nhậm nhân xâm lược.
Tờ mờ sáng hôm sau, một cú điện thoại đánh thức tôi dậy, tôi thở phì phì, mò mẫm chạm tới di động, mơ mơ màng màng nghe : “Ai?”
“Hà Tịch, Thần Thần có ở chỗ em không? Hôm qua cô ấy có tìm em không?”
Tôi liếc mắt sang Trình Thần vẫn đang ngủ say sưa, tức giận nói:
“Không có.” Bây giờ mới biết sốt ruột thì lúc trước gây chuyện làm gì.
Tôi vừa nói dứt câu thì bên kia đã cúp máy dường như rất nôn nóng.
Trình Thần bị tôi đánh thức, ách cổ họng không kiên nhẫn hỏi: “Ai vậy? Sáng tinh mơ đã gọi điện thoại.”
“Thẩm Hi Nhiên.”
Im lặng ba giây,cái chăn ấm áp trên người tôi bị giở tung, Trình Thần chụp cánh tay tôi, mang theo ba phần chờ mong, ba phần kinh hỉ, ba phần sợ hãi nhìn chằm chằm tôi: “Anh ấy gọi điện thoại ? Tìm tôi sao? Nói
như thế nào ?”
Tôi kéo chăn đắp lại, than thở nói: “Hỏi chị có ở đây không, em nói không, anh ta liền cúp máy.”
Trình Thần có chút mất mát buông giọng: “Chỉ vậy thôi sao. Không nói thêm gì nữa? Anh… anh ấy có nói xin lỗi chị hay không?”
Tôi buồn ngủ muốn chết nhưng cũng bị chị chọc cho tỉnh bèn xốc chăn
nhìn chị nói: “Trình Thần, chị quên chị đang sắm vai nào sao? Chị là phụ nữ uất ức ôm hận trốn nhà đi mà Thẩm Hi Nhiên là thủ phạm, cả đêm nay
chắc anh ấy đỏ mắt tìm chị rồi, anh ấy lo lắng gọi cho em, nếu em đã
trả lời không thì dĩ nhiên anh ấy phải nhanh chóng gọi điện hỏi người
khác chứ việc gì tốn thời gian nói mấy lời xin lỗi chị với em làm gì.
Những lời này để khi hai người gặp lại rồi nói mới đúng.”
Nghe xong cú điện thoại này, trong lòng tôi đã xác định lần này chắc
chắn là hiểu lầm vì tôi chưa từng thấy ai có bồ bên ngoài lại lo lắng
cho vợ như vậy cả.
“Sao em nói chị không ở đây?” Trình Thần hơi tức giận, “Vậy thì làm sao anh ấy tìm thấy chị để xin lỗi chứ.”
Tôi trợn trắng mắt: “Để em gọi điện thoại báo cho anh ta chị ở đây là được chứ gì.”
“Không được.” Chị vội vàng kéo tôi lại, “Do không muốn anh ấy tìm
được chị nên chị đã tắt di động, nếu bây giờ gặp anh ấy, chỉ cần anh nói vài ba câu thì chị sẽ xiêu lòng, hôm qua dám hung dữ với chị như vậy
chị quyết không bỏ qua cho anh ta.”
Tôi bó tay: “Đến cùng là chị muốn sao?”
Chị nàng nhăn nhó cả nửa ngày, mới thật cẩn thận hỏi tôi: “Em nói… Em nói anh ấy còn thích chị không?”
“Thích.”
Trong phút chốc Trình Thần nở nụ cười đắc ý như mèo được mỡ nhưng rất nhanh kiềm nén: “Không thể dễ dàng dung thứ cho anh ta như vậy, khó
khăn lắm mới trốn nhà một lần, phải cho anh ta lo đến xoắn ruột mới
được. Tịch Tịch, em cứ đi làm, hôm nay chị làm osin cho em một bữa.”
“Chị không đi làm?”
“Chị xin phép nghỉ, chắc chắn anh ấy sẽ đến cơ quan tìm chị, chị không đi làm, không cho anh ta tìm được.”
Trong lòng tôi yên lặng nói một câu Thẩm công tử bảo trọng rồi che đầu tiếp tục ngủ.
Nguyên ngày đi làm Thẩm Hi Nhiên gọi thêm hai cuộc điện thoại với
cùng một nội dung là hỏi tôi có gặp Trình Thần hay chị ấy có liên lạc
với tôi không. Sau khi tôi nói không thì anh lập tức ngắt điện thoại.
Trong thanh âm của anh ấy, tôi thấy vị Thẩm công tử xưa nay vẫn bình
tĩnh, đến lúc này đã gấp đến phát điên rồi.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì chuyện này cũng không có gì là lạ, căn cứ vào
bối cảnh của nhà họ Thẩm, tìm một phụ nữ lâu như vậy vẫn không thấy tung tích thì chỉ có hai khả năng hoặc là nàng ta đã chết hay gặp chuyện
không may rồi.
Buổi tối về đến nhà, quả thật Trình Thần đã quét tước, dọn dẹp nhà
tôi từ trong ra ngoài sạch bóng nhưng chị lại đói đến sắp hôn mê, chị
nằm bẹp trên ghế sô pha, thấy tôi về bèn trỏ tay mắng: “Hà Tịch, đồ độc
ác! Nhà gì mà không có miếng bánh nhỏ để lót dạ! Chị mệt chết mệt sống
động đậy chân tay cả nửa ngày giúp em mà ngay cả mì ăn liền cũng không
có mà ăn.”
Tôi hơi xấu hổ, vì yêu cầu công việc nên tôi rất ít khi nấu cơm vả
lại sống một mình nên cũng không để ý việc ăn uống lắm, gói mì ăn liền
cuối cùng trong nhà đã chui vào bụng tôi hai ngày trước mà tôi cũng sơ
ý đi về cũng không mua thức ăn cho Trình Thần.
“Sao chị không xuống nhà mua cái gì ăn đỡ đói?”
“Không được, nếu Thẩm Hi Nhiên cho người phục sẵn thì phải làm sao? Chị không thể để lộ bất cứ dấu vết nào hết.”
Tôi thở dài: “Thôi được rồi, chị ăn gì để em đi mua, nhưng chị chịu
khó chờ một chút, gần tết nên tiệm tạp hóa dưới nhà nghỉ bán rồi, em
phải đến siêu thị hơi xa nhe.”
“Đi đi.” Chị khoát tay, “Đi nhanh về nhanh, nếu không thì chuần bị về mà hốt xác chị.”
Tôi lấy mấy chục đồng lẻ và di động ra cửa: “ Em không mang theo chìa khóa, chị chờ cửa em đó.”
Chị thều thào ừ một tiếng.
Siêu thị hơi xa, đi về khoảng nửa tiếng, chọn thêm món này món nọ lại mất thêm mười phút. Về đến nhà, mới giơ tay định gõ cửa thì nghe vài
tiếng rên ái muội vọng ra từ phía sau cửa.
Cổ tay của tôi chựng lại, cứng đờ, nhìn cửa nhà mình rung lắc rất đáng nghi.
“Thẩm… Thẩm Hi Nhiên…” thanh âm Trình Thần mê loạn mà quyến rũ, “Không được… Tịch Tịch sắp về… Không, không được! Ưm…”
Cửa nhà lại rung còn lục cục vài tiếng, cổ tay tôi càng run rẩy, chỉ
nghe tiếng Thẩm Hi Nhiên trầm giọng nói: “Thần Thần… Anh không nhịn
được…”
Sau đó sự rung động của cửa nhà tôi bắt đầu có quy luật hẳn hòi.
Làm …Làm ngay cửa, thiệt hết nói nổi hai người này!
Mặt tôi đỏ bừng, tay không dám chạm đến cửa nhà đang kêu vang sung sướng, đành che mặt ngượng ngùng chạy xuống nhà.
Ngoài trời gió lạnh thổi từng cơn cũng thổi bay cảm giác khô nóng
trong lòng tôi. Tôi nhìn túi đồ ăn bên tay phải, lại lục túi móc ra
được năm đồng tiền thối hồi nãy rồi thừ người ra: bây giờ tôi nên tiếp
tục chịu gió hun chờ bọn họ làm xong chuyện hay tìm chỗ khác đây?
Mới đứng suy nghĩ có năm phút mà cái lạnh của gió mùa đông đã quất
vào mặt tôi bỏng rát, tôi móc di động, lục tìm trong danh bạ tên “cầm
thú”, lại bắt đầu đắn đo suy nghĩ tiếp một lúc lâu rồi hạ quyết tâm ấn
phím gọi. Bên kia nhận điện rất nhanh, không hiểu sao khi nghe được âm
thanh của người này lòng tôi bỗng cảm thấy yên tâm chi lạ!
Tôi hít hít cái mũi đỏ ửng vì lạnh: “Anh cho tôi ngủ nhờ một đêm được không?”